Chương 1 : Lời Mở Đầu
Edit & beta : Snow_Phoenix
( tác giả: Chương đầu tiên này là hồi tưởng. Chương tiếp theo là nơi câu chuyện thực sự bắt đầu.
Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Tôi không sở hữu bất kỳ nhân vật hoặc bối cảnh nào trong Vũ trụ Harry Potter. Và tôi không kiếm được tiền từ câu chuyện này.)
Ginny Weasley cười lớn trong khi tạt nước vào người anh trai. "Ron, dừng lại."
"Mày là người tạt nước vào người tao cơ mà," Ron hét lên.
"Được rồi, em sẽ dừng lại." Ginny giơ tay lên đầu hàng. Cô bé lội về phía anh trai mình và mỉm cười. "Cảm giác thế nào khi học xong?"
Ron thở dài. "Thành thật mà nói, cảm giác không tuyệt lắm. Khi Fred đi rồi, Hang Sóc giống nhà xác hơn là nhà."
"Ron, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi", Ginny nói. "Miễn là chúng ta ở đó vì mẹ, mọi thứ sẽ tốt hơn. Mọi chuyện phải tốt hơn thôi".
"Mày lạc quan quá," Ron nói. "Thật kinh khủng."
"Ồ, thôi nào." Ginny vỗ vào cánh tay trần của anh trai. "Anh có Hermione. Hai người quan hệ như thỏ ấy. Đừng cố chối. Ai mà không nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng của huynh trưởng nữ sinh chứ?"
Đầu tai của Ron đỏ hơn cả quả cà chua. "Có đúng vậy không?"
"Không, anh trai yêu quý," Ginny nói. "Nhưng giờ thì ít nhất em biết điều đó là sự thật."
Ron túm lấy eo Ginny, ném cô vào phần sâu hơn của hồ. Ginny ngoi lên mặt nước, phun nước trong miệng ra. Cô bơi về phía anh trai mình với ý định nhúng anh vào. Tuy nhiên, Harry đã đến được với anh trước. Ron chìm xuống hồ như một viên gạch chìm. Rống lên, Ron lao vào Harry, cố gắng nhúng cả cậu ta vào sâu xuống hồ. Phần còn lại của ngày diễn ra khá giống nhau cho đến khi Giáo sư McGonagall đi đến.
"Ginny," Ron gọi. "Đợi đã."
Ginny quay lại. "Nhanh lên."
"Tao xin lỗi về chuyện trước đó," Ron nói. "Mày biết đấy, nhắc đến Fred và mọi thứ. Tao biết mày cảm thấy thế nào về chuyện đó. Vậy nên, cảm ơn mày đã động viên tao."
Nụ cười của Ginny cứng đờ. "Có anh chị em để làm gì?"
"Đi thôi." Ron ra hiệu cho cô bé đi theo cậu. "Tao đang chết đói đây. Harry, Hermione và tao hẹn gặp nhau ở nhà ăn."
"Đi thôi," Ginny nói. "Em hơi mệt. Và em cần chạy ra ngoài lấy cà vạt. Em quên nó ở bên hồ rồi."
"Mày có muốn tao đi cùng không?" Ron hỏi.
"Không." Ginny xua tay từ chối lời đề nghị của anh trai. "Em tự lo được mà."
"Được rồi," Ron nói. "Gặp lại sau nhé."
Ginny nhìn Ron rời đi, nước mắt trào ra ở phía sau mắt cô. Trước khi cô kịp suy nghĩ về những gì đang xảy ra, cô đã chạy. Đôi chân đi dép lê của cô chạm vào sàn đá của Hogwarts, phát ra một âm thanh sắc nhọn. Không khí xung quanh cô như đang khép lại. Quần áo của cô ướt át khó chịu. Tóc bay vào mặt cô, những mảnh tóc bay vào miệng, vị nước hồ đọng lại trên lưỡi cô. Đôi chân cô khuỵu xuống bên dưới, cả người trượt xuống bức tường gần nhất. Ngực cô phập phồng với những tiếng nức nở thầm lặng, móng tay cào vào tường.
"Xin chào?"
Ginny không trả lời. Cô không thể trả lời. Môi cô mím chặt, xanh xao vì cái lạnh đã thấm vào cơ thể. Một ý nghĩ thoáng qua về việc cô ăn mặc không phù hợp như thế nào thoáng qua trong đầu cô. Chiếc áo sơ mi trắng của trường bám chặt vào da thịt, để lộ bộ đồ bơi hai mảnh mặc bên trong. Chiếc váy bị kéo ngược lên trên do góc cơ thể kỳ lạ của cô. Nếu cô có thể tập hợp năng lượng để di chuyển, cô sẽ sửa lại váy của mình. Nhưng cô không thể. Thay vào đó, cô ngồi im lặng, tự hỏi linh hồn xui xẻo nào đã tình cờ gặp cô.
"Weasley?"
Draco Malfoy nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình. Quần áo lộn xộn của cô cho anh một góc nhìn rất đẹp về những nơi không nhỏ bé của cô. Nhưng dáng vẻ run rẩy của cô khiến anh thoát khỏi những suy nghĩ đó. Anh quỳ xuống bên cạnh cô, tự hỏi làm thế nào để tiếp cận cô gái tốt nhất. Anh không muốn cô tấn công mình. Draco không thể không nhăn mặt khi nhớ lại sự việc xảy ra vào năm thứ năm. Anh nhẹ nhàng đặt một cánh tay lên vai cô, lắc nhẹ cô.
"Weasley," anh nói.
Ginny ngước nhìn lên cậu trai mà cô liên tưởng đến mọi thứ xấu xa. Cô, cùng với hầu hết những người khác, ghét cái sự thật rằng Draco Malfoy đã được phép quay lại. Hắn ta gần như đã giết Dumbledore. Hắn ta đã là một Tử thần Thực tử. Tuy nhiên, Harry Potter, vị cứu tinh của thế giới phù thủy, đã đứng lên bảo vệ Malfoy. Harry thậm chí còn đi xa đến mức làm chứng trước toàn trường về sự vô tội của Malfoy. Mọi người, mặc dù miễn cưỡng, đã chấp nhận việc hắn được trở lại. Một số người thậm chí còn đi xa đến mức kết bạn với hắn. Ginny không phải là một trong số họ. Cô đã tránh xa hắn hết mức có thể. Cô không thể quên những hành động thiếu thận trọng trong quá khứ của Malfoy.
"Weasley," Draco lặp lại.
"Ginny," cô lẩm bẩm một cách yếu ớt.
"Cái gì?"
"Tôi tên là Ginny," cô nói, giọng to hơn trước.
"Ginny, cô đang nằm trong hành lang và...ướt sũng." Draco chạm vào cơ thể đang run rẩy của cô. "Cảm giác của tôi cho thấy rằng em cũng đang lạnh cóng. Tôi có thể giúp gì không?"
Ginny cười, một âm thanh rỗng tuếch đến tai Draco. "Không, Malfoy. Không có gì anh có thể làm được, trừ khi, tất nhiên, anh có thể khiến anh trai tôi sống lại. Nếu không, hãy để tôi yên, Malfoy."
"Tôi không thể khiến ai đó sống lại. Tôi có thể cứu một trong những người anh em còn sống của cô." Draco không biết tại sao anh lại đối xử tốt với cô em út nhà Weasley một cách bất thường. Có thể là vì anh không thể chịu đựng được cảnh cô nằm trên sàn nhà gần như khỏa thân. Hoặc có thể là vì anh đã quyết định thay đổi cuộc sống, một phần là do mong muốn của mẹ anh hơn bất cứ điều gì khác. "Tôi có thể làm gì, Weasley?"
"Làm ơn đừng. Tôi không muốn gặp bất kỳ ai ngay bây giờ." Ginny nhìn anh, nghiêm túc. "Tôi không thể chịu đựng được những ánh nhìn thương hại. Hoặc những người nói với tôi rằng bọn họ biết tôi cảm thấy thế nào. Bởi vì họ thật sự không biết tôi cảm thấy thế nào."
"Đi theo tôi," Draco nói. Anh đưa tay ra để giúp cô đứng dậy. "Tôi hứa sẽ không giết cô."
"Tại sao tôi phải đi theo anh?"
"Bởi vì, Weasley, tôi sẽ không thương hại cô đâu.'' Anh cởi áo choàng ra, đưa cho cô. "Và tôi sẽ không làm phiền cô bằng những câu hỏi. Tôi chẳng quan tâm."
Ginny có thể thề rằng cái lạnh đang khiến cô nhận ra tại sao cô lại chấp nhận lời đề nghị của anh. Nhưng cô không nghĩ nhiều về điều đó. Cô đứng dậy, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn của anh. Chiếc áo choàng ấm áp mà anh choàng quanh vai cô bám chặt vào hình dáng nhỏ nhắn của cô, làm cô ướt át. Họ đi qua những cánh cửa lớp học, xuống cầu thang, qua hành lang và cuối cùng, bước vào một căn phòng qua một bức chân dung. Đó không phải là phòng sinh hoạt chung mà cô mong đợi. Thay vào đó, cô bước vào một phòng ngủ. Phòng ngủ của anh, cô cho là vậy.
Cô cởi chiếc áo choàng ra, đưa cho anh. Mùi nước hoa của anh vẫn còn vương trên da cô, khiến cơ thể cô râm ran, những cơn ngứa ran lạ lẫm. Ginny lướt vào phòng, ngồi xuống tấm thảm cạnh lò sưởi. Cô thấy ánh mắt tò mò mà Draco dành cho cô. Nhưng cô không nói gì. Càng đến gần lò sưởi, cô càng thấy ấm áp. Cô co đầu gối lên ngực, khiến cơ thể mình nhỏ lại hết mức có thể.
"Đau lắm. Đúng không?" Draco ngồi phịch xuống bên cạnh cô. "Có một cảm giác đau nhói trong lồng ngực mà cô không thể thoát khỏi. Nó bám chặt vào mọi suy nghĩ của cô. Cô cười. Nhưng cô khóc trong sự im lặng nơi căn phòng riêng của mình vì cô cảm thấy như thể cười là sai. Anh ấy đã chết."
Ginny sốc đến mức im lặng.
"Cuộc sống dường như trôi qua người cô. Cô không còn sống nữa. Cô chỉ đang quan sát", anh nói. "Cô cho mọi người nhìn thấy cô bằng biểu cảm giả vờ trên gương mặt. Cô nói dối khi bất kỳ ai hỏi cô có ổn không. Cô phủ nhận rằng điều đó làm cô thấy khó chịu. Trong khi thực tế, cô muốn nhảy khỏi Tháp Thiên văn học".
"Anh giải quyết thế nào?" Giọng Ginny khàn khàn. "Làm cho nỗi đau biến mất."
"Tôi không nghĩ là cô cần biết," Draco nói, di chuyển để đứng dậy. "Tuần trước mẹ tôi đã gửi cho tôi sôcôla. Cô nên ăn một ít."
Bàn tay Ginny giữ chặt cánh tay anh. "Tôi thích sô cô la. Nhưng đó không phải là cách anh giải quyết nó, Anh làm thế nào?"
"Tôi tìm những thứ khác để giết thời gian." Draco đứng dậy. Anh cần tạo khoảng cách giữa anh và Ginny Weasley. Cách chiếc áo sơ mi của cô ấy bị bung ra, đôi mắt nâu ngây thơ, to tròn, chiếc váy ngắn của cô ấy, tất cả đều quá sức chịu đựng. "Cô có cần gì không?"
"Tôi cần anh giúp tôi xoa dịu nỗi đau này."
"Cái gì?" Cảnh tượng trước mắt anh là cảnh tượng mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy. Có một Weasley khỏa thân trong phòng ngủ của anh, một Weasley thật dễ nhìn. "Mặc lại quần áo đi."
"Làm cho nó biến mất đi. Chỉ một đêm thôi," cô nói, bước tới gần anh. "Em không quan tâm nếu nó đau. Em không muốn nghĩ về nó nữa."
"Weasley," Draco nói, cảnh cáo. Anh lùi lại vài bước. "Đừng dụ dỗ tôi."
"Ngủ với tôi đi, Malfoy."
^°^°^°^°^=^=^°™=°=°=™=™=°™==^
"Sao mày có thể làm thế được?"
"Mày đã phản bội gia đình mình."
"Anh ta là Tử thần Thực tử, Ginny ạ."
Ginny cúi đầu xấu hổ. "Em không nghĩ vậy."
"Chắc chắn là mày không làm thế," Ron hét lên.
"Con đã trao sự trong trắng của mình cho một Malfoy," Arthur Weasley nói. Người đàn ông hói đầu, già nua đang cố gắng hiểu những gì con gái ông đã nói với ông. Ông không thể tin được. Con gái ông đã quan hệ tình dục. Cô con gái nhỏ của ông không còn là một đứa trẻ nữa. "Con không biết xấu hổ sao?"
"Harry tội nghiệp, thằng bé sẽ đau khổ lắm đây." Molly Weasley lè lưỡi với đứa con gái út của mình. Bà không thể không cảm thấy mình có một phần lỗi trong những gì bà đã làm. Suy cho cùng, bà nên để mắt đến đứa con gái nhỏ nhiều hơn. Nhưng bà là một người mẹ. Và với tư cách là một người mẹ, bà sẽ sửa chữa mọi thứ. "Chúng ta sẽ làm cho mọi chuyện tốt đẹp hơn."
"Mẹ có thể làm gì để cải thiện tình hình này?" Bill hỏi. "Con bé đang mang thai."
"Chúng ta sẽ cho đứa trẻ đi," Molly nói. "Bây giờ, ai muốn ăn tối?"
"Con sẽ không cho đi đứa con của mình đâu", Ginny nói.
"Được rồi, được rồi," Molly trả lời, ra hiệu cho con gái im lặng. "Con có nhiều thời gian để suy nghĩ. Ngay bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất. Con đang bối rối. Không bao giờ là thời điểm tốt để đưa ra quyết định."
"Mẹ ơi, con không thể cho con đi được."
~^~^~^~°=°¢~^~^~°~^~=^~°='°^~^~
Draco thân mến,
Tôi nhận ra rằng đã vài tháng trôi qua kể từ tháng 6 đó. Nhưng tôi cảm thấy cần phải liên lạc với anh. Vấn đề này rất quan trọng. Tôi biết chúng ta đã chia tay với điều kiện là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng điều đó không thể xảy ra. Anh thấy đấy, tôi đang mang thai.
Không, anh không đọc nhầm đâu. Tôi đang mang thai.
Tôi sẽ để anh tự trả lời.
Ginny Weasley
"Ginny?"
"Mẹ ơi?"
"Bữa sáng đã sẵn sàng rồi", Molly nói. "Con đang làm gì vậy?"
"Con đang viết thư cho Draco." Ginny dán phong bì lại. ''Con sẽ gửi nó sau bữa sáng. Con đói lắm rồi."
"Để mẹ gửi nó đi," Molly nói. "Pig đang đi làm việc vặt. Và mẹ sẽ đi đến Hẻm Xéo. Mẹ sẽ gửi nó bằng đường bưu điện cú."
Ginny đưa lá thư cho mẹ. "Cảm ơn mẹ."
Molly mỉm cười, xoa bụng con gái. "Mẹ đến đây để làm gì?"
~=~=~=~=~=~=~=~=~=~=~=~=~=~
"Đứa bé khỏe mạnh", Bác sĩ Jenkins thông báo.
"Tôi không quan tâm." Molly Weasley nhảy ra khỏi ghế khi nhìn thấy Người chữa bệnh. "Tôi muốn biết con gái tôi thế nào. Con bé có khỏe không?"
"Vâng" bác sĩ Healer Jenkins nói. "Cô ấy đã ngất xỉu vào cuối ca sinh nở. Nhưng cô ấy đã vượt qua. Cô ấy sẽ phải nghỉ ngơi trong vài ngày."
"Tôi có thể gặp con bé được không?" Molly hỏi.
"Chắc chắn rồi," bác sĩ Healer Jenkins trả lời. "Bà có thể mang tin tốt lành đến cho cô ấy. Chúng tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với cô ấy vì cô ấy đang ngủ."
"Còn chuyện chúng ta vừa nói thì sao?" Molly hỏi.
"À, đúng rồi," bác sĩ Healer Jenkins nói. "Mặc dù cô ấy chưa đủ tuổi, chúng tôi vẫn cần chữ ký của cô ấy để chấp thuận việc để đứa trẻ trong quyền nuôi dưỡng của bà."
"Được thôi," Molly nói.
Molly Weasley bước vào phòng bệnh sáng đèn. Con gái bà hầu như không tỉnh, nằm trên giường bệnh. Đây là thời điểm hoàn hảo để bà thực hiện kế hoạch của mình. Bà lấy một tờ giấy da từ trong túi xách cùng với một lọ mực và bút lông. Nhúng bút lông vào mực, bà lơ lửng trên con gái mình. Molly biết những gì bà đang làm là xấu. Nhưng đây là con gái bà. Con bé sẽ tốt hơn sau chuyện này. Họ đã không dành bảy tháng qua để ẩn náu khỏi con mắt công chúng mà không có lý do.
"Ginny?"
"Chào mẹ," Ginny nói khẽ. "Em bé thế nào rồi? Bác sĩ vẫn chưa nói chuyện với con."
"Con yêu, mẹ rất tiếc." Molly đặt tờ giấy da và bút lông ngỗng lên bàn cạnh. "Họ đã làm mọi thứ có thể để cứu đứa trẻ. Nhưng đó là một ca sinh non."
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Ginny. Cảm giác thắt chặt quen thuộc trong lồng ngực, cảm giác ngứa ran sau mắt, áp lực, tất cả đến quá nhanh. Cô không thể suy nghĩ. Mẹ cô nói liên tục về một mẫu đơn mà cô phải ký. Ginny nhận thức được một phần những gì đang diễn ra, ký vào mẫu đơn mà không thắc mắc. Cô đã thất bại. Đứa con của cô đã chết. Bóng tối bao trùm lấy cô, chấm dứt nỗi đau của cô dù chỉ trong vài giờ.
Molly rời khỏi phòng khi con gái bà ngất xỉu. Bà gọi cứu hộ, yêu cầu không ai nói với con bà về tình trạng của đứa bé. Tất cả mọi người đều nhìn bà một cách kỳ lạ nhưng đều đồng ý. Molly cùng chồng vào phòng chờ, vung tờ giấy da có chữ ký. Một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt, Molly ngồi xuống cạnh chồng. Những gì bà đang làm có thể là sai. Nhưng đứa con của bà sẽ hạnh phúc hơn.
"Em có đơn ủy quyền", Molly nói.
"Anh sẽ giao đứa trẻ cho gia tộc Malfoy," Arthur trả lời.
=°=°=°=°=°=°=°=°=°=°=°=°=°=°=
"Ginny, đây là điều tốt nhất," Molly nói. "Con có thể bắt đầu lại. Gạt bỏ mọi lo lắng lại phía sau ở một đất nước mới."
"Con cho là vậy," Ginny nói. Cô lo lắng vặn tay vào vị trí khóa cảng được chỉ định. Cô được bao quanh bởi một vài người, tất cả đều đi đến cùng một nơi. "Con cho là vậy. Con thực sự sẽ rời khỏi nước Anh."
"Chúng ta đã tìm cho con một ngôi nhà nhỏ xinh để ở," Molly nói. "Con sẽ dùng khóa cảng đến Trạm khóa cảng gần nhất. Sau đó đi xe buýt hiệp sĩ địa phương đến ngôi nhà. Mẹ đã ghi địa chỉ cho con rồi."
Ginny bỏ tờ giấy da vào túi áo choàng. "Cảm ơn mẹ vì mọi thứ. Con không biết mình sẽ vượt qua những ngày qua thế nào nếu không có mẹ."
"Mẹ yêu con nhiều lắm, Cưng ạ." Molly vén một lọn tóc của Ginny ra sau tai. "Mẹ sẽ làm mọi thứ vì lợi ích của con."
"Con biết rồi." Ginny ôm mẹ.
Cô buông tay, kiểm tra đồng hồ. "Khóa cảng sẽ sẵn sàng trong một phút nữa."
"Tạm biệt, Ginny." Arthur Weasley vẫn cảm thấy kinh khủng về những gì ông đã làm với con gái mình. Những ngày đó, nhìn cô ngồi trên ghế bành với vẻ mặt buồn bã, thật khó khăn. Molly trấn an ông rằng điều này là tốt nhất cho Ginny. Cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Arthur tin rằng bà nói đúng. "Bố sẽ nhớ con lắm."
"Con cũng sẽ nhớ bố ." Cô ôm bố. "Bố bảo các anh trai rằng họ có thể ghé qua bất cứ lúc nào. Thật khó khăn khi không được nhìn thấy bọn họ. Con biết là các anh ấy vẫn giận con."
"Cuối cùng thì, anh em của con sẽ đến thôi," Arthur đáp. Ông đặt một nụ hôn lên trán cô. "Nếu con cần gì, hãy gửi cú nhé."
"Cảm ơn bố", Ginny nói.
"Hãy nhớ rằng chúng ta luôn yêu con", Arthur nói.
"Được rồi, Khóa cảng đã sẵn sàng rồi." Ginny mỉm cười yếu ớt với bố mẹ. "Con yêu cả hai người vì mọi điều hai người đã làm."
Ginny vẫy tay, chạm vào vật hình vuông cùng với mọi người khác. Bụng cô ấy lắc lư, cơ thể cô ấy quay tròn trong không khí. Cô ấy đáp xuống một bề mặt lát gạch thô một cách không vững chắc. Ai đó đã túm lấy cô ấy, giúp cô ấy đứng vững. Ginny nhìn quanh căn phòng cô đang ở. Bề mặt lát gạch, những bức tường màu xanh nhạt và những bức tranh phong cảnh bao quanh cô. Cô thấy căn phòng khá cổ kính. Người đàn ông giữ cô đứng vững đã kéo cô ra khỏi đường, ngăn chặn một vụ va chạm khi nhóm tiếp theo đi qua.
"Chào mừng đến Pennsylvania", người đàn ông nói. "Hành lý của bạn sẽ được kiểm tra khi bạn ra ngoài. Vui lòng yêu cầu trợ giúp tại quầy nếu bạn cần."
"Cảm ơn."
Ginny tiến đến một quầy lớn, người phụ nữ mỉm cười ở phía bên kia. Các mẫu đơn được đưa cho cô, cô nhanh chóng điền vào. Sau đó, cô lấy bốn chiếc rương đã co lại, quan sát người phụ nữ lục tung các món đồ của mình. Mọi thứ đã được sắp xếp lại gọn gàng theo thứ tự. Chiếc rương đã được khóa, đánh vần để co lại, và được trả lại cho cô cùng với một tấm thẻ màu vàng.
"Khi ra ngoài, hãy đưa cái này cho nhân viên bảo vệ nhé", người phụ nữ nói.
"Thế thôi à?"
"Đúng vậy", người phụ nữ mỉm cười.
"Tôi cần đến địa chỉ này." Ginny trượt mảnh giấy da qua quầy. "Tôi không chắc chắn chính xác cách đến đó."
"Phía trước, cô sẽ thấy một quầy hàng. Đưa cho họ tờ giấy này và họ sẽ gọi xe buýt phù hợp. Hoặc, cô có thể đi ô tô." Người phụ nữ đưa lại tờ giấy cho cô. "Có thể đắt hơn một chút. Nhưng sẽ nhanh hơn nhiều."
Ginny gật đầu. Rời khỏi khu vực đó, cô đưa cho nhân viên bảo vệ tấm thẻ vàng của mình. Cánh cửa mở ra, để lộ ra bên ngoài. Cô làm theo lời người phụ nữ đó, quyết định đi xe. Người đàn ông ở quầy rất tử tế. Anh ta kể cho cô nghe một số điều tuyệt vời về nơi cô sắp đến. Mặc dù anh ta tử tế, cô vẫn vui vẻ tránh xa anh ta. Anh ta không hề có những hành động quá tinh tế.
"Vậy, cô mới đến đất nước này à?"
"Vâng," Ginny nói.
"Ồ, tôi đã đến Poconos nhiều lần rồi", người lái xe nói. "Đó là một nơi tuyệt vời. Yên tĩnh. Nhưng đó cũng là một nơi tuyệt vời để bạn tụ họp lại với nhau".
"Đó chính là điều tôi cần", Ginny nói.
"Chúng ta đến nơi rồi", người lái xe nói. "Cô không thích tốc độ siêu việt của những chiếc xe ma thuật sao?"
"Cảm ơn." Ginny đưa số tiền Mỹ mà bố cô đã đưa cho cô. "Chúc một ngày tốt lành."
"Cô cũng thế," người lái xe vẫy tay rồi lái xe ra khỏi đường lái xe.
Ginny bước vào lối đi đầy đá. Nơi này chính xác như những gì cô mong đợi. Nó nằm trong một hốc tường giống như một khu rừng. Cây cối bao quanh ngôi nhà, lá mùa xuân tươi mới bám vào. Mặt xấu là cỏ mọc um tùm. Các luống hoa đầy cỏ dại các loại. Lớp sơn trên ngôi nhà hơi bong tróc. Cô có thể thề rằng có một vết nứt trên một trong những ô cửa sổ. Không thể mong đợi gì hơn. Đó là điều tốt nhất mà bố mẹ cô có thể chi trả. Bên cạnh đó, cô có nhiều thời gian để sửa sang lại. Đây là ngôi nhà mới của cô.
Cô bước vào bên trong, tiến gần hơn đến cuộc sống mới của mình.
Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro