79. Giáp mặt
Việc huấn luyện của Trịnh Duẫn Hạo ngày càng khẩn trương, nghe nói thế cục phía Nam càng lúc càng căng thẳng. Kim Tại Trung cũng vì hắn mà lo lắng rất nhiều, nhưng Duẫn Hạo ngược lại còn lo lắng cho thân thể Tại Trung hơn, bụng y đã to hơn nữ nhân bình thường rất nhiều, Trịnh Duẫn Hạo mỗi ngày nhìn thấy y đều mặt nhăn mày nhó, cuối cùng không chịu nổi đành phải ép Phác Hữu Thiên đến giam ở Tư Du viện. Phía Kim Tại Trung, y vẫn cố chấp ngày ngày đi bộ trong viện nửa canh giờ để có lợi cho sinh nở.
Cứ cách vài ngày lại nhận được thiếp bái từ trong cung, là Mộ Dung Cẩm Nương, Kim Tại Trung chỉ phân phó Tinh Nguyệt để sang một bên. Sau đó gọi Thái Phượng đến.
"Thái Phượng, ngươi cũng biết Lưu Quang sắp xuất giá, Tinh Nguyệt và Linh Tê tính tình đều nóng nảy, nhiều chuyện chỉ dựa vào Trang ma ma và ngươi cũng không được."
"Nô tỳ hiểu, quan sát mấy ngày nay, Thanh Hòa quả thực không tồi, đã thay đổi không ít, trầm ổn có thừa, tính tình đôi khi cũng rất quyết liệt."
"Ừm, ngươi nên răn nàng nhiều hơn."
"Nô tỳ đã biết."
"Người kia có mở miệng?"
"Không có."
"Hửm? Rất tốt, kẻ này quả thật rất giỏi, giam lại cho ta, không cho thấy ánh sáng, chỉ cho nước uống, trước khi tống giam ba ngày, bất luận nàng ta có nói gì cũng không cần để ý tới, cũng không được để nàng tự sát biết không?"
"Vâng, nô tỳ đã biết." Thái Phượng gật đầu rồi lui xuống.
"Trịnh Trung, gia tăng thời gian tra tấn kẻ đó cho ta."
"Vâng."
Kim Tại Trung từ từ nhắm hai mắt, nhớ đến cảnh tượng ngày đó tiến cung, về đến Tư Du viện, đầu tiên là bỏ một ít bột phấn màu nâu trong chậu hoa bên ngoài chủ ốc, tiếp đến là nhĩ phòng, còn động tay động chân vào nội sam, rồi sau đó là vào phòng ngủ. Vừa vặn Thanh Hòa luôn cẩn thận quan sát nàng ta, cuối cùng trong lúc nàng ta ra sức trốn chạy, Trịnh Duẫn Hạo dẫn theo thị vệ, cho người vây bắt. Bọn họ cũng tra xét một phen, quả thật người này có ý định tự sát, phát hiện được đoản đao giấu trong đoản sam. Sau đó giam vào đại lao, ngày ngày thẩm vấn vẫn không chịu mở miệng.
Nhưng điều làm Kim Tại Trung tò mò chính là, làm thế nào mà Chu nương lại biết được chuyện này.
Không vội, đợi sau khi hài tử ra đời đã, Kim Tại Trung thật sự rất muốn nhìn thử, những người này có dã tâm gì.
Tiếp theo chính là chuyện Lưu Quang xuất giá, sau khi nàng xuất phủ được Kim Tại Trung an bài đến Thừa Thiên Sơn, y sinh nở xong sẽ vào vụ mùa lúa nước.
Tiếp đó nữa lại là đại hôn gả Kim Tại Hi cho Hà Tử Hiên, công tử Hà Tử Hiên này Kim Tại Trung cực kỳ xem trọng, không vội vàng không nóng nảy, không có lỗ mãng tàn bạo của quân nhân, cũng không cổ hủ như văn nhân. Nhìn thì cực kỳ bình thường nhưng khi trò chuyện mới phát hiện, người này cũng rất cơ trí. Tại Hi gả cho Tử Hiên, tuy nói rằng hai người vốn chưa có cảm tình, nhưng Hà Tử Hiên cũng không phải người diệt thê sủng thiếp, lại được sống an nhàn đầy đủ, nhưng phải xem Tại Hi có thể nắm lấy trái tim của Hà Tử Hiên hay không.
Ba ngày nữa là đến hôn sự của An Hòa quận chúa Trịnh Trí Tuệ cùng An Thân Vương gia Ngụy Tu Nghệ.
Bụng của Kim Tại Trung càng lúc càng lớn, nhưng Trịnh Trí Tuệ là thân sinh muội muội của Trịnh Duẫn Hạo, vậy nên người đến bái phỏng chắc chắn rất nhiều, có điều đâu là thật lòng chúc phúc, đâu là hư tình giả ý nào ai biết được. Trịnh Duẫn Hạo một lần nữa dặn dò Thái Phượng và Linh Tê nhất định không được rời Kim Tại Trung nửa bước, vậy nên việc lớn việc nhỏ của Thái Phượng và Linh Tê đều giao lại cho Thanh Hòa. Trịnh Duẫn Hạo còn oán trách Kim Tại Trung một phen vì sao không đợi sau khi sinh rồi hãy gả Lưu Quang ra ngoài, nhân tiện Trịnh Trung cũng phải chịu ánh mắt không mấy hòa nhã của hắn.
Chỉ là Kim Tại Trung thật sự sợ đêm dài lắm mộng sẽ làm trễ nãi Lưu Quang, đành phải vội vàng cho nàng xuất giá.
Ba ngày sau, chiêng trống hoan hỉ, Kim Tại Trung vận chính trang của Thế tử phi, phân phó nha hoàn làm việc, Linh Tê và Thái Phượng nửa bước cũng không rời y. Kim Tại Trung là người đầu tiên đến điền trang cho Trịnh Trí Tuệ, nhìn thấy hỉ phục đỏ thẫm của Quận chúa, Kim Tại Trung bỗng nhiên nhớ lại ngày mình được gả cho Trịnh Duẫn Hạo. Tính đi tính lại, cũng gần một năm rồi, mùa đông sắp bắt đầu rồi.
"Thế tử phi, Mộ Dung Cẩm Nương tiểu thư mang theo lễ vật của Hoàng hậu đến."
"Ừm, đưa đến chỗ An Hòa quận chúa đi."
"Nhưng mà, nàng ấy muốn đến bái kiến ngài."
"Được rồi, mời vào đi."
Thanh Hòa cực kì không tình nguyện vén mành, sau đó dẫn Mộ Dung Cẩm Nương vào.
"Tiểu nữ bái kiến Thế tử phi."
"Cô nương đa lễ, xin đứng lên đi."
"Hoàng hậu nương nương đặc biệt phái tiểu nữ đến chúc mừng An Hòa quận chúa."
"Làm phiền Hoàng hậu nương nương rồi."
"Tiểu nữ cảm thấy rất hợp ý cùng Thế tử phi, nên nhân tiện vào ngồi một chút, không biết có quấy rầy Thế tử phi không?"
"Không sao, Thanh Hòa, mở cửa sổ ra đi, ở đây có chút ngột ngạt."
"Vâng."
Kim Tại Trung uống tiếp chén thuốc dưỡng thai mà Phác Hữu Thiên đã kê cho y, gọi là thuốc, nhưng lại càng giống chén canh hơn, hai tiểu tử trong bụng này thật sự ăn rất nhiều.
"Thế tử phi thật có phúc khí."
"Cẩm Nương cô nương nói phúc khí nghĩa là cái gì? Là xuất giá gả cho đương triều Thế tử, hay là hoài song thai nhi tử?"
"Thế tử phi là người có phúc khí, chỉ mong Cẩm Nương có thể được lây chút phúc khí từ ngài."
"Ta cảm thấy cô nương hẳn nên đến chỗ An Hòa quận chúa một chút, dù sao hôm nay Quận chúa mới là người có phúc." Kim Tại Trung đang ám chỉ Mộ Dung Cẩm Nương không hiểu lễ tiết, rõ ràng là nữ tử chưa thành hôn, lại một mình chạy đến nơi này.
"Là Cẩm Nương thất lễ, nhưng quả thật tiểu nữ muốn cùng Thế tử phi tán gẫu đôi ba câu, tiểu nữ hiểu..."
"Không phải ta hẹp hòi, không muốn cùng cô nương nói chuyện, nhưng cô nương quả thực vẫn phải đến điền trang cho tân nương tử trước, không phải sao?"
"Chỉ mong lúc Cẩm Nương quay lại, Thế tử phi vẫn còn ở trong này."
"Cô nương nói đùa, nếu ta không ở nơi này, có thể đi đâu được, cô nương cứ yên tâm, ta sẽ ở đây chờ cô nương...quay trở lại."
Hoàn đệ thất thập bát chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro