Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

98. Trộm nhìn

Cho người đưa Mộ Dung Duệ về nghỉ ngơi, Trầm Xương Mân cũng ở tạm trong cung. Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung vẫn chưa diện thánh bẩm báo chuyện này, có nhiều tin tức bọn họ vẫn chưa liên kết rõ ràng được. Về đến Vương phủ, Duẫn Hạo và Tại Trung vẫn im lặng không nói gì, cuối cùng Duẫn Hạo thở dài một hơi, qua loa khoác thêm ngoại bào, đi đến cửa sổ, nhìn vầng trăng còn chưa tròn đầy. Không biết đang suy nghĩ cái gì, Kim Tại Trung cũng chỉ chằm chằm nhìn đỉnh giường, tự hỏi đủ loại tình huống có thể xảy ra, chung quy y cảm giác được phải nắm bắt điều gì đó, nhưng lại không thể nghiệm ra được là nên bắt lấy cái gì.

Tại Trung trở mình, nhìn Duẫn Hạo đứng bên cửa sổ, nếu ở thế giới hiện đại, chắc hẳn Duẫn Hạo đang tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải cầm tách cà phê. Kim Tại Trung vừa chìm trong tưởng tượng vừa thở dài một hơi cảm thán. Duẫn Hạo nghe thấy âm thanh nên quay đầu lại, nhìn y hai má đỏ hồng, hắn cũng bình đạm cười, thấp giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

"Hào quang sáng chói" Đại não Kim Tại Trung lúc này đang văng vẳng bốn chữ đó. Y vẫn không phát hiện được rằng, Trịnh Duẫn Hạo lại có thể có một mặt yêu nghiệt như vậy. Y nghĩ đến hơi thở trên người Trịnh Duẫn Hạo, gương mặt sắc sảo, đôi môi khẽ nhếch, tạo nên một hình ảnh sấm rền gió cuốn, dáng dấp của một tướng soái nhiệt huyết kiên cường.

Nhưng Trịnh Duẫn Hạo lúc này, mỏi mệt đứng bên bậu cửa sổ, trong đôi mắt hẹp dài còn lưu lại bóng trăng sáng ngời, đôi môi trên mỏng dưới dày khẽ vẽ nên nụ cười nhẹ, mái tóc dài đen bung xõa sau đầu.

Nhìn thấy Tại Trung thật lâu vẫn không lên tiếng, Duẫn Hạo có chút lo lắng, vội bước qua.

Ai ngờ cánh tay của Tại Trung lại gắt gao quấn quanh cổ Duẫn Hạo.

"Huynh là của em." Khát khao chiếm hữu nồng đậm, yêu thương say đắm nóng rực, kịch liệt mà phẫn uất. Trịnh Duẫn Hạo sững sờ, đôi môi có phần lạnh giá của hắn men theo thái dương trắng nõn hôn dài xuống đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn, "Ta là của em!"

Sau đó, hai người chìm đắm trong cơn dây dưa giữa hai đầu lưỡi ngọt lịm. Đến khi tách ra, chỉ còn lại tiếng thở dốc kịch liệt.

"Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.[4]" Kim Tại Trung vuốt ve vết sẹo dưới mắt Trịnh Duẫn Hạo, bình thản nói.

Kim Tại Trung thấy được, Trịnh Duẫn Hạo tự ti, cho dù hắn có bề ngoài anh tuấn, đầu óc trí tuệ, thân thể cường tráng, năng lực xuất chúng, gia thế hiển hách, nhưng hắn vẫn có chút tự ti, mà sự tự ti này bị che giấu bên dưới bề ngoài lạnh lùng của hắn.

Bởi vì, không có tình thân, mẫu thân rời xa quá sớm, muội muội không ở bên cạnh, phụ thân đa tình, huynh đệ tàn sát, viễn chinh tha hương.

Để hắn chỉ có một mình, mãi đến bây giờ.

Hắn sợ hắn sẽ không có vợ, bởi vì người thương yêu hắn cách hắn quá đỗi xa xôi, vì thân phận này, hắn không thể tin tưởng bất luận là kẻ nào.

Cuộc sống vốn chỉ có một màu xám trắng tẻ nhạt bỗng trở thành màu đen vô tận, ánh sáng duy nhất trói buộc hắn chính là y, giờ đây lại có thêm Cẩm Trạch, Cẩm Linh. Hắn sợ hãi, đồng thời hắn liều mạng bảo vệ.

Muốn nắm lấy thật nhanh rồi lại sợ hãi mà trốn chạy.

Biến tình yêu thành một trận chiến, yêu trước, chính là thua.

Hắn mãi mãi sẽ không kể khổ, bởi vì hắn cho rằng không ai nghe hắn, không ai đau lòng, không ai hiểu hắn.

Hắn rất ít khi bi quan, bởi vì hắn biết không ai cỗ vũ cho hắn, không ai nói cho hắn thế nào là đúng thế nào là sai, chỉ có những kẻ chờ đợi nhìn hắn để chê cười.

Vậy nên hắn không thể sai, vậy nên mỗi một bước hắn đều cẩn thận, vậy nên hắn không thể thẳng thắn trao gửi chân tình.

Thật may, ta lại là người đặc biệt. Nhìn thấy hoảng hốt của huynh ấy, thấy qua nước mắt của huynh ấy, thấy qua nụ cười càn rỡ của huynh ấy, cũng thấy qua lửa giận của huynh ấy, dịu dàng của huynh ấy, bất đắc dĩ của huynh ấy, và tình yêu say đắm của huynh ấy.

Những điều đặc biệt như thế, giờ phút này lại đan xen siết chặt trong trái tim Tại Trung, mãnh liệt va chạm, cảm giác tê dại trong lồng ngực này làm cho toàn thân y như tê liệt, không còn khống chế được suy nghĩ của mình, thất lễ mà nói ra những lời tâm tình ấm áp.

"Duẫn Hạo, huynh chắc chắn không biết, huynh là sự tồn tại đặc biệt đến thế nào, có lẽ em đến nơi này, chỉ là vì để gặp huynh, sau đó mang đến cho huynh hạnh phúc, ông trời thấy huynh một mình quá cô đơn, quá quạnh quẽ, ngài sợ huynh tổn thương do chính băng giá của bản thân, cho nên mới đưa em đến bên cạnh huynh. Huynh có thể vấp ngã, bởi vì em sẽ một lần nữa kéo huynh dậy, huynh có thể bàng hoàng rơi lệ, bởi vì em sẽ lại làm huynh mỉm cười, huynh có thể yếu ớt chẳng thể chịu nổi nữa, bởi vì em sẽ lại cho huynh sự phấn chấn. Tất cả những chuyện trước kia huynh không thể làm, tâm tình không thể bộc lộ, bây giờ đã có em, huynh có thể trút bỏ hết ra, bởi vì em là thê tử của huynh, mà em, em muốn trở thành tâm can của huynh."

Ta không muốn lại phải nhìn trộm sự sợ hãi bất lực sâu trong nội tâm huynh nữa.

Bởi vì yêu huynh, cho nên muốn được cùng huynh, cũng rất muốn nói với huynh, thật sự huynh có thể chẳng cần phải kiên cường.

Bởi vì "Em sẽ luôn luôn, cho đến khi chết đi, cho đến khi ngừng thở, sẽ mãi bên cạnh huynh, không rời không xa."

Hoàn đệ cửu thập bát chương.

[1] Tiễn trang: Ngân hàng.

[2] Huân tước: Người có nhiều công lao, được phong tước ban thưởng.

[3] Diện bích tư quá: Đối diện với vách tường tự kiểm điểm. (Kiểu như úp mặt vô tường ý)

[4] Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Nắm tay thề hẹn, sống đến bạc đầu. Trích từ bài "Kích cổ" của Khổng Tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm