Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Drabble|SA][K][ChanBaek] Fight The Bad Feeling

Có đôi khi, Chan Yeol sẽ cảm thấy tiếc nuối về khoảng thời gian đã trôi qua…

Mất phương hướng.

Và chợt thèm khát Tự Do.

***

FIGHT THE BAD FEELING

Chan Yeol ôm gối ngồi trên ghế sofa, trước mặt là cốc cà phê đã nguội ngắt từ bao giờ. Ánh mắt thả rơi vào khoảng vô định nào đó trong bóng tối.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường trơ trọi rọi qua ô cửa sổ lớn nằm hướng đông của căn hộ. Giờ này có lẽ những thành viên khác đã ngủ say, chìm trong những giấc mơ của riêng mình.

Trên sân khấu, trước ống quay, họ có thể dễ dàng nắm chặt tay nhau và nói “Chúng ta là một”. Nhưng khi rời sàn diễn rồi, thì mỗi người đều có những vấn đề và lo toan khác nhau. Nói vậy không có nghĩa trong đời sống thực họ không thân thiết với nhau, chỉ là, tất cả họ đều biết giới hạn của sự thân thiết ấy. Vì chung quy, mọi thứ không phải do họ tự lựa chọn, mà là được chọn lựa cho nhau. Sẽ tồn tại những điều không thể chia sẻ, cũng giống như việc Chan Yeol đang ngồi đây, một mình.

Thực ra không cần cốc cà phê kia, Chan Yeol vẫn có thể giữ cho bản thân tỉnh táo, trọn cả đêm nay.

Chan Yeol không hề có ý định đổ lỗi cho bất kì ai. Có trách, chỉ có thể trách con người quá phức tạp, cùng những suy nghĩ rối rắm bất chợt của bản thân, khiến hắn đôi khi cảm thấy hoang mang và bất an hơn bao giờ hết.

Mà thật sự, nếu có ai đó sẵn sàng ngồi xuống để lắng nghe những tâm sự hỗn độn kia, thì Chan Yeol cũng không biết phải bắt đầu từ đâu cả…

Chan Yeol bất giác đánh rơi một tiếng thở dài.

Và đột nhiên khao khát được trở về là một đứa con trai mười sáu, mười bảy tuổi vô tư. Những ngày tháng êm đềm và đẹp đẽ khi hắn còn chưa là gì với thế giới.

Hoặc có, đó cũng chỉ là những nỗi lo lắng nhỏ nhặt thường nhật, mà Chan Yeol của những ngày ấy có thể dễ dàng vượt qua.

Cuộc sống, đương nhiên sẽ vấp ngã, Chan Yeol cũng có cả tá những lựa chọn sai lầm, nhưng tuyệt nhiên, hắn chưa từng hối hận. Hay có suy nghĩ rằng sẽ rời bỏ thế giới này…

Vậy mà giờ đây, khi đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, có trong tay tất cả những gì mà một đứa con trai hai mươi ba tuổi khao khát, thì đột nhiên, Chan Yeol muốn buông tay và xa lánh tất cả.

Không biết từ bao giờ, trong đầu hắn đã bắt đầu xuất hiện suy nghĩ muốn thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt này.

Chan Yeol thực sự muốn buông xuôi tất cả. Có đôi lần hắn bước đi trên những bậc cầu thang, ngước nhìn những tòa nhà cao tầng và tưởng tượng ra cái viễn cảnh cả thân mình được thả rơi giữa không trung, cùng tiếng gió vút bên tai và táp vào mặt.

Ai đó từng nói với hắn, bay cũng là một cảm giác để tận hưởng lấy tự do.

Và Chan Yeol nhận ra hắn thèm khát thứ Tự Do đó đến nhường nào, bất chấp có phải đánh đổi bằng cái giá nào đi nữa.

Mặc dù Chan Yeol chưa từng có đủ can đảm để nghĩ đến kết cục thực sự của mọi chuyện, thì ít ra, suy nghĩ ấy vẫn cứu rỗi hắn, làm hắn biết, hắn vẫn được quyền lựa chọn một lần nữa trong đời…

Chan Yeol từ từ nhắm mắt, và đưa tay xoa nhẹ đôi lông mày đang nhíu chặt lại của mình. Hắn suy nghĩ về nhiều thứ. Lộn xộn.

Về gia đình, người thân, bạn bè, các thành viên trong nhóm, fan hâm mộ, …những người luôn đặt niềm tin và yêu thương nơi hắn.

Chan Yeol không thể cho phép bản thân buông xuôi, nhưng rồi chính hắn cứ tự chìm trong cái vòng luẩn quẩn không sao dứt được…

Rồi hắn nghĩ đến Baek Hyun, người bạn cùng phòng của hắn, người mà hắn tin tưởng hơn bất cứ ai. Nghĩ đến việc cậu sẽ đau khổ đến nhường nào nếu hắn ích kỉ giải thoát bản thân.

Và hắn nghĩ về ngày mai.

Ngày mai.

Có lẽ, sau khi tỉnh dậy, hắn sẽ lại trở thành một Chan Yeol vui vẻ và chọc phá mọi người. Và mọi thứ sẽ không còn mệt mỏi như hôm nay nữa.

Có lẽ…

“Chan Yeol? Còn chưa đi ngủ sao? Có chuyện gì à?”

Chan Yeol giật mình ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lo lắng của Baek Hyun, liền lập tức theo phản xạ mà mỉm cười “Không có gì. Tớ đi ngủ bây giờ đây.”

Baek Hyun không nói gì, trầm ngâm nhìn hắn. Mất một lúc lâu, mới khẽ khàng nói, cùng tiếng thở dài. Nhẹ bẫng.

“Chan Yeol, nếu cậu khó chịu thì đừng cố cười nữa.”

Dù biết trước nụ cười gượng gạo của hắn lúc này không thể đánh lừa được cậu, nhưng hắn vẫn ngạc nhiên đến mức im lặng không nói được lời nói lời nào. Hai hốc mắt đã cay xè, hắn thậm chí không dám ngước mắt lên nhìn cậu vì sợ rằng nước mắt sẽ vô thức rơi xuống.

Ai cũng nói hắn phải mạnh mẽ lên, dù có chuyện gì đi nữa cũng phải luôn mỉm cười.

Chỉ có cậu nói với hắn rằng đừng cố cười khi trong lòng không muốn…

Park Chan Yeol là Park Chan Yeol.

Chan Yeol của EXO là Happy Virus. Nhưng hắn không phải.

Và chỉ có cậu mới hiểu được điều đó…

Ở bên cạnh Baek Hyun, hắn chỉ là một Chan Yeol sẽ gục đầu khóc trên vai Baek Hyun và để cậu ôm lấy mình an ủi như một đứa trẻ.

Dù rằng hắn biết khóc lúc này thật vô nghĩa. Nhưng con người chung quy vẫn không thể chống lại những cảm xúc đơn sơ nhất.

Khi đau đớn đột cùng, họ sẽ khóc.

Ít ra thì, lẫn trong dòng nước mắt đang chảy dài, Chan Yeol thấy nỗi buồn phiền trong lòng hắn phần nào đã nhẹ vơi đi. Cơn đau đầu cũng đang dần dịu lại…

Ngày mai. Chan Yeol nghĩ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đúng không?

Sẽ ổn thôi.

End…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: