91. Đàm phán
Quả nhiên, ngày hôm sau Kim Tại Trung nhận được thư của Tiểu Hân, Mộ Dung Duệ đến Lưu Ly Các.
Kim Tại Trung nhìn vào tờ giấy mỏng trên tay, không phải không có tâm, chỉ là không có cơ hội mà thôi.
Gọi Linh Tê bưng nước vào rửa mặt xong, trước tiên y xuất phủ đi Thừa Thiên Sơn, nhìn thấy cây cỏ sinh trưởng không tồi, Kim Tại Trung cười cười, Mộ Dung Cẩm Nương, cũng nên cho người chịu chút vất vả.
Tại Trung lệnh cho Trịnh Tư đến Lục hoàng tử phủ, giao một ít kiến thức đã được sắp xếp lại một chút từ tối qua cho Lục hoàng tử.
Nghe Trịnh Tư bẩm báo xong, Lục hoàng tử vội vàng vào cung.
Cân nhắc thời gian, để Mộ Dung Duệ đợi khá lâu, Kim Tại Trung thấy cũng đã đến lúc, y sai Linh Tê đến Đức Thuận Lâu đặt một bàn tiệc.
Tại Trung dẫn người đến Lưu Ly Các, đương nhiên đã để lại tin tức cho phu quân của y.
Lên lầu, thấy Mộ Dung Duệ vẻ mặt tối tăm ngồi trên ghế, nhàm chán thưởng thức chén trà. Thấy Kim Tại Trung xuất hiện, Mộ Dung Duệ nhẹ nhàng thở ra không hề che giấu. Hai kẻ chết tiệt Mộ Dung Tương và Mộ Dung Bác, rõ ràng lớn hơn mình, lại để mình đến đàm phán cùng Thế tử phi.
"Mộ Dung Duệ kiến quá Thế tử phi."
"Mộ Dung công tử đa lễ." Tại Trung không hề đề cập đến chuyện mình đến muộn.
"Chuyện là thế này, Thế tử phi, hôm qua tại hạ đã cùng hai vị biểu ca bàn bạc về mối làm ăn mà hôm qua ngài đã nói, không biết Thế tử phi có gì chỉ bảo?"
"Chỗ của ta có một khối ngọc thượng đẳng, muốn làm thành một cây trâm cho hắn, bằng vàng thì rất thô tục, bằng bạc lại tầm thường, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có gỗ lim tơ vàng mới có thể tôn lên hết khí chất của hắn, nhưng đáng tiếc, gỗ lim rồi sẽ mục ruỗng, cho nên, bổn phi không thể không nghĩ đến khối ngọc hổ phách này, không biết Mộ Dung công tử có thể cho bổn phi một biện pháp hay không?"
"Thế tử phi, ý kiến rất hay, nhưng không biết khối ngọc hổ phách này là loại đá quý thế nào?"
"Cắt lương thực, triệt đường đi, hủy danh dự." Đôi môi đỏ mọng thản nhiên phun ra chín chữ, lại bất ngờ khiến Mộ Dung Duệ rùng mình một phen.
"Không biết Thế tử phi có cùng nguyện vọng?" Mộ Dung Duệ vẫn bất chấp nói tiếp.
"Mộ Dung công tử rất trí tuệ, điều Tại Trung muốn cũng không nhiều lắm, nhưng nếu Mộ Dung công tử không thể cho, vậy chuyện này cũng chỉ nên đến đó."
"Thế tử phi không nói, Mộ Dung mỗ sao có thể biết cho được hay không."
"Không phải công tử cho được hay không, mà là công tử cho nguyện ý cho hay không."
"Xin Thế tử phi nói."
"Ta muốn một phần hai gia sản Mộ Dung gia của ngươi." Kim Tại Trung mở lời dứt khoát.
"Có thể." Mộ Dung Duệ lập tức đáp lại.
"Tại Trung chỉ nói đùa." Kim Tại Trung đưa tay áo che miệng, ha ha bật cười.
Điều này khiến vẻ mặt Mộ Dung Duệ trở nên xấu hổ.
"Được rồi, được rồi, Tại Trung không đùa công tử nữa, Tại Trung chỉ thấy tính tình công tử rất hợp nên muốn cùng công tử kết giao bằng hữu mà thôi, không khí này thật nặng nề." Trong lòng Kim Tại Trung thầm nghĩ, Mộ Dung Duệ này là một người có đầu óc, lại có dũng khí từ bỏ.
"Tại Trung muốn chỉ là một phần năm gia sản Mộ Dung gia thôi, sau đó phù trợ Lục hoàng tử bằng một phần năm gia sản, mà một phần năm gia sản Mộ Dung gia mà ta muốn, nếu không đến thời khắc bất đắc dĩ, cũng sẽ không đòi công tử, dù sao Vương phủ lớn như vậy cũng không đến nỗi thiếu tiền. Phần Tại Trung muốn chính là phần yên tâm, còn phần dành cho Lục hoàng tử, đó là thành ý. Suy cho cùng, muốn làm đại sự, lại không muốn bị quên lãng, vậy chẳng phải cũng nên trả giá một chút hay sao?"
"Thế tử phi nói rất đúng."
"Thật ra có thể công tử cũng biết, Mộ Dung gia đã ngày một suy yếu."
"Mộ Dung mỗ biết, nếu không cũng sẽ không đến tìm Thế tử phi trợ giúp."
"Chúng ta cùng hỗ trợ nhau có lợi, Lục hoàng tử an ổn, Thế tử gia nhà ta cũng có thể yên tâm đến phương Nam."
"Bao giờ Thế tử gia đi đến phía Nam?"
"Ta cũng không biết được, kế tiếp ta muốn cùng Mộ Dung công tử nói một chuyện khác, là việc tư của Tại Trung, mong rằng công tử chớ để lộ."
"Thế tử phi yên tâm, Mộ Dung Duệ không phải kẻ lắm mồm."
"Ta biết Mộ Dung công tử có một thương lộ rất ổn định thông đến phía Nam, hy vọng đến thời điểm thích hợp thương lộ này có thể dùng được, công tử có thể tự mình dẫn dắt Tại Trung đi một chuyến."
Tại Trung nói tiếp, "Đương nhiên, Tại Trung sẽ không để công tử không công mạo hiểm, tương lai ngọc khí của Lưu Ly Các đều sẽ được gia công tại hiệu ngọc khí của Mộ Dung gia, chúng ta cùng có lợi."
Mộ Dung Duệ sửng sốt, hôm trước hắn vừa biết được, Lưu Ly Các có ý định tham gia cạnh tranh tiến cống trang sức vào cung, tạm thời không nói đến cung sức, Lưu Ly Các tuy là cửa hiệu mới, nhưng đã trở thành một nơi siêu phàm ở chốn kinh thành, phần lớn hậu viện từ phủ của các đại nhân quyền thế đều dùng phục sức của Lưu Ly Các, còn Lưu Ly Các một năm lại kiếm được một trăm bảy mươi vạn lượng.
Cửa hiệu ngọc khí của Mộ Dung gia có bốn chi nhánh, nếu thế một năm tổng cộng sẽ kiếm lãi được hai trăm sáu mươi vạn lượng. Hoặc giả có thể mở thêm cửa hiệu mới, dự tính sang năm sẽ lãi thêm một trăm ba mươi đến một trăm năm mươi vạn lượng, lợi nhuận bậc nhất kinh thành, đối với Mộ Dung gia, ngành gia công ngọc khí mới mẻ này quả thật rất kích thích.
"Được! Mộ Dung gia xin nghe theo."
"Mộ Dung công tử quả nhiên là người hào sảng." Kim Tại Trung cũng vui vẻ cười. Con đường kiếm được nhiều tiền đó y nhất định phải thu phục được, theo lời Trầm Xương Mân, gần đây chiến sự nổ ra ở phía Nam, trong cung gần như không phê duyệt thương đội mới. Vậy cho nên khi Trịnh Duẫn Hạo nhắc đến Mộ Dung gia, Kim Tại Trung đã có chủ ý này, không được cũng phải đi!
"Đợi Thế tử gia xuất chiến, Mộ Dung gia sẽ dâng lên một phần đại lễ cho Thế tử gia và Thế tử phi! Chúc Thế tử gia xuất quân đại thắng."
"Đa tạ Mộ Dung công tử, Tại Trung đã bày sẵn một bàn rượu, mời Mộ Dung công tử mau dời bước đến Đức Thuận Lâu.
Hoàn đệ cửu thập nhất chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro