Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

*[Drabble|SA][K][ChanBaek] Góc Sân Nhỏ

Sau nhà Baek Hyun có một góc sân nhỏ.

Năm tuổi. Hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà cậu, Chan Yeol, lần đầu tiên đến chơi. Nhưng vô tình làm hỏng món đồ chơi mà Baek Hyun yêu thích.

“Đừng bao giờ đến đây nữa! Park Chan Yeol! Tôi ghét cậu nhất trên đời!”

Chan Yeol không nói gì, chỉ im lặng mang theo món đồ chơi cậu ta đã làm hỏng của Baek Hyun rời đi.

Mười ba tuổi. Baek Hyun hẹn gặp Chan Yeol, dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc thật ý nghĩa cho cậu ta. Nhưng cuối cùng Chan Yeol lại đến muộn, làm Baek Hyun chờ hơn cả tiếng đồng hồ.

“Bận bận bận! Nếu cậu bận thì đừng có đến nữa! Sao không cút luôn đi!”

Chan Yeol không nói gì, chỉ im lặng mang theo gói quà đã bị Baek Hyun dập nát vứt xuống đất rời đi.

Mười bảy tuổi. Chan Yeol cầm theo chiếc ô che cho Baek Hyun đang ngồi ôm gối gục mặt khóc nấc. Nhưng không ngờ rằng việc làm quan tâm đó lại làm Baek Hyun tức giận đến thế nào.

“Thất tình thì có gì ghê gớm? Cậu thấy tôi bây giờ rất đáng thương hay sao? Này Park Chan Yeol, tôi không cần cậu phải thương hại!”

Chan Yeol không nói gì, chỉ im lặng mang theo ánh mắt buồn bã và những thương tổn …rời đi.

Mười tám tuổi. Baek Hyun lại chờ Chan Yeol ở góc sân nhỏ. Hôm nay chính là sinh nhật thứ mười tám của cậu. Bạn bè có rất nhiều, nhưng Baek Hyun chỉ muốn tổ chức sinh nhật một mình với Chan Yeol mà thôi.

Baek Hyun chờ mãi, vẫn chẳng thấy Chan Yeol đâu. Chờ cho đến cả chân tê dại, cho đến khi mẹ cậu từ trong nhà đột nhiên đi đến, ôm chầm lấy cậu và nói gì đó.

Nhưng Baek Hyun không thể nghe rõ gì nữa, vì tai cậu đã ù đi từ lúc nào rồi…

Chan Yeol à, tại sao cậu lại thất hẹn lần nữa?

Hai hai tuổi. Thành người lớn rồi, nên cách tự tổ chức sinh nhật cho bản thân cũng khác. Thay vì chiếc bánh ga tô, Baek Hyun từ công ty trở về nhà sớm hơn mọi ngày, ngồi trong góc sân nhỏ và tự thưởng cho mình một lon bia mát lạnh.

Góc sân ấy đã từng là cả thế giới của cậu. Còn giờ đây chỉ là một góc sân bé nhỏ, đơn thuần thế thôi. Bởi vì tại đây lúc này, chỉ còn mình cậu đơn độc..

Baek Hyun khẽ khàng nhắm mắt, cảm nhận rõ từng cơn gió thổi tung mái tóc mình. Man mác.

“Baek Hyun.”

Baek Hyun mở mắt, ngỡ như tai mình vừa nghe nhầm.

Tiếng ve kêu râm ran trong vườn như xé.

Chan Yeol đứng trước mặt cậu, mím chặt môi. Ánh mắt thật buồn. Nụ cười nhiều răng đâu rồi?

“Món quà năm đó định đưa cho cậu, xin lỗi vì bắt cậu phải chờ đến bây giờ.”

Baek Hyun ngây ngẩn đưa mắt nhìn món đồ trong tay Chan Yeol. Cậu nhận ra món đồ chơi năm nào bị Chan Yeol làm hỏng. Điều khác biệt là nó đã được sửa lại, một cách vụng về.

Sững sờ. Baek Hyun cảm thấy hốc mắt mình nóng dần lên. Cổ họng đột nhiên đắng nghét, không rõ vì bia hay do lí do gì khác…

Baek Hyun, mau nói gì đi. Nếu không sẽ không cơ hội nữa. Tại sao không thể thốt thành lời thế này…

“Baek Hyun, tớ phải đi rồi…”

Baek Hyun ngẩng đầu, vội vàng giữ lấy cánh tay Chan Yeol. Giọng nói chực vỡ ra khỏi cổ họng không ngừng run rẩy. Khó khăn lắm mới có thể cất tiếng.

“Đừng đi …Chan Yeol …Đừng đi…”

Tớ xin lỗi…

Chan Yeol gỡ lấy cánh tay đang nắm chặt tay mình, mỉm cười.

Chan Yeol chưa từng mỉm cười như thế. 

Dù tổn thương cũng chưa từng.

Chưa từng,

“Tạm biệt.”

Vậy tại sao bây giờ cậu vẫn có thể mỉm cười như thế, hả Chan Yeol?

Tâm trí bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Và rồi nụ cười ấy cũng tan đi, trong thứ ánh sáng lập lòe của ngọn đèn đường cuối phố.

Ảo mờ.

Biến mất.

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên khiến Baek Hyun bừng tỉnh. Trước mắt chỉ có màn đêm đang vây lấy.

Baek Hyun lau đi mồ hôi trên trán.

Một lúc sau mới mờ mịt đọc dòng tin nhắn vừa được gửi đến.

/Chan Yeol mất rồi…/

Trên khuôn mặt vặn vẹo thứ biểu cảm không sao diễn tả được. Dường như trong lòng cũng đã dự cảm được phần nào…

Tiếng ve kêu trong vườn vẫn dội thẳng vào màng nhĩ. Vọng lại cái khoảnh khắc mùa hè năm ấy, khi vụ tai nạn cách đây tròn bốn năm trước xảy ra, giống như chỉ mới ngày hôm qua thôi.

Bốn năm rồi, Baek Hyun mới lại được thấy Chan Yeol cười… Cho dù lẫn trong nụ cười ấy có là đau đớn hay cay đắng đi nữa …Baek Hyun vẫn mong rằng Chan Yeol sẽ hạnh phúc…

Cậu đặt cánh tay lên trán. Thật chậm rãi. Nước mắt cứ thế len lỏi chảy khỏi khóe mắt. Tiếng nức nở dần át đi cả tiếng ve đang rít lên từng hồi…

Trên bàn tay còn lại, cầm một món đồ chơi đã cũ. Gắn chiếc thiệp nhỏ đã ố vàng.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Nhiều năm sau đó, Baek Hyun vẫn thường trở về nhà sớm hơn bình thường, ngồi trong góc sân nhỏ sau nhà, tự bật nắp một lon bia ngồi uống.

Nhưng cậu không đơn độc nữa.

Bởi góc sân nhỏ ấy. Luôn luôn và mãi mãi hiện hữu hình bóng một người…

“Chúc mừng sinh nhật cậu, Baek Hyun.”

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: