63. Dã tâm
Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo rời khỏi Kim phủ.
"Kim Vĩnh, quay về Vương phủ nói ta nghe một chút về muội muội của phụ thân, tiểu cô của ta."
"Vâng." Kim Vĩnh đáp.
Vào xe ngựa, Trịnh Duẫn Hạo ôm eo Kim Tại Trung, "Em nghĩ gì mà lại muốn điều tra tiểu cô này?"
"Chỉ là hiếu kỳ thôi." Tại Trung dựa vào lồng ngực Duẫn Hạo, nhìn Duẫn Hạo đưa tay vén mành cửa sổ xe ngựa, sau đó chợt thấy một bóng đen xẹt ngang.
"Ai đi?"
"Trịnh Tư, sẽ về ngay."
Đến Vương phủ, Trịnh Tư đã chờ sẵn ngoài đại môn.
Kim Tại Trung không thể không bội phục hiệu suất làm việc của thủ hạ dưới trướng Trịnh Duẫn Hạo.
Đến chính phòng, Trịnh Tư đứng bên ngoài bức bình phong báo cáo với hai vị chủ tử:
"Kim Diệp Oánh, gả cho Nội các Lâm học sĩ làm kế thất, cáo mệnh tam phẩm, sinh hạ một nhi tử một nhi nữ, là tỷ muội kim lan của Kim phu nhân."
"Tỷ muội kim lan? Hiện giờ đang ở đâu?"
"Nghe nói ở Giang Nam dưỡng bệnh."
"Chỗ nào của Giang Nam?"
"Côn Châu!" Trịnh Tư vẻ mặt nghiêm túc nói, "Chuyện này ban đầu thuộc hạ không hỏi thăm được, sau đó lại từ hàng xóm mà tìm hiểu ra."
Trịnh Duẫn Hạo cũng cả kinh.
"Nữ tử của Kim Diệp Oánh bao nhiêu tuổi?"
"Mười lăm."
Trịnh Duẫn Hạo siết tay căng thẳng, Kim Tại Trung vội trấn an.
"Nữ tử bà ta cũng đi cùng?"
"Đúng vậy, cùng bà ta đi Côn Châu."
Trong lòng Kim Tại Trung thầm nghĩ, dã tâm của nữ nhân này quả đúng là không nhỏ.
"Gia, có muốn báo với Lục hoàng tử một tiếng?" Tại Trung vội hỏi.
"Ừm." Trịnh Duẫn Hạo nhìn Trịnh Tư.
"Thế tử gia yên tâm, ty chức đã phái người đi." Trịnh Tư đáp lời.
"Ừm, tốt lắm." Trịnh Duẫn Hạo lúc này xem như cũng nhẹ lòng bớt.
"Lưu Quang chuẩn bị cơm đi." Kim Tại Trung nhàn nhạt phân phó.
"Vâng." Lưu Quang và Trịnh Tư cùng lui xuống.
"Thế tử gia, đang lo lắng điều gì? Lục hoàng tử sao?"
"Có chút."
"Thế tử gia, Lục hoàng tử là người biết suy trước tính sau, hẳn sẽ không bị nữ sắc mê hoặc."
"Ta biết, nhưng nữ nhân này, ngàn vạn lần không được động tâm, bằng không ta cũng không ngại tìm giúp khuê nữ của bà ta một nhân gia thật tốt!" Trịnh Duẫn Hạo gằn giọng hai chữ "thật tốt", "Làm sao em biết Xương Mân là người thế nào?" Trịnh Duẫn Hạo cầm bàn tay mềm mại của Kim Tại Trung.
"Trực giác đó! Nữ nhân có giác quan thứ sáu, nhưng thật ra đối với nam nhân lại càng chính xác hơn!"
"Giác quan thứ sáu là cái gì?" Duẫn Hạo khó hiểu hỏi.
"Ơ... chỉ là một loại trực giác thôi."
"Vậy em đối với ta có trực giác gì?"
"Là không hiểu... không thể giải thích mà tin tưởng."
"Lần đầu tiên gặp ta em không sợ sao?"
"Có một chút, nhưng mà nhưng mà... nhưng mà, cảm giác huynh không phải người xấu!"
"Em làm sao phân chia được tốt xấu?" Trịnh Duẫn Hạo cười hỏi.
"Gia không được cười, đối tốt với em chính là người tốt, không tốt với em chính là người xấu, thế gian này không có tốt xấu tuyệt đối, tùy người khác nhau thôi."
"Thật là, cách nói thật đơn giản, Tại Trung của chúng ta, cũng thật là đơn thuần mà." Trịnh Duẫn Hạo vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn của y.
"Làm gì có." Kim Tại Trung hơi ngượng ngùng.
Trịnh Duẫn Hạo nâng đầu y lên.
"Gia chỉ tốt đối với một mình em thôi."
Hoàn đệ lục thập tam chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro