86. Chu nương
Chớp mắt Kim Tại Trung đã tịnh dưỡng gần một tháng, lúc này Thái hậu mới cho hai tiểu tử nhà họ hồi phủ, phía sau còn dẫn theo một đoàn công công gánh theo rất nhiều rương hòm.
Kim Tại Trung trông thấy đầu cũng đầy hắc tuyến, hai tiểu tử này không phải đã một lần cướp sạch hoàng cung đó chứ.
"Ôi, ngài không biết đâu, Thế tử phi, nhị vị tiểu thiếu gia không ngừng chọc Thái hậu vui vẻ."
"Ừm, hai tiểu nghịch ngợm này không đem đến phiền toái cho Thai hậu và ngài chứ?"
"Không có, hai vị tiểu thiếu gia rất ngoan ngoãn, cũng rất có duyên với Hoàng quý phi và Lục hoàng tử."
"Lục hoàng tử?"
"Ừm, sau khi từ Côn Châu trở về, ngày nào Lục hoàng tử cũng vào cung ở cùng Thái hậu một lúc."
Chờ Hoàng công công đi rồi, Kim Tại Trung cũng nghỉ ngơi, sau đó ra chính sảnh gặp trắc phi và hai vị tiểu thiếp. Lý Thanh Vinh tiều tụy đi rất nhiều, nhưng Mạc nương trái lại càng tươi tắn hơn trước, Chu nương vẫn như cũ.
"Gần một năm rồi." Kim Tại Trung không khỏi cảm thán.
"Đúng vậy, Thế tử phi nhập phủ đã gần một năm rồi, còn chúng thiếp vẫn sống một ngày dài bằng một năm." Mạc nương siết chặt mạt tử, u oán nói với Kim Tại Trung. Y thấy thế cũng không lưu tâm.
Tại Trung lại nhìn Chu nương đang cúi đầu uống trà, nhẹ giọng hỏi: "Chu nương, thân thể đã khỏe hơn chưa?"
"A, hồi bẩm Thế tử phi, thân thể tiện thiếp đã tốt hơn nhiều lắm."
"Vậy nên cẩn thận tịnh dưỡng hơn, đừng để ngoại nhân nói Vương phủ chúng ta bên trọng bên khinh, ngươi nhìn Mạc nương càng ngày càng xinh đẹp xem, còn ngươi lại vẫn như vậy, làm sao được."
"Tinh Nguyệt, đi thỉnh Phác đại phu đến đây."
"Lý trắc phi cùng Mạc nương, không có chuyện gì thì lui đi, Chu nương ở lại đợi Phác đại phu đến."
"Vậy tiện thiếp cũng ở lại cùng Chu nương." Mạc nương vội vàng nói.
Kim Tại Trung nhíu mày, "Ở lại? Sợ ta ăn thịt Chu nương sao? Một lúc nữa Phác đại phu đến, ngươi muốn để hắn nói Vương phủ ta ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cơ bản cũng không hiểu hay sao?"
"Thế tử phi bớt giận, tì thiếp đây cùng Mạc nương xin lui về tư viện." Lý Thanh Vinh kéo Mạc nương vội vàng hành lễ rồi đi mất.
Linh Tê đi đến cổng viện trông chừng, chỉ còn lại Thái Phượng ở bên cạnh Kim Tại Trung.
"Thân thể không sao?"
"Vâng, tạ Thế tử phi quan tâm, sức khỏe tiện thiếp không có gì đáng ngại."
"Được rồi, trò hay cũng diễn đủ rồi, chẳng còn ai ở đây nữa, lát nữa để Phác Hữu Thiên bắt mạch cho ngươi."
"Tạ Thế tử phi."
"Ngươi có chuyện gì?"
"Tiện thiếp muốn xin Thế tử phi cho mẫu thân tiện thiếp đến kinh thành một chuyến."
"Vào kinh?"
"Thế tử phi là là người thẳng thắn, tiện thiếp cũng sẽ không che giấu, lúc tiện thiếp vừa mới vào Vương phủ, phụ thân tiện thiếp đã cố gắng để thiếp tranh giành vị trí trắc phi, bởi vì số phận của di nương (thân sinh mẫu thân của Chu nương) nằm trong tay phụ thân cùng phu nhân, tiện thiếp đành bất đắc dĩ, sau đó Thế tử phi và trắc phi nhập phủ, không biết vì sao phụ thân lại bảo thiếp từ bỏ vị trí Thế tử trắc phi, dặn dò tiện thiếp hết sức trợ giúp Lý trắc phi đoạt lấy vị trí chính phi, nói rằng đợi khi Lý trắc phi đoạt vị thành công, chắc chắn tiện thiếp sẽ có được vị trí trắc phi."
"Vì sao ngươi không chấp nhận?"
"Thế tử gia đối với tiện thiếp có ơn cứu mạng, tiện thiếp không thể tổn thương người mà Thế tử gia hết lòng hết dạ che chở bảo vệ, lại càng không thể làm hại đến người Thế tử gia yêu thương."
"À, rất có ý nghĩa, nhưng nếu ngươi đổi ý, vậy thì rất không hay."
"Thế tử phi." Chu nuơng kéo khóe miệng cười khổ, "Ngày đó tiện thiếp nhập phủ cũng đã định trước số mệnh cả đời này rồi."
Kim Tại Trung nhìn gương mặt nàng ta, loại thần sắc kiên quyết này làm lòng y thoáng thắt lại.
"Lúc Thế tử gia cứu mạng tiện thiếp, là tiện thiếp cầu xin Thế tử gia đưa thiếp đi. Tiện thiếp biết đương kim Thân vương Thế tử gia độc nhất của Diệu Huy sẽ đến Tây Bắc nhậm chức, vậy nên đã trù tính, nhưng lại bị Thế tử gia nhìn thấu, tuy vậy Thế tử gia vẫn ra tay cứu tiện thiếp, Thế tử gia nói rằng có thể đưa tiện thiếp về kinh thành. Tiện thiếp biết đó là bởi vì Thế tử gia cần thế lực từ Tây Bắc, đôi bên chỉ tương hỗ nhau để cùng có lợi. Thế tử gia đã bắt tiện thiếp lập lời thề, cả đời này nhất định không thể vượt qua chính phi, nếu không thiên lôi giáng búa, chết không tử tế."
Kim Tại Trung thầm nghĩ ngợi, lúc ấy Trịnh Duẫn Hạo quanh năm đóng quân ở Tây Bắc, hậu viện vốn dĩ không ai trông coi, Chu nương này tâm tư cùng mưu trí đều có phần hơn người, với năng lực đó nàng có thể giúp một tay quản lý hậu viện, hơn nữa lại còn mượn được một phần lớn thế lực từ Tây Bắc.
"Nghĩa là sau này ngươi không thể mang thai?"
"Thế tử phi sáng suốt."
Kim Tại Trung thở dài, y thừa nhận tâm tư ngoan tuyệt của Trịnh Duẫn Hạo so với suy nghĩ của y chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng đối với một nữ nhân mà nói, tước đoạt quyền lợi có được niềm hạnh phúc duy nhất của cả đời nàng có chút quá đáng. Nhưng nếu để y ra tay, e rằng cũng sẽ làm như thế, chỉ có vậy mới có thể chặt đứt được suy nghĩ trong đầu nàng ta, lòng tham của con người là không đáy, dù là ái mộ hay hư vinh. Chu nương cầm chút tiền bạc về nhà mẹ đẻ e cũng chỉ để an ủi phụ thân nàng ta phần nào. Có điều Duẫn Hạo đã sớm nắm được binh quyền Tây Bắc, lẽ ra phần tiền lén lút này cũng có thể cắt đứt, nhưng vì sao đợi đến khi y nhập phủ mới được giải quyết. Suy cho cùng, Chu nương này vẫn có tấm lòng, luôn nghĩ cho mẫu thân thân sinh của mình.
"Ta đã biết, ta sẽ cố gắng thử xem, nhưng ngươi cũng nên biết đó là người của cha ngươi, ta không thể nhúng tay quá sâu."
"Tạ Thế tử phi." Chu nương quỳ xuống khấu đầu, "Phụ thân làm chuyện sai lầm, nhưng xin Thế tử phi giơ cao đánh khẽ."
"Ngươi quay về viết cho phụ thân ngươi một phong thư, nếu ông ấy vẫn không chịu hối cải, vậy đừng trách bổn phi không lưu tình!"
Hoàn đệ bát thập lục chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro