Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Phạt

"Lão gia, chuyện này, thiếp cũng biết rằng rất khó hiểu, nhưng thật sự không tìm được điểm đáng ngờ, cuối cùng đành phải đồng ý yêu cầu phía Lục gia." Phu nhân còn chưa nói hết, lão gia đã đập mạnh lên bàn.

"Tìm không ra?! Cho dù không tìm được, cũng không nên đồng ý yêu cầu làm thiếp cho Lục gia chứ! Đầu óc ngươi bị chó ăn rồi sao?!" Kim Diệp Khanh càng nói càng tức giận. Lúc ở Giang Nam nhận được thư báo của Thái Tiên, ông vội vàng quay về, vào đến Diệu Thành (kinh thành), lại nghe thấy mọi người trà dư tửu hậu bàn luận chuyện này. Xôn xao rằng chuyện của Kim Tại Trung là do một tiểu nha hoàn gây nên, cuối cùng tội lỗi, lại đổ hết lên đầu chủ tử.

"Ôi, ngươi nói xem Kim gia phu nhân nghĩ thế nào vậy, một nha hoàn làm nên chuyện bại hoại nhưng lại bắt chủ tử gánh tội, dù nói là nam nhân dị thể, còn là con thiếp thất, nhưng cũng không thể chà đạp người ta như vậy chứ. Một nam tử tuấn tú, trời sinh dị thể đã đủ khiến người ta tiếc nuối, còn là con tiểu thiếp, đã vậy còn không cho người ta sống yên. Ta còn nghe nói, Tam công tử này quyết liệt đến cùng, biết mình hàm oan, một lòng không chịu gả, lại bị mẹ cả đày đọa đến nhảy hồ tự vẫn, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, mẹ cả lại tới cửa bức bách, làm sao mà có thể chấp nhận nổi. Chẳng trách sao lúc Kim lão gia đi Giang Nam không đưa phu nhân đi cùng, nếu Kim lão gia biết, chắc chắn cũng đã đưa tam công tử đi cùng rồi."

"Đúng vậy chứ, tam công tử này cũng quá xui xẻo, tôi nghe nói người này như tiên tử hạ phàm, nhưng không hiểu sao lại không vừa mắt mẹ cả."

Đây là câu chuyện Kim lão gia ngồi ở trà lâu nghe được từ hai nam nhân nói chuyện phiếm, nghĩ đến lại thấy tức giận, mình thật có lỗi với Mị nhi quá.

"Bây giờ khắp nơi trong thành đều truyền miệng chuyện này! Ngươi làm việc sao không động não, ngươi có biết Lục nhị công tử đó là ai không?! Hả? Hai vị chính thất đều đã bị hắn đùa bỡn đến chết, ngươi để Tại Trung gả sang đó, lòng dạ tính toán cái gì?" Lão gia đang nói, đột nhiên lại nhìn sang Kim Tại Lễ, "Mẫu thân ngươi không biết Lục Đàn Ngôn là loại người gì, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?!" Kim Tại Lễ không dám nói gì, gương mặt có chút áy náy. Kim Tại Trung nhếch môi. Thấy thế Kim Tại Hi nhanh chóng đứng lên, đến bên cạnh Kim Diệp Khanh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ông, chân thành nói:

"Phụ thân, phụ thân, không nên tức giận, chuyện đã thành ra như thế này, người có tức giận cũng chỉ hao tổn sức lực, người vẫn nên suy nghĩ biện pháp đi thôi!"

Một câu của Kim Tại Hi như thức tỉnh phu nhân, "Lão gia bớt giận, lúc ấy đầu óc thiếp không được minh mẫn, chuyện này không..."

Phu nhân vừa định giải thích, Kim Tại Trung lại đứng dậy, "Mẫu thân cũng biết đầu óc mình không minh mẫn? Ta quả thật không thấy vậy, mới mấy ngày trước ta mời mẫu thân đến, điều tra rõ ràng tất cả, mẫu thân đã nói gì? Không phải đã nói mặc kệ ta có nguyện ý hay không, ta vẫn phải gả cho Lục nhị công tử làm thiếp hay sao, hơn nữa còn giống thân mẫu của ta, là tiện thiếp! Phu nhân sao lại nhanh chóng quên hết lời mình đã nói như vậy?" Trên mặt Kim Tại Trung vẫn treo ý cười như trước, nhưng ánh mắt đã lạnh như băng, y lúc ấy không để ý, không có nghĩa y sẽ quên, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

"Mẫu thân phải chăng vẫn chưa có ý báo lại với phụ thân về chuyện người sắp được làm tổ phụ, nhi tử trước tiên phải chúc mừng phụ thân, tuy là nha hoàn bên người ta, nhưng ta cũng chưa từng chạm qua, chắc chắn đó hoàn toàn là cốt nhục của đại ca!" Khóe miệng y nhếch lên, nở nụ cười châm chọc! Kim Tại Trung thẳng thừng nói trắng ra, Kim Diệp Khanh nghe xong, giận đến mức nói không nên lời.

Kim Tại Hi cũng giật mình hô lên, "Cái gì!!! Đại ca làm cho nha hoàn của tam ca ca hoài thai! Chuyện này..." Sau đó, như tự ngẫm ra điều gì đó lập tức ngậm miệng, vội vội vàng vàng vuốt xuôi cho Kim Diệp Khanh. Tại Hi nháy mắt một cái với Tại Trung, Tại Trung cũng hiểu ý, thái quá hóa dở.

Đỡ Kim Diệp Khanh ngồi xuống ghế xong, sau đó Kim Tại Trung vén vạt áo, "Bộp" một tiếng quỳ trên mặt đất, "Phụ thân làm chủ, nhi tử sẽ không gả đi!" Giọng điệu mạnh mẽ, Kim Diệp Khanh nhìn đứa con thứ ba quỳ trên đất, trên gương mặt nho nhỏ, đôi mắt to tròn sáng ngời, lông mi thật dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, đây đều là ưu điểm của mình và Mị nhi. Ông quay đầu nhìn sang Kim Tại Hi bên cạnh Tại Trung, vẫn là gương mặt trái xoan trẻ con, đôi mắt hoa đào tròn xoe, cái mũi nhỏ nhỏ, đôi môi mọng nhỏ nhắn, quả thật đáng yêu không nói nên lời. Nhìn lại  Kim Tại Lễ và Kim Tại Mỹ ngồi bên cạnh phu nhân, một người tuấn tú nho nhã, một người giai nhân thanh tú, nhưng vì sao tính tình lại không hề giống với mình?

"Tại Hi nhanh đỡ tam ca ca con đứng dậy, Tại Trung à, yên tâm, vi phụ sẽ không để con gả đi." Một câu không nặng không nhẹ lại giúp lòng Kim Tại Trung thả lỏng, tiện thể đứng lên.

"Kim Niệm!" Một nam nhân từ bên ngoài đi vào, "Lão gia có gì phân phó?"

"Cầm thiệp mời, thỉnh Đô chuyển diêm vận sử ti vận sử Lục lão gia đến đây bàn chuyện." Nói xong khoát tay áo.

"Phu nhân, chuyện này, ta không muốn truy cứu, nếu lần sau còn phát sinh thế này, ngươi hãy tự mình bế môn tư quá[1] đi! Nhưng, chuyện của Tại Lễ nghiêm trọng không ít, đến từ đường quỳ, khi nào thông suốt, hãy đến tìm ta." Dứt lời bước ra khỏi sảnh chính, ông dừng lại một chút ở cửa chính.

"Phu nhân hẳn nên biết vi phu lần này về kinh sẽ không dự định đi nữa, việc chuẩn bị mở yến tiệc chiêu đãi, ta sẽ để An nương đến đây giúp ngươi một tay, Tại Trung, theo phụ thân, Tại Hi về viện của mình nghỉ ngơi trước đi."

"Tam ca ca, lát nữa muội đến tìm ca sau."

"Được."

"Tại Trung, có tiểu tư không?"

"Không có."

"Vậy, ta để con trai của Kim Niệm đến chỗ con làm tiểu tư bên mình, hắn đã theo chân phụ thân đến Giang Nam nhiều năm, hẳn là có thể giúp đỡ con không ít chuyện."

Kim Tại Trung có chút khó hiểu, nhưng không thể làm gì khác đành nhận, "Tạ ơn phụ thân."

"Tạ ơn cái gì, con không hận phụ thân đã tốt rồi."

"Sao lại như thế?"

Kim Diệp Khanh chỉ bình thản nhìn vào hoa viên bên cạnh tiểu viện, "Đó là sân viện của thân mẫu con." Giọng nói chất chứa bi thương vô hạn.

Kim Tại Trung nhìn vào mảnh sân nhỏ, không hiểu sao cũng cảm thấy bi thương cùng ấm áp, mẫu thân.

"Con trai Kim Niệm tên là Kim Vĩnh, là một tiểu tử thông minh, lát nữa ta gọi người giao khế ước bán thân của hắn cho con, ta cũng mệt mỏi."

"Tạ ơn phụ thân, vậy nhi tử xin lui." Trước khi đi, Kim Tại Trung vẫn thấy Kim Diệp Khanh yên lặng đứng đó, nhìn vào tiểu viện kia.

Hoàn đệ bát chương.

[1] Bế quan tư quá: Đóng cửa xám hối, đóng cửa tự kiểm điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm