Drabble JunSeung: Mạn Châu Sa Hoa
Ngày xưa, xưa thật là xưa, có một hai anh em trai nhà nọ đem lòng yêu nhau. Đó là việc trái với luân thường đạo lí, không thể dung tha, nên trời đã phạt họ.
Junhyung và Hyun Seung, bước qua cây cầu Nại Hà, người bước trước kẻ bước sau, người nhớ kẻ quên, sau này dù có gặp lại cũng muôn phần đau khổ.
Trên cầu dẫn đến Hoàng Tuyền, đỏ rức một loài hoa, bừng cháy rực rỡ mà thập phần đau thương như máu tươi chảy ra từ khóe mắt.
Seung bước đi một bước, đầu còn ngoảnh lại, cùng những nhớ thương.
Mãi ở bên kia
Thản nhiên nở rộ.
Thử Ngạn tâm đây
Chỉ ở bên này
Hãy còn lưỡng lự
Bao chuyện yên hoa, gửi hết cho mưa gió
Bao trần gian mộng, tùy theo nước Đông xoay
Xem hết những dập tắt
Tan biến những khắc ghi.
Tình yêu này vốn dĩ là của ta
Trên người ngươi mặc sức mà nở rộ
Ngươi lôi ra giẫm đạp lên trên nó
Đánh rơi ta ở miền cực lạc này.
Kiếp trước, chúng ta cùng nhau bay lượn dưới một mảnh trời
Kiếp này, ngươi ở bờ bên đó, ta ở bờ bên đây
Ta ngóng nhìn gương mặt ngươi ngân ngấn nước
Cảm nhận được cả tiếng ngươi tan nát cõi lòng
Nhưng lại chẳng thể nào giúp người lau khô dòng lệ đắng.
Nở đến hoàn mỹ, trổ bông rồi…
Yêu đến cuối cùng cũng tựa như hoa nở đến cuối cùng…
Những ký ức lưu lại bất quá là mỗi một cánh hoa mà thôi
Gió thổi đi rồi, sẽ không còn nữa
Tim đã từng yêu, khắc sâu trong ký ức
Người đã từng yêu, chớp mắt chẳng thấy đâu
Thứ không quên được, chính là cảm giác.
Hoa rơi, hoa xoay, hoa bay bay theo dòng lệ. Hương hoa đưa lối, ta dứt áo bước đi theo Hoàng Tuyền, mai này gặp nhau ra sao, đều dựa vào duyên mệnh chúng ta.
Bất quá, sẽ giống như Bỉ Ngạn, ta gặp ngươi ngươi không nhớ, ngươi gặp ta ta không hay…Gặp mà như chưa gặp, chính là còn đau khổ gấp vạn lần.
Mạn Châu Sa ơi Mạn Châu Sa
Nở nới Bí Ngạn ngục truyền qua
Chỉ có hoa sao không thấy lá
Chỉ có lá sao không thấy hóa
Tình lỡ dỡ nghàn năm tình chờ
Một nghàn năm nở, nghàn năm nhớ
Một nghàn năm tàn, nghàn năm đâu
Muôn vạn kiếp luân hồi chờ đợi
Mãi mãi đâu thương, không gặp nhau.
…
…
…
Người mãi vô tình….
Đi qua nhau thoảng như cơn gió. Ta ngậm đắng mỉm cười cho tình lỡ dở.
Ai đợi ai, đợi một ngàn năm, hóa ra là ngốc nghếch.
Chỉ còn đóa hoa dập cả nắng hoàng hôn, cánh hoa điêu linh nơi góc trời…..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro