Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

93. Phương pháp

Mộ Dung Duệ về đến phủ viện, vội vàng viết thư cho hạ nhân đưa đến cho Mộ Dung Tương và Mộ Dung Bác vẫn còn đang ở dịch trạm. Còn bản thân lại nằm trên diêu y nghĩ cách, nếu đợi tổ mẫu qua đời, vậy thì quá muộn. Thế nhưng có thể làm gì bây giờ chứ?

Nha hoàn thiếp thân của y bước vào, thấy chủ tử của mình đang nằm nghiêng như thế liền sững sờ tại chỗ, Mộ Dung Duệ một thân trường sam gấm lam sắc đang nằm trên tấm thảm lông hồ ly trắng muốt, cổ tay áo và cổ áo được viền lông thỏ mềm mại, tóc đen màu mực buông dài có chút lộn xộn, vài lọn vương trên gương mặt trắng nõn, bởi vì vừa từ bên ngoài về, mũi hơi đỏ hồng, đôi mày thanh tú khé nhíu, cho dù đang nhắm mắt nhưng cũng có thể làm người ta liên tưởng đến một đôi mắt dịu dàng.

"Chủ tử." Thúy Trúc mở miệng, Mộ Dung Duệ không mở mắt, đôi môi đầy đặn khẽ mấp máy, "Làm sao?"

"Thư đã đưa xong, hai vị nhị gia và tam gia nói sẽ nghe theo an bài của ngài."

"Ừm, biết rồi."

"Chủ tử?"

"Lại làm sao?"

"Sức khỏe ngài không tốt, đừng để nhiễm gió lạnh." Thúy Trúc cẩn thận nói, ở Mộ Dung phủ, thân thể tứ gia là đề tài cấm kỵ, chỉ có nha hoàn thiếp thân lớn lên từ nhỏ bên cạnh mới biết.

"Ta biết..." Mộ Dung Duệ còn chưa nói xong đã vội bật dậy: "Giao cho ngươi một việc, ngươi đi lan truyền ra ngoài chuyện ta là trời sinh dị thể."

"Cái gì?!" Thúy Trúc không thể tin "A" một tiếng.

"Nghe ta, đợi trong lúc đai gia, nhị gia và tam gia nghị luận hãy phao tin, làm sao để mọi người đều chú ý đến ngươi, lời lẽ càng tàn nhẫn càng tốt, đương nhiên có thể làm ầm ĩ đến mức ta và đại gia không tiếc gì nữa mà tranh cãi nảy lửa là tốt nhất." Trong mắt Mộ Dung Duệ lúc này bỗng dưng như có tia sáng rực rỡ đang lan tỏa, cuối cùng y cũng có thể vì Lục hoàng tử mà làm được chút chuyện.

"Đi đi, Thúy Trúc."

"Vâng, chủ tử yên tâm." Thúy Trúc lui xuống, nhưng trong lòng lại mang suy nghĩ khác thường.

Không quá hai ngày, khắp kinh thành đều ồn ào, chủ đề chiến tranh phía Nam dần dần chuyển hướng sang vị Tứ gia của Mộ Dung gia, trời sinh dị thể, phương hoa tuyệt đại, nhưng đại ca y lại u mê sắc đẹp, đến nay chưa gả, loạn luân quyến luyến.

Mộ Dung Tường đang ở trong đại sảnh cùng Mộ Dung gia bàng hệ ở phương Nam là Mộ Dung Viễn và Mộ Dung Tấn, họ đang trao đổi vấn đề đầu quần cho Đại hoàng tử, tuy rằng chính họ là những người nguyện ý nhưng phía Đại hoàng tử vẫn lo lắng, dù sao Hoàng quý phi mới là người thân cận nhất với Mộ Dung gia.

"Đại gia, đại gia, không hay." Tiểu tư bên người Mộ Dung Tường vội vàng xông vào, "Tứ gia, tứ gia đến."

"Lão tứ đến đây làm gì vậy?" Mộ Dung Tường hỏi.

"Tứ gia..." Tên tiểu tư còn chưa dứt lời Mộ Dung Duệ đã tới trước cửa, giữa trời những bông tuyết tinh mịn đang tung bay, Mộ Dung Duệ vận trường sam xanh biếc, khoác ngoài là đoản sam lông hồ ly, Thúy Trúc phía sau đang che ô cho y.

Lồng ngực Mộ Dung Duệ không ngừng phập phồng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong ánh mắt sự dịu dàng đã không còn tồn tại, mà nhường lại cho một mảnh lửa giận!

Cho dù như vậy, Mộ Dung Tường vẫn bị vẻ xinh đẹp của Mộ Dung Duệ mê hoặc như trước.

"Đại ca!" Mộ Dung Duệ lên tiếng, giọng nói có chút khàn đi, có thể nghe được sự tức giận kìm nén trong đó.

"Tiểu Duệ làm sao?" Mộ Dung Tường mở miệng, "Có ai chọc đệ tức giận sao, nói cho đại ca nghe."

"Ta làm sao, đại ca không phải là người rõ ràng hơn hết sao?"

"Có ý gì?"

"Có ý gì? Đại ca, ta thật không ngờ, huynh lại là người như vậy! Lúc trước tằng tổ phụ không để chuyện ta là dị thể tùy tiện lan truyền ra ngoài, không ngờ đại ca thế mà lại âm phụng dương vi[1], không chỉ như thế, còn đối với thân thể này, vẻ ngoài này của ta mê luyến đến thế."

"Tiểu Duệ, ngươi nói cái gì?" Mộ Dung Tường mờ mịt.

"Đại gia, hiện giờ ngoài phố đều lan truyền rằng, Tứ gia chưa thành thân là vì Đại gia nhốt Tứ gia, ngày đêm yêu thương loạn luân." Thúy Trúc tiếp lời.

"Cái gì?!"

"Còn nữa, Đại gia nói, Tứ gia tuy là thân nam nhi, cũng dị thể, dù không được xem là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng làm cho người gặp khó quên, hơn nữa, tư vị lại mất hồn, nam nhi dị thể so với thanh kĩ càng thêm..." Hiển nhiên là lời không nói được, Thúy Trúc cũng không thốt được thêm.

"Ngươi thật đúng là Đại ca tốt của ta nhỉ!"

Mộ Dung Tường lúc này hoàn toàn trợn tròn mắt, quả thật bản thân hắn đối với Tứ đệ của mình có chút si mê, mỗi khi phụ thân nói đến chuyện làm mai cho Mộ Dung Duệ, chính hắn luôn tìm được lý do phản đối, hoặc sẽ tự tạo nên lý do để phản đối. Nhị gia, Tam gia cũng đã từng hỏi qua hắn rằng, có phải hắn đối với Tứ đệ tồn tại ý nghĩ không nên có hay không, hắn cũng thừa nhận, nhưng những lời này chỉ có ba người họ tự nói với nhau. Mộ Dung Tường quay đầu nhìn về phía hai người tuy ở phương Nam nhưng cũng biết rõ sự tình này là Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Tấn, họ cũng đang trợn mắt há mồm.

"Không phải ta, đại ca." Hai người đồng loạt lắc đầu, Mộ Dung Duệ trông thấy tình huống này, trong đôi con ngươi trong suốt hoàn toàn chỉ còn một mảnh trào phúng.

Quả thật đáng trào phúng mà, ngay từ đầu Mộ Dung Duệ đối với Mộ Dung Tường cũng có chút áy náy, dù sao Đại ca đối với y cũng xem như khá tốt, chỉ là y thật sự không ngờ tới Mộ Dung Tường vốn dĩ cũng tồn tại loại ý nghĩ đố đối với y, loạn luân! Ha ha ha, vẫn là... Y tuy rằng thua kém Hoàng quý phi Mộ Dung Nhan Bạch và Thế tử phi Kim Tại Trung tuyệt sắc, nhưng tốt xấu gì cũng là thân chất tử của Hoàng quý phi, mẫu thân của y cũng là một mỹ nhân hiếm thấy. Bản thân y cũng được xem là thanh tú.

Mộ Dung Duệ rút thanh chủy thủ phòng thân từ thắt lưng ra, vén vạt áo trước,

"Mộ Dung Duệ ta đa tạ các vị ca ca trước nay luôn chiếu cố, tự nguyện rời khỏi chủ gia, không tranh phú quý, từ nay về sau "cát bào đoạn nghĩa" [2]! Nhưng phàm là tài sản của ba chữ Mộ Dung Duệ, mong rằng các vị Mộ Dung gia chủ tự quản tay mình, ta không ngại đồng vu quy tận."

Dứt lời, vạt áo xanh biếc bên phải lưu loát rơi xuống, không đợi họ phản ứng, Mộ Dung Duệ dẫn người lập tức đi khỏi.

Hoàn đệ cửu thập tam chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm