Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Perfekt

Quán gã bán rượu, uống rượu mùa đông hay mua về ăn lẩu quây quần với nhau, cũng rất được.

Lúc gã kế tiếp quản nơi này từ ba, em còn chưa chuyển tới. Vốn dĩ Từ Anh Hạo muốn mở một quán bar hơn, vì kiến thức về rượu Tây, về pha chế, kinh nghiệm làm barista của gã vượt hẳn khả năng nhận diện mấy hũ rượu truyền thống ủ thô sơ. Nhưng duy trì một ngân hàng rượu phương Đông giữa miền thơ Thuỵ Điển là một lợi thế khi không cần cạnh tranh mà vẫn độc đáo theo thời gian, nên gã cũng ừ hử thành một ông chủ nhàn nhã. Một ngày của gã là sáng sớm đến tối khuya nhìn mặt đủ loại người mà sống: có nàng thất tình nước mắt như trân châu rơi, có chàng thất nghiệp không dám về nhà gặp đình, có người thì không biết làm sao đột nhiên mang một bụng tâm sự đến uống rồi kể mặc gã có nghe hay không.

Khi Từ Anh Hạo thấy sắp phát điên vì rảnh rỗi, em nhẹ nhàng hiện diện ở cửa tiệm của gã như một bé nhỏ lạc đường. Người em ướt sũng nước mưa, từng giọt từng giọt nhỏ dưới gấu quần ngại ngùng không dám bước vào sợ phiền người khác; có người bước ra em lại tranh thủ kiễng chân nhìn qua lớp cửa kính xem hết khách hay chưa. Mấy lần đụng phải người say bị mắng thê thảm thiếu nước vớ cái gì đánh cho một trận, may gã đều ra cản kịp, mà em vẫn quyết đợi đến cuối ngày mới vào trong. Sao nhỉ, lòng thương nảy mầm trong lòng gã mất tiêu, đưa em lên lầu tắm rửa thay quần áo vì em đã sốt tự bao giờ, tìm chai rượu gừng chẳng mấy khi dùng hâm nóng cho em một chén. Em cũng chẳng vừa, nhất quyết chỉ uống rượu rồi một hai đòi xuống dọn quán không công trả ơn. Hai người vừa dọn vừa làm quen, hỏi ra mới biết em từ Hàn Quốc qua học đại học rồi được ở lại, nhưng hôm ấy đi ăn mừng với bạn bè về thì nghe tin chủ nhà trọ vỡ nợ bỏ trốn lấy sạch tiền của em chỉ để lại vali cùng mớ giấy tờ một cách "cực kì có tâm". Lang thang trên đường, em nhìn thấy quán rượu phương Đông này mừng như đã nhặt được rìu thân yêu lại thêm núi vàng núi bạc, ngây thơ quyết dừng ở đây cầu cứu.

"Lỡ tôi là người nước khác thì cậu phải làm sao chứ cậu nhỏ? Rồi lỡ lúc đứng chờ ở ngoài ai đi qua bắt cóc mất thì sao? Suy cho cùng cậu quá đơn giản, suy nghĩ nhiều lên chút. Dù Châu Âu văn minh nhưng ở đâu cũng có loại người này loại người kia, phải tự vệ trước khi tìm sự giúp đỡ khác biết chưa?"

Bé nhỏ mím môi suy nghĩ rồi im lặng gật đầu, lau nốt chiếc bàn sát sửa sổ to hơn mình vài lần. Nghĩ cùng tội, người ta vừa bị lừa vừa vô gia cư xong lại nghe mình mắng té tát sắp khóc đến nơi, Từ Anh Hạo mày hôm nay chắc sợ không có thêm việc cho bận lên. Thôi vỗ lưng an ủi dỗ mấy câu, chăm trẻ con chứ không phải tâm sự cùng sinh viên đại học nữa. Thế mà quên mất là em cứng đầu thành thói, im lặng dọn xong quyết tâm nói một câu:

"Ông chủ Từ, làm ơn cho em một năm ở lại làm tay chân lao động cho anh, dù sao em cũng biết ủ rượu, sau một năm em nhất định sẽ dọn ra ngoài, còn giờ cứ coi như em là người nghèo khổ mà cưu mang em được không? Em họ Văn, tên Thái Nhất".

Nói ngoan nói ngọt như thế không mềm xèo trong lòng chắc Từ Anh Hạo đổi họ đi là vừa.

Thái Nhất quả thật biết ủ rượu, ngày thứ hai gã đem ba đến thẩm định phương thức làm của em, hai người một lớn một nhỏ vừa làm vừa hỏi thăm nhau, cuối ngày hũ rượu của em được ba gã khen hết lời, còn xách em về nhà dọn một phòng cho ở nhờ, nói thương em quá ngoan thế này mà gặp đủ thứ khó nhằn, kể cả đụng trúng ông chủ Từ thần kinh thô là gã nữa. Ai làm con nuôi, ai làm con đẻ, chắc giờ phải xem xét lại.

Quán rượu phương Đông có thêm người, ai ghé mua cũng dừng lại nhìn em một lát mới gọi đồ, đáp lại là một nụ cười chân thành lộ ra gò má tròn căng dưới đôi mắt lấp lánh hoa đào. Người Thụy Điển trong vùng hay bảo "Jag hoppas du inte gjorde dig illa när du föll från himlen*" làm cả em lẫn gã dở khóc dở mếu không biết nói gì ngoài cảm ơn. Nhiều lúc Anh Hạo cũng thấy đúng, Thái Nhất trông nhỏ nhắn lại tốt bụng đến vô thực như thế, ngày mưa em đứng ở cửa quán không khác gì thiên thần lạc lối. Sinh ý quán cũng vì tài nấu rượu của em mà tốt lên, dần thay đổi cả ý định sửa thành bar mà gã ấp ủ từ lâu. Không trách được, bắt được cực phẩm thế này, còn muốn đem bỏ vào túi áo mang về nhà thương yêu huống chi để mỗi em ở đây làm giàu cho gã. Mà cần gì mình, ba Từ thương Thái Nhất ngày một nhiều còn hơn thương con đẻ, vỗ béo hai đứa con mà thế nào có mình em lên nọng, bụng cũng mềm mềm như em bé, còn gã thì chẳng thấy thay đổi.

Văn Thái Nhất thích làm gì, Từ Anh Hạo chỉ biết thở dài trả lời: tiết kiệm tiền. Em có một con lợn "nhỏ" để bỏ tiền công gã đưa mỗi tháng, nhưng gã thấy tội nghiệp thay cái hình hài bé tẹo đó chứa cả một núi lẫn lộn đồng xu và tiền giấy gấp làm ba làm bốn để "tiết kiệm cả diện tích" như em nói. Con người em ấy à, làm cái gì cũng nghiêm túc, tích cóp từng cắc một cũng không muốn mua mấy thứ em cho là lãng phí. Tủ quần áo từ ngày Văn Thái Nhất tới chưa một lần xuất hiện bộ quần áo thứ bảy, thế mà em vẫn vui vẻ sáng sớm đứng phối hết mười phút rồi gõ cửa phòng người lớn hơn chào buổi sáng rồi mới kéo gã đi làm việc. Hôm nay em buộc mái, ngày mai em tự uốn xoăn bằng đống dây chun, hôm mốt em lại thả cái đuôi mullet lưng chừng gáy, nhìn mãi chẳng chán, vì dáng vẻ nào cũng làm lòng gã ngưa ngứa một trận muốn túm em lại bắt nạt cái mặt nộn nộn căng tròn. Hình như có chút động lòng rồi, nên một ngày đẹp trời rảnh đột nhiên mang về một con lợn đất to gấp ba về, đỏ tai đưa cho em nói tích thêm rồi sẽ giúp em mở một tiệm sữa như em mong ước. Có ngày đột nhiên rung rinh chút thì dẫn em đi chợ trời chọn cho bộ quần áo lông mặc mùa đông, mạnh miệng chê em đáng thương nên rủ lòng thôi đừng nghĩ nhiều. Gì đây, mắt em cũng ươn ướt cảm ơn, yêu rồi sao.

Còn hỏi Từ Anh Hạo thích làm gì, Văn Thái Nhất nghĩ một lát rồi trả lời: bắt nạt Thái Nhất. Chạy sang chào buổi sáng thì ôm chặt cứng rồi nói sao nay em dùng hoa gì ướp quần áo vậy, thơm quá; đang đứng dọn tủ rượu thì nhéo má đau kêu cha gọi mẹ rồi lại quay đi như không có gì, nếu không phải nhìn thấy bờ vai lớn rung rung vì cười không biết chừng tưởng nhìn em đáng ghét quá nên cấu cho đỡ tức. Xấu tính thế sao tim em vẫn đập boom boom mỗi lần người ta cười với em về dự định quán sữa em muốn làm, sao tai em vẫn nóng lên nghe người ta đùa "Thái Nhất nấu cơm giỏi nhất, tôi ngoài luộc rau hấp trứng đãi em thì làm gì bây giờ, hay là ôm một cái chúc ngủ ngon ha?". Chắc là em cũng xiêu lòng một chút, một chút xíu bằng móng tay thôi đó. Nhưng mà ông chủ của em đẹp trai cao ráo lại tốt bụng nữa. Gì đây, có khi thích người ta thật.

Tiền công của em sau một năm tất nhiên không đủ để mua một căn nhà rộng mở tiệm sữa được, em cũng ngại vay tiền gã. Thế mà trái lại, Từ Anh Hạo chẳng biết quen ai tìm cho em được một góc độc đáo đối diện. Tiệm sữa không lớn, ngược lại nhỏ một cách kì lạ, len lỏi giữa hai toà nhà hàng bậc nhất của thị trấn. Giống như kích cỡ của ông chủ Văn em, mọi thứ chỉ đủ cho em và một người khác không hơn không kém, cũng không có tầng trên, khiến mùi sữa bò quanh quẩn và không gian ấm cúng thu lại vừa đủ để bao lấy khách bước vào. Và tiệm sữa nổi tiếng vì lẽ đó, người ta truyền tai nhau về một bé nhỏ đơn thuần đem đam mê nấu rượu lẫn nửa trái tim ông chủ Từ sang nhà đối diện đổi nghề. Chắc đem nửa trái tim vướng đầy tơ lòng rồi, ông chủ rượu như người mất hồn thế kia.

Người ta thường nghĩ sữa ở tiệm Văn là những ngụm ngòn ngọt mát lạnh mùa hè, hoặc một cốc đun nóng đậm mùi vanilla của con trẻ phảng phất trên bầu má căng tròn mềm mịn như bánh dẻo. Nhưng thật ra có một sức hút lạ kì hơn thế, cảm giác cả thảo nguyên thanh ngọt mà vẫn thơm ngậy được đun đủ ấm, nhiều lần cố ý thử cả hidden drink là tách cà phê em làm còn cảm nhận được bọt sữa tỉ mỉ không chín quá, liền biết em đã bỏ bao nhiêu dụng tâm vào đó.

Từ giờ đối diện quán gã bán rượu, là tiệm em bán sữa. Tối đến về chung một nhà. Tình cảm trong lòng ai nảy nở trước, thì cứ để nó ra hoa cảm động người còn lại đi.

*Jag hoppas du inte gjorde dig illa när du föll från himlen /Swedish slang/ : Mong thiên sứ cậu không đau khi ngã từ trên thiên đàng xuống.

===============
Ghé thăm facebook của chủ nhà: https://m.facebook.com/iluvursearchingbar

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro