Chương 8 : Golden Cake with Buttercup Icing
Edit & Beta : Snow_Phoenix
"Mấy giờ thì cô đóng cửa hàng, Weasley?"
"Lúc năm giờ," Ginny trả lời. Cô đang bận rộn với việc phục vụ, dọn dẹp, nướng bánh và tính tiền. Gần đây công việc kinh doanh đang rất phát đạt. Và cô đang gặp khó khăn trong việc cân nhắc xem có nên thuê người giúp việc hay không. "Sao?"
"Đêm nay là đêm của các cô gái," Pansy trả lời. Cô cười khẩy với một ông già đang nhìn chằm chằm vào khe ngực của cô. "Luna nghĩ rằng cô sẽ muốn đi cùng."
"Tôi sẽ trả lời cô sau nhé." Ginny mỉm cười với một bà lão vừa gọi một giỏ bánh scone. "Tôi cần phải làm xong một chiếc bánh cưới chín tầng vào sáng mai."
Pansy nhăn mũi. "Cô định làm việc vào đêm dành cho các cô gái à?"
"Tôi không có lựa chọn nào khác." Ginny chạy vào phía sau để lấy một khay bánh quy mới. "Tôi phải làm việc để sống sót."
Ginny phớt lờ Pansy khi cô ấy bĩu môi. Cô gái tóc đỏ quá bận rộn chạy quanh và dọn dẹp chiếc cốc và đĩa bẩn từ bàn của khách. Công việc kinh doanh đã như thế này trong suốt tuần qua, kể từ khi Draco Malfoy và Tracey Davis chia tay. Người ta suy đoán rằng Ginny là lý do đằng sau sự chia tay. Tất nhiên, Tracey đã tự mình tiết lộ thông tin đó với hy vọng cô ả sẽ được biết đến nhiều hơn. Tuy nhiên, có vẻ như không có nhiều người hâm mộ cô ả cho lắm, bằng chứng là những bình luận khác nhau mà cô ta nhận được từ ngày này qua ngày khác.
"Pansy, cô có thể tránh một bên ra hoặc giúp tôi," Ginny nói, vừa đẩy người đẹp tóc đen ra khỏi đường.
"Cô muốn tôi làm việc à?"
"Hoặc rời đi," Ginny nói thêm.
"Được thôi," Pansy thở mạnh. "Cô muốn tôi làm gì nào?"
Ginny không thể không dừng lại và há hốc mồm. "Cô thật muốn làm à?"
"Hiện tại tôi không có việc gì để làm cả," Pansy giải thích và nhún vai.
Ginny ngậm miệng lại trong khi nghĩ đến việc gì đó để Pansy làm. "Được rồi, cô có thể tiếp quản sổ đăng ký. Cô chỉ cần xử lý các đơn đặt hàng. Tôi sẽ làm bánh và dọn dẹp."
"Dễ như ăn bánh" Pansy nói. "Nhưng tôi chỉ giúp với một điều kiện."
"Tôi biết ngay là có một cái bẫy," Ginny càu nhàu. "Rồi! cái bẫy đó là gì?"
"Tối nay cô phải đến buổi gặp mặt." Pansy cười khẩy với Ginny, biết rằng cô gái tóc đỏ không thể nào từ chối được. Cô ấy đang cần sự giúp đỡ. "Cô nghĩ sao?"
"Được thôi," Ginny nói.
"Tốt, giờ thì đưa cho tôi một chiếc tạp dề." Ginny làm theo lời Pansy, đưa cho cô ấy một chiếc tạp dề. Chẳng mấy chốc, Pansy đã có thể chỉ huy cả phòng mà không gặp vấn đề gì, mỉm cười và thân thiện với khách hàng của mình. "Cảm ơn vì đã đến."
Ginny lắc đầu khi cô bước vào bếp. Ít nhất thì với Pansy làm việc ở phía trước, cô có thể làm một số việc cho chiếc bánh cưới chín tầng. Theo ý kiến của Ginny, thật là khó chịu khi có một chiếc bánh cưới chín tầng. Nhưng, rõ ràng là, nó sẽ dành cho một đám cưới của giới thượng lưu. Khách hàng của cô, Violet Hartford, đã mang về nhà một miếng bánh của Serena và rất thích nó. Cô ấy khăng khăng muốn Ginny làm bánh cưới, đó phải là một chiếc bánh buttercup với lớp kem phủ màu trắng thay vì màu vàng. Chưa kể, chiếc bánh phải được trang trí bằng, thật sốc, hoa violet.
(*Ảnh chiếc bánh cưới trang trí hoa violet, không ưng ý mình lắm nhưng ảnh này nhìn giống miêu tả nhất dù nó chỉ có 4 tầng)
Ginny bắt đầu làm việc, tâm trí cô tập trung vào chiếc bánh. Cô luôn có cảm giác bình tĩnh khi làm bánh. Điều đó giúp cô xoa dịu. Sự tập trung cao độ của cô là vào chiếc bánh. Cô không có thời gian để nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài việc hoàn thành nó. Không có bất kỳ suy nghĩ nào làm phiền tâm trí cô như sự căng thẳng liên tục giữa cô và bố mẹ. Không có nỗi sợ phi lý rằng một ngày nào đó Draco quyết định tách Serena ra khỏi cuộc sống của cô. Không, khi làm bánh, không có gì khác quan trọng ngoài việc tạo ra một hỗn hợp hoàn hảo cho chiếc bánh của cô.
"Ginny, cô hết bánh nướng xốp việt quất rồi." Pansy lay cô gái tóc đỏ ra khỏi cơn mơ màng. "Tôi nghĩ cô nên làm thêm một ít trước khi nhóm khách tiếp theo đến vào buổi tối."
Ginny ngước lên nhìn với vẻ kinh ngạc. "Nhóm khách vào buổi tối ư? Mấy giờ rồi?"
"Gần ba giờ rồi," Pansy nói. "Cô cũng nên làm thêm một số bánh scone. Chúng khá ngon. Làm sao cô làm việc ở đây mà vẫn gầy như vậy?"
"Tôi không gầy." Ginny khịt mũi. "Tôi còn lâu mới gầy."
"Cô chỉ đơn giản là đường cong đầy đặn thôi," Pansy nói nhẹ nhàng. "Bây giờ, tôi sẽ bắt tay vào tiếp làm bánh scone và bánh nướng xốp."
"Chúng sẽ sẵn sàng ngay thôi." Ginny xua cô ra khỏi bếp.
Ginny quay lại làm việc, bánh ngọt, bánh scone và bánh nướng xốp trong lò. Thật may là cô đã học được cách phóng to mọi thứ. Nếu không, cô đã gặp rắc rối to. Thật khó để điều hành một tiệm bánh với một chiếc lò nướng cỡ bếp thông thường. Trên thực tế, điều đó gần như là không thể, đặc biệt là với một tiệm bánh nổi tiếng như tiệm của Ginny, một sự thật mà cô không thể không biết. Ginny biết mình sẽ phải sửa lại bếp sớm thôi. Nhưng còn phải chờ thêm một tháng nữa. Cô phải cho mình đủ thời gian để kiếm đủ số tiền cần thiết.
Tiếng chuông báo của bộ hẹn giờ trong lò nhắc nhở cô rằng bánh scone và bánh muffin đã chín. Loại bánh này mất nhiều thời gian nướng hơn những loại bánh còn lại. Cô lấy hai chiếc chảo ra khỏi lò nướng, chuyển bánh scone và bánh muffin sang hai mâm đựng khác nhau vừa với tủ trưng bày. Cô lấy hai miếng giấy phủ, mang bánh đã nướng vào tiệm, ngạc nhiên khi thấy Pansy lấy chúng từ tay cô, đặt chúng vào tủ trưng bày. Cô ấy thực sự đang giúp đỡ.
"Harry nói với tôi là cô đã trở lại."
Ginny mỉm cười. "Xin chào, Cho."
Thời gian thực sự đã bỏ quên Cho . Ngoại hình của cô không có gì thay đổi, ngoại trừ có thêm cậu bé bên cạnh. Cậu bé là bản sao của Harry khi còn nhỏ, thậm chí cậu bé còn có mái tóc rối bù như cha mình. Cậu bé đáng yêu một cách đáng kinh ngạc. Ginny không thể không mỉm cười khi nhìn cậu. Cô chắc chắn rằng Harry hoàn toàn hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình.
"Tôi rất tiếc về những gì đã xảy ra với gia đình cô," Cho nói. "Harry đã kể cho tôi nghe."
"Cảm ơn chị. Nhưng đây thực sự không phải là nơi thích hợp để nói chuyện đó", Ginny nói, nhìn chằm chằm vào nhiều phóng viên bên ngoài cửa. "Dù sao thì tôi cũng phải quay lại làm việc. Hôm nay là một ngày bận rộn. Nhưng thật tuyệt khi được gặp chị".
"À, tôi muốn đặt một số món tráng miệng cho sự kiện tôi sẽ tổ chức. Sự kiện sẽ diễn ra trong hai tháng nữa", Cho nói. "Tôi không biết cô cần báo trước bao lâu".
"Chỉ cần báo trước một hoặc hai tuần thôi," Ginny trả lời. Cô chỉ vào một chồng giấy da trên quầy với một cây bút lông và lọ mực bên cạnh. "Đó là các mẫu đơn đặt hàng. Tôi có thể làm bất cứ điều gì."
"Cảm ơn. Tôi nghe nói đồ ngọt của cô rất ngon." Cho lấy một tờ giấy da. "Sự kiện này là sự kiện từ thiện dành cho trẻ mồ côi. Harry và tôi rất tích cực tham gia. Chúng tôi rất vui nếu cô có thể đến."
"Được thôi," Ginny trả lời. "Tôi sẽ tặng bọn trẻ đồ ăn vặt. Chỉ cần để lại danh sách và thông tin chi tiết về ngày tháng."
"Tôi sẽ gửi cho cô thư mời," Cho nói, mỉm cười. "Rất vui được gặp cô."
"Tôi cũng vậy, Cho," Ginny đáp lại.
"Ginny, đừng để cháy bánh đấy!"
~~~~~~~~~
Vài giờ sau, Ginny thấy mình phải chịu đựng một giờ đồng hồ tìm kiếm trong các giá quần áo của Pansy Parkinson để tìm một bộ trang phục hoàn hảo. Rõ ràng là Pansy nghĩ rằng tủ quần áo của Ginny không có đủ quần áo. Và vì Ginny không có tiền để mua một bộ trang phục mới, cô thấy mình đang ở căn hộ của Pansy, điều đó thật tuyệt vời theo ý kiến khiêm tốn của Ginny.
Pansy lát sàn bằng đá cẩm thạch trong toàn bộ căn hộ ngoại trừ phòng ngủ, có sàn trải thảm. Phòng tắm được trang trí bằng bạch kim bởi vì theo Pansy, vàng kim là màu quá đặc trưng của nhà Gryffindor. Nhà bếp, mà Ginny được thông báo chỉ được sử dụng một lần, là ý tưởng của Ginny về một căn bếp trong mơ, cho đến cả máy làm kem.
"Cái này thì sao?" Pansy giữ một mảnh vải trên người, miếng vải chạm vào rốn cô. "Đây là một trong những chiếc váy co giãn của dân Muggle."
Ginny nhăn mũi. "Đó là áo, không phải váy."
"Đây là chiếc váy thứ ba tôi cho cô xem," Pansy nói, một cái nhìn trừng trừng hướng về phía Ginny. "Cô nhỏ hơn tôi nên mọi thứ sẽ vừa với cô hơn. Bây giờ, chiếc váy tiếp theo tôi chọn là chiếc cô sẽ mặc."
Một giờ sau, Ginny bị nhét vào một trong những chiếc váy bó sát và ngắn nhất mà cô từng mặc trong đời. Bạn phải biết rằng đó là một chiếc váy tuyệt đẹp, kiểu váy mà Ginny chỉ có thể mơ ước được mặc trước đây. Chiếc váy kiểu băng quấn, như Pansy gọi, có màu xanh lam đậm, gần như đen, với những chi tiết trang trí bằng bạc để phù hợp với đôi giày cao gót rất đẹp mà Ginny đang đi.
Ginny cảm thấy điều này có lẽ hơi quá mức cho một đêm đi chơi ở quán rượu. Nhưng, lúc cô phát hiện ra cô, Luna và Pansy bước vào ngưỡng cửa tối tăm của cái gọi là quán rượu, thì đó không phải là quán rượu. Trên thực tế, đó là một hộp đêm rất tối, đầy tình dục, đầy những cơ thể lắc lư, rượu và đồ ăn nhẹ. Đó không phải là những gì Ginny nghĩ đến, đặc biệt là khi cô biết Luna, một Luna đang mang thai nặng, sắp đến.
"Luna, bồ có nên ở đây không?" Ginny phải hét lên để mọi người có thể nghe thấy. "Bồ đang mang thai."
"Thả lỏng đi, Weasley," Pansy hét lên. "Luna và tôi đến đây mỗi tuần và không bao giờ vắng mặt."
"Nhưng cô ấy đang mang thai mà," Ginny hét lên.
"Mình ổn mà, Ginny," Luna hét lên. "Chúng ta đến đây vì không được phép hút thuốc ở nơi này. Hơn nữa mình vẫn có thể ra ngoài và đi lại mà."
"Bà Zabini, bà Parkinson, bàn của hai vị đã sẵn sàng rồi", một người đàn ông có làn da rám nắng, đôi mắt xanh lá cây và thân hình hấp dẫn nói. "Bà Davis có tham gia cùng hai người không?"
"Merlin, tôi hy vọng là không," Luna nói lớn. "Tốt lắm, tôi nói vậy."
Người đàn ông cười khúc khích. "Vậy tôi lấy một bàn cho hai vị nhé?"
"Julio, làm quen với bạn của chúng tôi, Ginevra Weasley," Luna hét lên. "Cô ấy sẽ là cộng sự mới của chúng ta"
"Thêm một điều để các chàng trai thèm thuồng đây, tiếp theo," Julio nói, giọng anh ta vẫn nhẹ nhàng, ngay cả khi anh ta hét lên giữa tiếng nhạc lớn. "Rất vui được gặp cô, quý cô Weasley."
"Rất vui được gặp cậu, Julio." Ginny mỉm cười.
"Tôi ở đây nếu các quý cô cần bất kỳ dịch vụ nào."
Cách Julio nói về các dịch vụ khiến Ginny nghĩ đến một chiếc giường và hai cơ thể trần trụi. Cô nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ này khi đi theo Pansy, Luna và Julio đến một buồng riêng gần sàn nhảy. Gần đến mức họ gần như có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ những cơ thể hòa quyện vào nhau trên sàn nhảy. Bằng cách nào đó, điều này khiến mọi thứ có vẻ rất khiêu gợi và thú vị.
"Hãy nhìn anh chàng tóc đen ở quầy bar này," Luna nói, giọng nói bình thường của cô ấy trở nên thì thầm. "Anh ta hấp dẫn đấy."
Pansy trừng mắt nhìn Luna. "Tôi đã bảo cô bao nhiêu lần là không được để Blaise tới rồi?"
"Pansy, tôi cần có thể về nhà với một người đàn ông," Luna nói, nhìn Blaise bước ngang qua căn phòng. "Cô và Ginny còn độc thân. Hãy đi chơi với nhau đi. Ồ, tôi đã gieo vần."
*Note (Nguyên văn: "You and Ginny are single. Go mingle"
"Chào em yêu," Blaise chào. Anh mỉm cười với Pansy và Ginny. "Các cô trông thật đáng yêu tối nay."
"Cảm ơn," Ginny trả lời. Pansy chỉ hờn dỗi. "Pansy, có một tóc đỏ đang nhìn cô kìa."
Pansy mỉm cười e thẹn. "Cô không mời anh ấy sao?"
"Tôi không có." Ginny vẫy tay với anh trai mình. "Ờ, tôi không. Tôi chỉ nói với anh ấy nơi tìm tôi tối nay và tôi sẽ đi cùng ai thôi."
"Tôi đã bao giờ kể cho cô nghe về điều bất ngờ tôi dành cho anh ấy chưa?"
"Làm ơn, đừng." Ginny vẫy tay với một cô hầu bàn đang đi ngang qua, chỉ nhận được sự chú ý khi Ron và Blaise đều ngồi vào bàn. "Đồ uống được đề xuất là gì?"
"Nếu quý vị có hứng thú, chúng tôi có những pha chế đặc biệt vào tối nay." Cô hầu bàn giật nẩy mình khi có người vừa ngồi xuống bàn, khiến cô ấy sửng sốt. "Ừm-nó có rượu rum dừa, nước ép dứa, một chút Firewhisky, chủ yếu là để làm dịu cơn khát hơn là tạo hương vị, và sau đó là một chút nước cam."
"Tôi sẽ lấy phần đặc biệt," Ginny nói trước khi quay sang kẻ đột nhập. "Serena đâu rồi?"
"Tôi cũng sẽ gọi phần đặc biệt," Pansy nói.
"Rượu lửa," Blaise ra lệnh.
"Hai cái nhé," Ron nói.
"Ba," người tóc vàng vừa ngồi vào bàn nói.
"Tôi sẽ uống một ly nước trái cây với đá xay và một chiếc ô", Luna nói thêm.
"Tôi chưa bao giờ đi chơi đêm với con gái", Ginny nói, " nhưng chắc chắn rằng những chàng trai không được phép."
"Chúng ta nên sửa đổi tên." Pansy trầm ngâm một lúc trước khi mắt cô sáng lên. "Tôi biết rồi, một đêm vui vẻ. Chúng ta có thể biến nó thành một nghi lễ hàng tuần."
"Chúng ta sẽ xem xét." Mắt Ginny mở to khi một thức uống có mùi trái cây rất lớn được đặt trước mặt cô. "Thứ này có thể giữ chân tôi suốt đêm nay."
"Draco, tối nay có chuyện gì mà cậu lại ra ngoài thế?" Pansy ăn một miếng dứa đi kèm với đồ uống. "Cậu không thường ra ngoài. Serena có ở cùng bố mẹ cậu không?"
"Đêm nay Serena muốn ngủ chung với ông bà con bé. Tôi chỉ đến đây để uống rượu thôi." Draco ném trả ly Firewhisky mà cô hầu bàn đã mang đến cho anh. "Ồ, và Blaise đã chán ngán việc là chàng trai duy nhất trong đêm tiệc các cô gái. Mặc dù, có vẻ như cậu ấy không chán."
"Ron, anh làm gì ở đây thế?" Luna hỏi với nụ cười gian xảo.
"Ồ-ờ." Má Ron đỏ bừng, ngay cả trong bóng tối của câu lạc bộ.
"Ron, nhảy với tôi đi." Pansy không cho anh cơ hội để từ chối khi cô đẩy Draco, Ron và Ginny ra khỏi buồng. "Ồ, hai người cũng đi à."
"Nếu tôi cố gắng nhảy trong chiếc váy này, tôi sẽ bị phạt vì tội hở hang khiếm nhã." Ginny trượt trở lại buồng nhảy. "Tôi sẽ ở ngay đây."
"Tùy cô thôi," Pansy nhún vai nói. Cô nắm chặt tay Ron như cái kẹp sắt. "Ron, phòng anh có cách âm không? Em không muốn làm phiền Ginny." Cô nghiêng người vào tai anh. "Em là người thích la hét."
"Cô ấy nghĩ cô ấy đang thì thầm à?" Ginny hỏi. "Nghe giống như cô ấy đang hét lên hơn?"
"Cô ấy biết mà," Luna trả lời. "Ronald không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì."
"Mình nghĩ là anh ấy làm vậy," Ginny nói, nhăn mũi vì ghê tởm cách Pansy và Ron đang nhảy. "Đó là phần đáng sợ nhất. Và đây là ý tưởng tệ nhất. Ý mình là, thành thật mà nói, mình có thể sống cả đời mà không thấy anh trai mình bắt chước mấy cảnh sex trên sàn nhảy."
"Cô không cô đơn đâu," Draco nói chậm rãi.
"Ginny, công việc kinh doanh bánh mì thế nào rồi?" Luna thở dài khi câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng. "Tôi thề, Blaise, con của anh đã có một cái chổi bay trong bụng tôi rồi à?"
Một vẻ lo lắng thoáng qua trên mặt của Blaise, sự lo lắng thể hiện qua cách trán anh nhăn lại. Ginny bắt đầu tự hỏi sẽ như thế nào nếu có ai đó lo lắng như vậy về cô khi cô đang mang thai. Tất cả những gì cô có là anh trai mình, những người khiến cô phát điên với những câu hỏi của họ, và cha mẹ cô, những người cố gắng tránh chủ đề về việc cô mang thai cho đến khi không thể tránh khỏi.
"Em có cần mát-xa không, em yêu?" Blaise nhẹ nhàng đưa tay xoa bụng Luna. "Nếu em muốn về nhà thì được."
Luna nhìn Ginny với vẻ xin lỗi. "Mình xin lỗi. Mình hứa lần sau chúng ta sẽ làm điều gì đó mà bồ thích. Mình nhớ bồ thích phim tình cảm lãng mạn của dân Muggle. Chúng ta sẽ đi xem một bộ."
"Cứ đi đi." Ginny xua tay. "Mình từng mang thai mà, nhớ chứ?"
"Cảm ơn, Ginny." Luna cố hết sức để hôn lên má Ginny bên kia bàn, và cũng hôn Draco. "Tôi sẽ gặp anh ở vũ hội ngày mai, Draco." Cô dừng lại, nhìn Ginny. "Bồ có được mời đến vũ hội Greengrass không? Đó là lễ khai mạc mùa giải."
"Mình có," Ginny trả lời. "Nhưng mình không nghĩ sẽ tham dự."
"Sẽ vui hơn nhiều nếu có bồ ở đó", Luna kêu lên. "Làm ơn, hãy đến đấy."
"Mình sẽ cho bồ biết vào sáng mai," Ginny nói. "Nếu bồ không ghé qua tiệm bánh, mình sẽ gửi Dixie đến trả lời."
"Được rồi, chúc ngủ ngon." Luna vẫy tay, chờ Blaise nói lời tạm biệt. "Mình xin lỗi vì đã bỏ đi. Nói với Pansy mình phải đi vì đứa bé."
"Được thôi," Ginny nói.
Ginny dõi theo cặp đôi bước đi, Blaise tách ra để không ai va vào Luna. Những hành động quan tâm nhỏ nhặt này là điều mà Ginny đã bỏ lỡ trong suốt thời gian mang thai. Cô thở dài buồn bã. Đột nhiên, cô không còn cảm thấy muốn ở trong một câu lạc bộ với các cặp đôi trên sàn nhảy và đồ uống có cồn mạnh trong tay nữa. Nghe có vẻ không phải là một ý tưởng hay.
Ginny nhấp một ngụm đồ uống, nhìn chằm chằm vào các cặp đôi trên sàn nhảy. Một bản nhạc chậm đang phát, các cặp đôi quấn vào nhau như một. Thật kỳ lạ khi Ginny nghĩ rằng cô chưa bao giờ, trong đời mình, có một mối tình lãng mạn. Đã có Harry trong một thời gian. Nhưng điều đó không bao giờ đi xa hơn một nụ hôn ngượng ngùng và một hoặc hai lần sờ mó. Chưa từng có bất cứ điều gì thực sự lãng mạn giữa hai người.
Cô uống cạn phần còn lại của ly rượu, nhìn chằm chằm vào anh trai và Pansy. "Tôi nghĩ mình sẽ đi ngay bây giờ. Đây không phải là nơi dành cho tôi. Và tôi muốn ngủ trước khi hai người kia về nhà." Ginny trượt ra khỏi buồng, loạng choạng khi cô đứng dậy. "Đó là một thức uống mạnh."
Draco thả vài đồng galleon xuống bàn. "Tôi sẽ đưa cô về nhà."
"Không, anh ở lại đi," Ginny ra lệnh. "Trông anh như thể cần uống một ly vậy."
"Tôi sẽ bỏ qua sự giáo dục của mình nếu tôi không đưa cô về nhà," Draco trả lời trôi chảy. "Tôi phải nhấn mạnh rằng cô phải tự nguyện đi cùng tôi. Tôi không muốn bị buộc tội bắt cóc. Điều đó sẽ không tốt cho đội của tôi."
"Được thôi," Ginny nhượng bộ. "Nhưng tôi sẽ không vui vì chuyện đó đâu."
Draco nhún vai. "Tôi thực sự không quan tâm đến hạnh phúc của cô lúc này."
"Cảm ơn," Ginny mỉa mai nói.
Ginny và Draco đi qua đám đông đông đúc, vẻ mặt nhẹ nhõm giống hệt nhau khi họ rời khỏi câu lạc bộ. Không nói một lời nào, Ginny vòng tay ôm lấy anh, cảm giác quen thuộc khi Độn thổ tràn ngập trong cô. Cô gần như mất thăng bằng khi họ hạ cánh. Thực tế, cô có lẽ đã ngã xuống sàn. Nhưng cô giữ chặt Draco, cơ thể anh giữ cô thăng bằng.
Như thể nhận ra sự gần gũi của họ lần đầu tiên, cô ấy nhảy ra xa. "Ừm-cảm ơn anh."
Draco cười khẩy. "Không có vấn đề gì cả."
"Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy tệ khi anh phải rời đi sớm," Ginny xin lỗi. Cô cắn môi, dịch chuyển chân. "Anh có thể lên đây và uống một ly, nếu anh muốn."
"Cô chắc chứ?" Draco nhướn mày.
Cảm thấy tự tin hơn một chút, Ginny nói, "Đúng vậy. Ron có cả một kho rượu. Tôi chắc là anh có thể tìm được thứ anh thích."
Ginny không đợi câu trả lời. Thay vào đó, cô bước lên cầu thang, mong anh đi theo, và anh đã đi theo. Anh không phải là người bỏ qua bộ sưu tập rượu của Ron Weasley, đặc biệt là sau khi anh đã nếm thử Firewhisky lâu năm lần trước. Nó đã đủ ngon để anh muốn lấy trộm chai rượu. Và sau khi anh rời khỏi ngôi nhà này, anh đã nhanh chóng đặt cả một thùng.
Ginny mở khóa cửa, rên rỉ vì ghê tởm. "Làm sao họ đến đây trước em được?"
"Ron!" Pansy hét lên.
"Ôi Merlin," Ginny lẩm bẩm khi cô đóng sầm cửa lại. Cô ngồi xuống cầu thang, làn gió lạnh khiến da cô nổi da gà. "Xin lỗi. Tôi nợ anh một ly vào lúc khác."
"Cậu định ngồi ngoài này suốt đêm à?"
"Không," Ginny nói một cách phòng thủ. "Tôi sẽ vào trong trong một giờ nữa. Hy vọng là đến lúc đó họ sẽ xong."
"Tôi biết Pansy, họ sẽ không dừng lại đâu," Draco nói chậm rãi, một nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt. "Đây là lý do tại sao Pansy không nên uống rượu."
"Có điều gì đó mách bảo tôi rằng cô ấy sẽ làm thế này mà không cần rượu," Ginny lẩm bẩm. Cô vòng tay ôm lấy mình, chống lại cái lạnh. "Tốt hơn là tôi nên ở nhà, uống một ly rượu vang đỏ và làm những công thức nấu ăn mới."
"Vẫn chưa quá muộn để làm điều đó đâu," Draco nói.
"Đã quá muộn rồi," Ginny trả lời. "Ron và Pansy đang quan hệ ầm ĩ ở trong đó. Không đời nào tôi vào đó để uống một ly rượu."
"Đợi đã," Draco nói, đưa tay ra cho cô. "Tôi chưa bao giờ gợi ý cô vào đó."
"Anh định đưa tôi đi đâu đó và giết tôi à?" Ginny ngập ngừng đặt tay mình vào tay anh. "Cuối cùng, sẽ có người nhận ra tôi đã biến mất."
"Nếu muốn giết cô, tôi đã làm từ bảy năm trước rồi." Draco kéo cô đứng dậy, ôm chặt eo cô. "Lúc đó sẽ dễ dàng hơn."
Ginny đã kiềm chế sự thôi thúc tát anh vì lời bình luận cuối cùng của anh khi họ hạ cánh xuống phòng khách. Hơn nữa, cô quá đắm chìm vào xung quanh đến nỗi không thèm bận tâm đến Draco Malfoy vào lúc này. Theo những gì cô có thể thấy, đây là nhà anh. Nếu cách anh ngay lập tức đi đến quầy bar không cho cô biết điều đó, thì những bức ảnh của anh và nhiều người khác, bao gồm cả Serena, đã cho cô biết.
Ginny quan sát những bức ảnh chụp anh và Serena. Có rất nhiều ảnh. Cô cầm một bức ảnh Draco đang bế Serena trong tay. Con bé có lẽ không lớn hơn hai tháng. Con bé rất nhỏ, một nụ cười trên môi, bàn tay bé nắm lấy một trong những ngón tay của Draco khi anh mỉm cười với bé, kiểu nụ cười mà Ginny chưa từng thấy ở anh. Chắc chắn, cô đã từng thấy anh cười trước đây nhưng không phải theo kiểu đó. Trong bức ảnh, anh trông như thể đã khám phá ra hạnh phúc đích thực.
"Thế nào-"
"Hai tháng rưỡi, vào khoảng thời gian con bé bắt đầu phát ra tiếng động ngoài tiếng khóc," Draco nói trước khi cô có thể nói hết câu. Anh đưa cho cô một ly rượu vang đỏ. "Đó là lần đầu tiên con bé cười. Mẹ tôi đã chạy khắp nơi với một chiếc máy ảnh mỗi ngày kể từ khi bà phát hiện ra Serena. Ngay khi bà chụp được bức ảnh này, Serena bắt đầu khóc."
Ginny lướt tay trên bức ảnh, gần như nghe thấy tiếng em bé đang ầu ơ. "Con bé thật xinh đẹp."
"Con bé thừa hưởng điều đó từ tôi", anh nói.
"Đúng rồi, vẻ đẹp như thạch cao của anh," Ginny nói đùa. Cô nhấp một ngụm rượu, cầm bức ảnh tiếp theo. Có một nhóm đàn ông đang ném Serena lên không trung. "Đây có phải là đội banh không?"
"Phải," Draco trả lời, nhìn qua vai cô. "Chúng tôi vừa thắng một trận đấu với Puddlemere. Lúc đó Serena mới ba tuổi. Con bé đã rất phấn khích. Tôi nghĩ đó là ngày con bé yêu Quidditch."
Ginny đặt bức ảnh xuống, một nụ cười buồn hiện trên khuôn mặt. "Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều, phải không?"
"Đúng vậy," Draco đồng ý.
"Đừng kìm nén cảm xúc thật của mình, Draco." Ginny lắc đầu khi cô cầm một bức ảnh Draco đang dắt ngựa với Luna và Serena trên đó. Cô quay sang Draco, đôi mắt lấp lánh. "Tôi biết mình đã nói điều này nhiều lần, nhưng anh thực sự đã làm rất tốt với Serena."
"Cô mong đợi điều gì?"
Ginny nhún vai. "Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ có kỳ vọng gì. Tôi nghĩ cô ấy đã chết rồi."
Im lặng bao trùm sau lời bình luận đó. Ginny tiếp tục nhìn quanh những bức ảnh khác nhau của Serena. Có một tấm hình chụp Draco và Serena trong hồ bơi, đó lần lần đầu tiên con bé ở dưới nước, một tấm khác chụp ở bồn tắm. Một tấm khác Draco và Serena đang bay trên một cây chổi, một quả snitch được Serena nắm chặt trong tay. Nhưng có lẽ tấm ảnh buồn nhất, tấm ảnh khiến cô rơi nước mắt, là bức tranh do Serena tự tay vẽ về gia đình cô ấy, với nhãn ghi tên họ ở trên. Con bé đã vẽ Draco, Luna, Blaise, Pansy, Lucius, Narcissa và một cục màu xám cho đội Falcons.
Ginny cố gắng hết sức để lau đi giọt nước mắt, hy vọng Draco không nhìn thấy cô khóc ."tôi có thể dùng phòng tắm của anh không?"
"Xuống hành lang, bên trái" Draco chỉ. Mặc dù anh đã nhìn thấy cô khóc nhưng anh không định chỉ ra. "Đó là cánh cửa thứ hai."
Ginny đi vào phòng tắm, đột nhiên nhận ra rằng cơn đau ở ngực không phải là cơn đau duy nhất. Đôi chân cô đang nhói lên. Cô đã không đi lại nhiều trong suốt cả đêm. Bất kể thế nào, cơn đau vẫn còn đó. Cô bước vào phòng tắm, nửa mong đợi sẽ thấy những điểm nhấn màu vàng trên đá cẩm thạch. Thay vào đó, cô thấy một phòng tắm tuyệt đẹp bình thường không có đá cẩm thạch. Tuy nhiên, nó có gạch lát màu be đẹp, một màu trung tính.
Cô cởi giày trước khi rửa mặt. Lớp trang điểm từ từ trôi khỏi mặt cô khi cô tiếp tục chà xát mặt. Cô đã không trang điểm nhiều như vậy trong một thời gian dài và cảm thấy thật tuyệt khi rửa sạch chúng. Cô lau khô mặt, vui mừng khi thấy không có vết đỏ nào từ việc chà xát mạnh của mình. Sau khi kéo tóc ra khỏi búi tóc chặt, cô rời khỏi phòng tắm, tay cầm giày cao gót.
Ginny thấy Draco đang ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu. "Cô có muốn xem album ảnh lúc bé xíu của con bé không?"
"Vâng," Ginny vui vẻ nói. Mặc dù cô có thể đảm bảo rằng mình sẽ khóc vào một lúc nào đó, cô vẫn không thể cưỡng lại việc nhìn Serena lúc con bé còn bé xíu. "Tôi có thể để giày ở đâu?"
"Để chúng ở đây," Draco nói, đứng dậy. "Cô đi theo tôi."
Ginny theo Draco, bước lên cầu thang với ly rượu vang của cô, ngạc nhiên khi thấy đích đến của họ là phòng ngủ của anh. Nó giống hệt như phòng của anh ở Hogwarts, ngoại trừ không có ga trải giường bằng vải satin, mà Ginny nhớ là khá khó chịu khi người ta đổ mồ hôi. Chiếc giường to đùng và trông rất thoải mái, đặc biệt là với tất cả những chiếc gối xếp bên trên. Màu xanh lá cây và đen chiếm ưu thế trong căn phòng, lò sưởi tỏa ra ánh sáng mờ ảo khắp phòng.
Draco vẩy đũa phép, khiến những ngọn nến trên tường sáng lên và ngọn lửa trong lò sưởi bùng lên. "Đây là album riêng của tôi về Serena. Tôi ích kỷ. Tôi giữ những bức ảnh đẹp nhất cho riêng mình."
"Nghe có vẻ giống như anh sẽ làm vậy," Ginny lẩm bẩm, không thể cưỡng lại việc ngồi trên giường anh. Anh dường như không bận tâm khi anh mở ngăn kéo bàn cạnh giường, lấy ra một album cỡ trung. "Anh có một chiếc giường rất đẹp."
Draco không nói lời đáp trả trên đầu lưỡi. "Đây," anh nói, ngồi xuống cạnh cô.
"Cảm ơn anh," Ginny đáp, cẩn thận không làm đổ rượu. Cô đặt nó lên bàn cạnh anh khi mở album, vẻ mặt cô hiện rõ sự kinh ngạc khi nhìn thấy một bức ảnh của chính mình. "Là tôi sao?"
"Không, đó là em sinh đôi của cô," Draco chế giễu. "Tôi định cho Serena xem khi con bé lớn hơn."
"Ồ," Ginny nói. Cô không biết tại sao câu trả lời đó lại khiến trái tim cô chùng xuống một chút. Nếu cô thành thật với chính mình, cô sẽ biết rằng đó là vì cô đã mong đợi anh giữ nó vì những lý do khác. "Anh thật tốt bụng."
Hai người tiếp tục lật từng trang album, thỉnh thoảng dừng lại để rót đầy ly. Khi họ uống hết ly thứ năm, họ cười phá lên vì những câu chuyện về hành vi tinh nghịch của Serena. Và đến bốn giờ sáng, Ginny đã ngủ trên giường của Draco, Draco ở trong một trong những phòng dành cho khách của anh.
Hết chương 8.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro