Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Strawberry Cupcake with Sprinkles

Edit & beta : Snow_Phoenix
(Bản dịch được chỉnh sửa bổ sung hình ảnh)

* Bánh cupcake dâu tây có rắc hạt - tên chương.

Ginny cứng đờ, đôi mắt xám xuyên thấu linh hồn cô. Cô chưa bao giờ nghĩ ngày này sẽ đến. Ý nghĩ nhìn thấy anh bước vào tiệm bánh nhỏ của cô chưa bao giờ thoáng qua trong tâm trí cô. Cô đã từng thấy những phù thủy Anh đến đây đặt bánh ngọt và những thứ tương tự. Những món đồ ngọt của cô đã trở nên khá nổi tiếng trên toàn thế giới, một ý nghĩ nhỏ nhoi khiến cô vui vẻ. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Draco Malfoy sẽ đứng ở cửa tiệm bánh của mình.

"Draco, chuyện gì thế này?" Narcissa đẩy nhẹ con trai mình qua cửa. "Serena suýt nữa thì bị thương khi đâm vào anh."

"Bố ơi, có chuyện gì thế ạ?"

Narcissa dõi theo ánh mắt của con trai, một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi miệng bà. "Merlin, cô ấy-"

"Cô là đồ bẩn thỉu..-"

"Draco," Narcissa cảnh cáo. "Serena đang ở ngay đây."

Ginny nhìn từ bà mẹ sang con trai bà, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên người bé gái. Điều đầu tiên cô nhận thấy là đôi mắt xám mềm mại của cô bé, đôi mắt khiến Ginny nhớ đến cha cô bé. Điều tiếp theo là mái tóc đỏ, những điểm nhấn màu vàng nhạt lan tỏa khắp nơi. Ginny thở hổn hển, tâm trí cô trở nên quá tải. Đứa nhỏ này là sự kết hợp hoàn hảo giữa Draco và cô. Đứa trẻ này trông giống cô. Đứa con của cô chưa chết.

"Ôi trời, cô ấy ngất rồi" Narcissa kêu lên. Bà vỗ vào cánh tay con trai mình. "Draco."

Draco nhìn cô ngã xuống sàn. "Cái gì? Chẳng có gì mà cô ấy không đáng phải chịu cả."

"Bố ơi, cô ấy là ai thế?" Serena ôm chặt lấy chân bố mình, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. ''Cô ấy chết rồi ạ?"

"Draco, anh đang dọa con gái anh sợ phát khiếp." Narcissa ôm con bé vào lòng. "Serena và mẹ sẽ đi tham quan quanh thị trấn nhỏ này. Mẹ nghĩ chúng ta nên đặt phòng tại nhà trọ địa phương."

"Chúng ta đi thôi, Mẹ." Draco lắc đầu. "Chúng ta không ở lại đây."

"Draco, cô ấy ngất rồi," Narcissa thì thầm. "Mẹ nghĩ là anh đã bỏ lỡ điều gì đó."

"Cô ấy diễn xuất rất giỏi," Draco trả lời. Vào lúc đó, anh nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của con gái mình. "Serena, con ổn chứ?"

Serena bật khóc. "Cô ấy là mẹ con. Đúng không ạ?"

"Serena," Draco nói, trái tim anh đau đớn. "Không đơn giản như vậy đâu."

"Bố đã giết cô ấy!"

Draco cứng người; sự căm ghét trong giọng nói của con gái anh làm anh đau đớn hơn cả lời nguyền Cruciatus. Cách con bé quay sang mẹ anh để được an ủi thay vì anh còn tệ hơn cả cái chết. Anh nhắm mắt lại, giữ hơi thở của mình bình tĩnh nhất có thể. Anh phải tìm ra tất cả sự thật đằng sau. Không phải vì anh mà vì con gái anh.

(Lời nguyền  Cruciatus = Crucio : lời nguyền hành hạ ).

"Mẹ, tối nay con sẽ gặp hai người ở dinh thự." Draco hôn lên trán con gái. "Con sẽ nói chuyện với cô ấy, Serena. Cô ấy chưa chết."

Serena khịt mũi, mở một mắt. "Cô ấy không sao chứ ạ?"

"Không việc gì," Draco nói. "Mẹ con đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy con. Cô ấy chưa từng nhìn thấy con kể từ khi con được sinh ra. Cô ấy hẳn đã ngất xỉu khi nhận ra con là ai."

"Cô ấy sẽ ổn chứ ạ?"

"Cô ấy sẽ ổn thôi."

"Nhưng tại sao bố lại nói với con rằng cô ấy đã chết?" Serena hỏi.

"Bố sẽ giải thích với con sau, Serena." Draco bước qua Ginny vẫn nằm bất động, lấy một chiếc bánh nướng xốp từ tủ kính. Anh quay lại chỗ Serena, đưa cho cô bé chiếc bánh nướng xốp. "Đây."

Serena mỉm cười vui vẻ. "Cảm ơn bố."

"Đi với bà của con đi." Draco xoa tóc cô bé. "Chúng ta sẽ giải quyết xong mọi chuyện vào giờ ăn tối."

Draco ngồi trên ghế, quan sát người mẹ của đứa con mình khi cánh cửa tiệm bánh đóng lại. Cô ấy đã thay đổi. Khi anh gặp cô lần cuối mái tóc màu đỏ của cô ngắn hơn. Bây giờ, nó dài đến eo, mềm mại và gợn sóng. Khuôn mặt cô ấy đầy đặn hơn cũng giống như cơ thể cô ấy. Anh có thể nhìn thấy một vài đường cong của cô qua lớp áo khoác. Đôi chân của cô ấy chắc chắn vẫn dài và hấp dẫn như anh nhớ.

Anh đứng dậy khỏi ghế, khom người xuống bên cô, đũa phép sẵn sàng. "Ennervate".

  * ( Ennervate : giúp người vô thức hồi tỉnh)

Ginny rên rỉ, hai tay đưa ra sau đầu khi cô ngồi dậy. Nhưng ký ức của cô đã quay trở lại với cô ngay lúc đó, đôi mắt cô mở to. Một lần nữa, cô thấy mình đang đối mặt với Draco Malfoy. Đôi mắt anh ta hiện rõ sự giận dữ, điều mà Ginny thấy thật kỳ lạ. Cô mới là người nên tức giận. Anh ta đã có đứa con của cô. Anh ta đã cướp đứa con của cô khỏi cô.

"Anh đúng là đồ khốn nạn, Malfoy." Ginny đứng dậy, đầu lại cúi xuống khi tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ.

"Tôi sẽ không di chuyển nhanh như vậy nếu tôi là cô." Draco đứng dậy, lắc đầu. "Đó là một vết sưng nhỏ khó chịu mà cô có. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô bị chấn động não."

Ginny bám vào bàn để giữ thăng bằng, căn phòng quay cuồng xung quanh cô. "Anh cướp đứa con của tôi khỏi tôi. Làm sao anh có thể? Và rồi anh còn cả gan bước vào đây, giả vờ rằng mọi thứ đều ổn?"

Tiếng hét khiến đầu cô đau hơn lúc đầu. Cô đưa tay lên trán như thể việc chạm vào trán sẽ ngăn những tay trống chơi nhạc trong đầu cô. Thật không may, điều đó không xảy ra. Thay vào đó, cô ngã gục xuống chiếc ghế gần nhất. Một tiếng rên rỉ thất vọng thoát ra khỏi môi cô, những suy nghĩ về việc này vừa xấu hổ vừa là một trở ngại, thoáng qua trong đầu cô.

"Tôi ư? Tôi đã cướp đứa con của cô khỏi cô sao?" Khuôn mặt Draco nhanh chóng nhăn nhó vì tức giận. "Cô thực sự là đồ bẩn thỉu. Giống như tôi sẽ sa đọa đến mức cướp một đứa trẻ sơ sinh khỏi mẹ của nó sao? Tôi, không giống cô, tôi có đạo đức."

"Tuyệt quá," Ginny hét lên, mắt lại nhìn anh lần nữa. "Một Malfoy đang nói chuyện với tôi về đạo đức. Tuyết đang rơi ở địa ngục."

"Tôi nên để cô bất tỉnh trên sàn nhà." Draco cười khẩy. "Loại người nào lại để con mình ở ngoài vào giữa đêm thế? Loại người nào để con gái và bạn bè nghĩ rằng họ đã chết? May mà cô không phải là một người mẹ."

"Tôi không phải là một người mẹ vì anh đã đánh cắp đứa con của tôi." Ginny dừng lại, mắt cô nhìn xuống sàn gỗ. "Khoan đã. Anh đang nói gì vậy? Tôi không bao giờ để ai nghĩ rằng tôi đã chết. Anh là người đã đe dọa gia đình tôi để họ nói với tôi rằng đó là một ca sinh non."

"Tôi, đe dọa gia đình cô à?" Draco chế giễu. "Nghĩ trước khi nói đi, Weasley. Gia đình cô có thể tống tôi vào Azkaban chỉ trong vài phút nếu tôi cố gắng làm việc đó. Gia đình tôi không thực sự được tin tưởng vào thời gian đó."

"Vậy là anh không đánh cắp cô ấy?" Ginny bối rối. Đầu cô đau như búa bổ. Căn phòng quay cuồng. Con gái cô vẫn còn sống. Không có điều gì hợp lý cả. "Tôi không cảm thấy khỏe lắm."

Draco nhăn mũi ghê tởm khi Ginny quay đi nôn thốc nôn tháo trên sàn. Anh đang gặp khó khăn trong việc hiểu những gì Ginny đang nói với anh. Tuy nhiên, anh đã đủ tử tế để giữ những thứ trong dạ dày của mình trong dạ dày thay vì nôn ra khắp sàn. Nhưng dù sao thì đó cũng là sàn nhà của cô. Cô sẽ phải lau dọn nó.

"Xin lỗi." Ginny vung đũa phép vào đống hỗn độn, niệm một câu thần chú làm mới lên miệng cô. "Có hơi quá đáng để chấp nhận. Con tôi còn sống. Con gái bé bỏng của tôi sắp tròn sáu tuổi. Và anh không bắt cóc con bé. Vậy, tại sao mẹ lại nói với tôi rằng đó là một ca sinh non?"

"Weasley, tôi không có thời gian để giải quyết vấn đề gia đình của cô," Draco khạc nhổ. "Không giống cô, tôi còn một cô con gái nhỏ cần chăm sóc."

"Chờ một chút!" Ginny bắt đầu hoảng loạn. "Anh có ý gì khi nói không giống tôi? Anh sẽ không để tôi gặp con bé sao?"

"Tôi không thể mạo hiểm để con gái tôi sống trong một gia đình như nhà cô, Weasley," Draco nói một cách thẳng thừng. "Gia đình cô đã sẵn sàng để một đứa trẻ sơ sinh đối mặt với những nguy hiểm của một đêm mưa. Tôi không thể để con bé ở gần môi trường như thế."

"Nhưng cô ấy là con tôi," Ginny khóc. "Anh không thể giữ cô ấy khỏi tôi được."

"Tôi là một người bố, Weasley. Tôi làm những gì tốt nhất cho con gái tôi."

Ginny nức nở. "Gia đình tôi đã ngăn cách tôi với con gái tôi trong sáu năm. Đừng để họ ngăn cách tôi với con bé thêm lần nữa. Tôi đã sống cuộc sống của mình trong vài năm qua và luôn cảm thấy trống rỗng. Tôi đã suy sụp trong hai năm sau khi con bé chào đời. Tôi nghĩ rằng con bé đã chết. Mỗi cô bé bước qua cánh cửa đó đều đâm một nhát dao vào tim tôi. Tôi sẽ không thể tiếp tục sống khi biết con bé vẫn ở ngoài kia."

"Nghe-"

"Làm ơn, Draco. Đừng để gia đình tôi cướp đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."

Draco đã bị sốc khi cô ấy gọi tên anh. Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi tên anh kể từ đêm họ có Serena. Chỉ riêng điều đó đã thu hút sự chú ý của anh. Những lời cô ấy nói vẫn còn trong đầu anh. Sẽ thật tàn nhẫn nếu anh lại đưa Serena ra khỏi cuộc sống của cô , đặc biệt là khi cô ấy không liên quan gì đến việc con bé bị bỏ rơi ngay từ đầu. Tuy nhiên, anh không thể chịu đựng được khi thấy người phụ nữ này bước vào cuộc sống của Serena và làm tổn thương cô ấy.

"Weasley, tôi hiểu rồi. Thật đấy." Draco nói bằng giọng nhẹ nhàng như thể đang nói với Serena. "Tôi không nghĩ mình đủ tàn nhẫn để tách con bé ra khỏi cuộc sống của cô. Và tôi chắc chắn không thể từ chối Serena gặp mẹ con bé khi con bé đã nhìn thấy cô."

Ginny cắn môi, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt cô. "Ginny. Làm ơn. Gọi tôi là Ginny."

"Serena là một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi," Draco thừa nhận. "Tôi không thể để cô làm tổn thương con bé."

Ginny lao vào anh, siết chặt. "Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi sẽ không làm con bé khổ sở. Tôi không thể làm con bé tổn thương. Tôi sẽ trân trọng cơ hội này mà anh dành cho tôi."

Nếu như Malfoy xấu hổ, mặt Draco sẽ hồng lên. "Thả tôi ra, Weasley."

"Gọi tôi là Ginny," Ginny nói, bước lùi lại. "Chúng ta có một cô con gái."

"Chúng ta có."

Ginny nhìn đồng hồ treo trên tường sau quầy. "Nghe này. Đến giờ ăn trưa rồi. Tôi không biết anh thế nào. Nhưng sau tất cả  những cuộc chuyện trò và ngất xỉu này khiến tôi khá đói."

"Cô có nghĩ đến nơi nào không?"

"Nó ngay gần đây thôi." Ginny cầm lấy chiếc túi xách trên sàn. "Tôi sẽ đãi."

"Sẽ rất bất lịch sự nếu tôi để cô trả tiền," Draco nói một cách kiêu ngạo.

Ginny mở cửa tiệm bánh khi cô lật tấm biển "đóng cửa".

"Chà, tôi đoán là anh không có tiền Mỹ. Vậy nên anh không có lựa chọn nào khác."

Draco không nói gì. Thay vào đó, anh đi theo cô xuống phố, trông chẳng giống Hẻm Xéo chút nào. Có một con đường, những chiếc xe Muggle chạy dọc theo. Nếu anh không nhìn thấy một phù thủy đang tự niệm chú, Draco sẽ cho rằng họ đang ở trong một khu phố Muggle. Nước Mỹ chẳng giống nước Anh chút nào.

"Tôi đã quen rồi." Ginny phá vỡ suy nghĩ của anh. "Tôi không thể tưởng tượng được tại sao các pháp sư và phù thủy lại sử dụng ô tô thay vì sử dụng dịch chuyển tức thời hoặc mạng Floo."

"Cô có bao giờ tìm ra lý do tại sao không?"

"Không," Ginny lắc đầu nói. "Nhưng sau sáu năm ở đây, tôi đã quen với nơi này. Tôi nghĩ nước Mỹ hiện đại hơn quê nhà."

Ginny dừng lại bên ngoài một quán cà phê nhỏ, cảm ơn người đàn ông đã giữ cửa cho cô khi họ bước ra. Dù sao thì đó cũng không phải là một nơi sang trọng. Nó giống quán Leaky Cauldron hơn bất cứ thứ gì khác. Có những gian hàng xung quanh phòng, những chiếc bàn nhỏ được kê ở giữa. Không có tiếp viên. Vì vậy, Ginny và Draco chọn một gian hàng ở phía sau, chào đón sự riêng tư.

"Lou, cho tôi hai suất cá và khoai tây chiên được không?"

Người đàn ông sau quầy hàng nháy mắt với Ginny. "Mang bạn hẹn hò đến đây để làm tôi ghen à?"

"Lou, anh có phải là người hay ghen không?"

"Không," Lou nói. "Cô muốn uống gì?"

Ginny nhìn chằm chằm Draco. "Anh muốn gì?"

"Rượu," Draco lẩm bẩm.

"Tôi sẽ uống một ly rượu vang đỏ. Anh ấy sẽ uống chai Firewhisky ngon nhất của anh."

"Sẽ đến ngay thôi", Lou nói.

Ginny nắm chặt tay lại, sự im lặng ngượng ngùng bao trùm lấy Draco và cô. Có quá nhiều điều để nói. Cô có quá nhiều thứ đang diễn ra trong đầu. Mẹ và bố cô đã nói dối cô. Cô bắt đầu tự hỏi liệu cả gia đình cô có tham gia vào kế hoạch lố bịch này không. Ý nghĩ đó khiến máu cô sôi lên, các ngón tay cô cắm vào da khi cô nắm chặt tay.

"Serena trông như thế khi con bé tức giận." Draco ngồi lại vào ghế, một ly Firewhisky tìm đường đến bàn. "Con bé cũng cắn môi."

Ginny nghịch chân ly rượu của mình. "Tôi không thể tin mẹ tôi lại làm thế với tôi. Khi tôi mang thai, bà ấy rất chu đáo. Bà ấy nói tôi có thể giữ đứa bé. Bà ấy còn bảo tôi trang trí lại phòng cũ của anh trai tôi làm phòng cho đứa trẻ. Tại sao bà ấy lại nói dối tôi?"

"Tôi không biết." Draco nhún vai. Anh ta cười khẩy. "Suốt những năm ở Hogwarts, cả cô và những người anh trai của cô nghĩ rằng mình tốt hơn tôi và gia đình tôi rất nhiều. Nhưng mẹ tôi sẽ không bao giờ làm điều như vậy với tôi."

Ginny thở dài. "Anh có thể gọi bố mẹ tôi là những người gian dối nhất trên đời. Tôi không thể không đồng ý với anh."

"Cô định làm gì?"

"Ai mà biết được?" Ginny quan sát quán cà phê nhỏ họ đang ngồi. "Pennsylvania đã trở thành nhà của tôi. Nhưng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để được gần con gái mình."

"Tôi đang nói về gia đình cô," Draco nói, kích động. Anh muốn siết cổ Molly và Arthur Weasley. "Tôi có thể giết họ vì những gì họ đã làm với Serena. Chúng tôi tình cờ tìm thấy Serena đêm đó. Bố đã cãi nhau với Mẹ. Bà ấy chạy ra ngoài trong mưa. Và bà ấy nghe thấy tiếng khóc."

"Con bé có thể bị viêm phổi hoặc chết!" Ginny đưa tay lên ngực, mắt ngấn lệ. "Sao mẹ tôi có thể làm như vậy chứ?"

"Đôi khi, một thành viên trong gia đình sẽ làm những điều điên rồ nhất để bảo vệ gia đình mình." Draco xoay chiếc ly trên bàn. "Nhưng tôi sẽ không coi những gì gia đình cô làm là một hành động bảo vệ."

"Tôi cũng không muốn thế," Ginny nói. Cô rời khuỷu tay khỏi bàn khi Lou đặt hai đĩa thức ăn xuống. "Cảm ơn, Lou."

"Không vấn đề gì, Ginny."

Ginny nhìn chằm chằm vào đồ ăn của mình, vẻ mặt bối rối. "Tại sao anh lại nghĩ tôi đã chết?"

"Họ để lại một lá thư cùng với Serena. Trong đó nói rằng cô đã chết trong khi sinh." Draco nhớ rõ đêm đó. Anh cảm thấy tội lỗi khi nghe tin Ginny đã chết. Sự tức giận và thất vọng đã sớm theo sau. "Họ để lại cho tôi ngày con bé chào đời. Chỉ có vậy thôi."

"Mọi người có nghĩ là tôi đã chết không?"

"Blaise và Luna nghĩ rằng cô đã chết. Cả bố tôi cũng vậy," Draco nói. "Tôi luôn thấy lạ là tờ Daily Prophet không hề đưa tin gì về cái chết của cô. Và Luna đã rất đau khổ khi biết rằng cô ấy không thể đến dự đám tang của cô."

"Họ nói với Luna rằng tôi đã chết?"

"Cô ấy đã đến nhà cô," Draco nói. "Mẹ cô rõ ràng là một diễn viên giỏi. Bởi vì Luna nói rằng bà ấy đã khóc trong suốt câu chuyện cô sinh con."

Ginny tránh trả lời bằng cách cắn một miếng cá. Cô sẽ đảm bảo rằng gia đình Weasley phải trả giá cho mọi thứ họ làm. Nếu đó là điều cuối cùng cô làm, cô sẽ đảm bảo rằng họ phải chịu đau khổ. Gia đình Weasley có thể đã quên mất tính khí của cô. Nhưng cô sẽ rất vui khi nhắc nhở họ. Trong vài phút, các kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu cô.

"Serena làm bộ mặt đó khi con bé định làm điều gì đó hư hỏng." Draco nhấp một ngụm Firewhisky. "Tôi cho là cô đang nghĩ đến việc trả thù."

"Vâng." Ginny nghiêng đầu sang một bên. "Con bé thế nào?"

"Serena?"

"Không, là mẹ của anh," Ginny nói một cách chăm biếm.

( Câu này là " No, your mother" , theo mình tìm hiểu thì đó là một câu nói đùa được phóng đại quá mức, mình không giỏi tiếng Anh nên chỉ biết như vậy thôi).

"Xảo quyệt và giỏi thao túng," Draco nói, cười khúc khích. "Con bé giữ họ trong lòng bàn tay và có thể khiến tất cả mọi người xung quanh quấn lấy mình. Bất cứ thứ gì con bé muốn, con bé đều có được."

"Nghe có vẻ cô bé rất đáng sợ," Ginny kêu lên.

"Không hề," Draco nói, vừa xoay tròn thứ trong ly. "Con bé rất lịch sự, một nét tính cách được thừa hưởng từ mẹ tôi. Con bé rất hay ra lệnh. Tôi nghĩ con bé thừa hưởng điều đó từ cô. Cô nên xem cách con bé chỉ huy Falcons."

"Tôi đọc ở đâu đó rằng anh đang huấn luyện họ," Ginny nói.

"Một lợi ích khi mua đội bóng," Draco nói, cười khẩy. "Serena chắc chắn thích được ra sân Quidditch."

"Cô ấy có làm thế không?"

"Các cầu thủ của tôi sợ con bé. Cô ấy dậm chân, la hét và ném đồ đạc mỗi khi đến buổi tập." Mắt Draco sáng lên khi anh nói về cô con gái nhỏ của mình. "Tôi đã phải phạt con bé một thời gian trước vì suýt gây ra một tai nạn thảm khốc. Tôi tin rằng cô ấy thừa hưởng gen gây rắc rối từ cô."

"Anh cũng phiền phức như tôi nếu không muốn nói là hơn, khi chúng ta ở Hogwart. Tôi đã nghe về những trò nhỏ anh từng làm với Harry và Ron." Ginny ngồi vào ghế. "Đừng quên những trò anh từng làm với tôi."

"Cô đã nguyền rủa tôi," Draco nói.

"Đây là một câu chuyện khá tệ để tiếp tục ." Ginny thở dài. "Tôi không muốn nhắc đến bất cứ điều gì quá nhạy cảm."

"Cô nói đúng."

"Khi nào tôi có thể gặp con bé?"

Draco cứng người. "Tôi không muốn vội vàng. Tôi muốn giải thích với con bé trước."

Ginny dừng lại một chút rồi nói: "Anh là một người bố tốt, Draco."

"Tôi không có lựa chọn nào khác," Draco nói một cách nghiêm túc.

Với tâm trạng nghiêm trọng đã được giảm xuống, Ginny cảm thấy đã đến lúc phải đi. Cô rút đúng số tiền từ túi của mình. Draco tò mò nhìn cô khi cô thả tiền xuống bàn. Anh chưa bao giờ nhìn thấy tiền dưới dạng giấy trước đây. Đó là một khám phá kỳ lạ.

Ginny bước ra ngoài, dừng lại nhìn chằm chằm vào những chiếc xe đang chạy qua. "Tôi sẽ về nhà. Tôi phải giải quyết với gia đình tôi. Tôi thậm chí không biết liệu tôi có thể gọi họ là gia đình hay không."

Draco nhét tay vào túi. "Tôi sẽ nói chuyện với Serena. Nếu con muốn gặp cô, tôi sẽ gửi cú cho cô."

"Tôi sẽ ở lại quán Leaky Cauldron." Cô nghĩ đến tiệm bánh của mình. "Anh có nghĩ một tiệm bánh sẽ làm ăn tốt ở Hẻm Xéo không?"

"Tôi không biết."

"Vậy thì thế thôi." Ginny khoanh tay, khóe miệng nhếch lên. "Tôi cảm thấy như một bản thu âm bị hỏng, cảm ơn anh. Nhưng tôi biết anh có thể giữ Serena tránh xa tôi. Và tôi mừng là anh đã không làm vậy. Vậy nên, cảm ơn anh."

"Tạm biệt, Ginny."

~|~|~|~|~|~|~|~|~|~|~|~|~|~|

Cô mất một ngày để sắp xếp mọi thứ. Cô đã đóng cửa tiệm bánh mà không gặp nhiều khó khăn. Cô vào tiệm bánh vào đêm muộn, dọn dẹp nơi này. Họ sẽ đọc lá thư nhỏ mà cô để lại trên cửa. Cô là người duy nhất làm việc tại tiệm bánh. Vì vậy, không có ai để sa thải. Cô sẽ quay lại và dọn dẹp mọi thứ ở nhà. Trong khi đó, một công ty bất động sản sẽ làm việc để bán cửa hàng nhỏ này. Cô cũng đã nghĩ đến việc bán ngôi nhà gỗ. Nhưng tự bản thân cô không thể làm điều đó.

Qua nhiều năm, cô đã sửa sang lại căn nhà nhỏ bé này, khiến nó trở nên đáng sống và đẹp đẽ. Có một vườn hoa, những cây leo mọc trên tường nhà và không có vết nứt nào trên cửa sổ. Cô đã làm việc nhiều tuần để cố gắng sửa sang lại nơi này một mình. Nó sẽ là viên ngọc nhỏ của cô. Nếu cô cần một nơi để ẩn náu trong tương lai, cô luôn có thể quay lại.

Ginny đóng hộp cuối cùng, đặt nó lên trên một chồng hộp. Ngôi nhà của cô đã được đóng gói xong. Cô đã để lại tất cả đồ đạc. Những thứ duy nhất cô đóng gói là quần áo và đồ lưu niệm. Những bức ảnh và vật kỷ niệm cô đã thu thập được khi sống ở Pennsylvania được đóng gói gọn gàng trong các hộp. Cuộc sống mới của cô đã được đóng gói trong các hộp, chờ đợi để được đưa đến một ngôi nhà mới.

Cô chống tay vào hông. "Đã đến lúc giải quyết công việc rồi."

Mảnh bột Floo cuối cùng của cô đang nằm trên lò sưởi. Cô bỏ những chiếc vali vào túi, bên trong có quần áo cô sẽ cần. Cô đã quyết định chỉ mang theo những thứ cần thiết lúc đầu. Cô sẽ lấy những thứ còn lại sau. Hiện tại, tất cả những gì cô cần là quần áo. Cô đã gửi cú cho Tom, người pha chế, về việc thuê một phòng trong hai tuần.

Ném bột Floo vào lò sưởi, cô hét lên, "Hang Sóc, Ottery St. Catchpole."

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro