6. Âm
Trong chính viện, phu nhân sắc mặt u ám giáo huấn Kim Tại Lễ, "Ngươi sao có thể hồ đồ như vậy?! Ngươi và tiểu chân[1] Xích Tố kia đã xảy ra chuyện gì! Ngươi sao có thể làm ta thất vọng như vậy chứ! Từ nhỏ đã cho ngươi luyện văn tập võ, hy vọng ngươi nổi bật hơn người. Ta vốn định lúc phụ thân ngươi quay về, tìm cho ngươi một chiếc ghế trống trui rèn kinh nghiệm, ngươi làm sao có thể gây nên chuyện thế này? Vừa rồi tên tiểu tạp chủng Kim Tại Trung kia, còn ồn ào một phen ra bên ngoài, ngươi sao lại hồ đồ như vậy?"
Kim Tại Lễ ngồi nghe, gương mặt không giấu nổi bực mình, "Ta đã sớm cảnh báo kế hoạch này của muội muội là không được rồi, người và muội muội lại không chịu nghe, nếu không thể gả Kim Tại Trung đến Lục phủ, ta đây cùng Lục nhị công tử lại sinh hiềm khích! Lục gia tuy nói cũng là quan bái tam phẩm, nhưng vẫn là nhà mẹ đẻ của quốc công phu nhân phủ Phụng quốc công! Người nói như vậy phải làm sao bây giờ?! Nha đầu Xích Tố đó ta chẳng qua chỉ uống quá chén, gặp nàng ta, mới xảy ra chuyện này, mẫu thân, người đưa nàng ta đến thôn trang nào đó ở đi!"
"Ngươi, đây chính là cốt nhục của ngươi!" Phu nhân nghe xong, vẻ mặt không thể tin.
"Vậy người nói ta có thể làm gì bây giờ? Chính thất chưa vào cửa, lại để một nha đầu hầu hạ mà hoài thai. Lý gia bên kia không từ hôn sao! Nhi tử sau này vẫn sẽ có lại! Sinh hạ xong thì bất quá cũng chỉ là con vợ lẻ! Lãng phí tiền tài!" Kim Tại Lễ bực mình.
Không đợi phu nhân phản ứng hắn lại tiếp tục hỏi, "Phụ thân có đồng ý để Kim Tại Trung gả đến Lục gia không?"
"Haiz, ngươi cũng đâu phải không biết tính phụ thân, chỉ sợ chuyện này phụ thân ngươi không dễ dàng đồng ý, trước đây chúng ta có thể nói là Kim Tại Trung và Lục nhị công tử có tình có ý, nhưng chuyện này bị phanh phui, phụ thân ngươi lại sắp vào kinh, ta thấy chuyện này không giấu diếm được, không tức giận trách cứ ta đã là may rồi!"
"Haiz, giờ thì tốt rồi, ta đã nói không nên đường đột như vậy, cố tình kéo Lục nhị công tử vào chuyện này, bây giờ mẫu thân nói nhi tử phải làm sao bây giờ?!"
Trong chính viện yên lặng nặng nề, lát sau, phu nhân gọi ma ma vào, "Tương ma ma, ngươi phái vài người đưa Xích Tố đến thôn trang nào đó, để nàng ta ở đó tự mình kiểm điểm!" Tương ma ma còn không rõ chuyện này sao, một xác hai mạng.
"Mẫu thân đang nghĩ tới chuyện gì?"
"Chỉ có thể đem tội lỗi đổ hết lên đầu Xích Tố thôi! Sau khi phụ thân ngươi biết chuyện này, chỉ sợ sẽ điều tra tường tận, ông ta hận nhất là gia phong bất chính, vì ngươi và muội muội ngươi, không thể không như vậy. Đẩy tội lên người Kim Tại Trung là không thể rồi, ngươi đợi rồi mang một ít lễ vật đến Lục phủ nhận lỗi, nói rằng xảy ra chuyện của nha hoàn, tìm thêm mấy cô nương đến hầu hạ Lục nhị thiếu gia, chúng ta hiện giờ không thể hành động gì thêm, ngươi ba tháng nữa còn đón dâu, muội muội ngươi cũng năm tháng nữa là xuất giá. Ta tốt xấu gì cũng là mẫu thân Kim Tại Trung, hôn sự của hắn cũng phải có ta làm chủ, ta tuyệt đối không để cho hắn tồn tại được ở kinh thành, đến lúc hắn được gả đến phía nam rồi, trời cao hoàng đế xa, xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không có cách!" Phu nhân hung hăng siết chặt khăn tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ngươi và cả muội muội ngươi sắp tới phải cẩn thận một chút, nhiều năm rồi ta không gặp phụ thân ngươi, tính tình ông ấy thế nào ta cũng không nắm chắc." Phu nhân xót xa thở dài, bà ta cùng lão gia cùng lắm chỉ tương kính như tân[2], không có tình cảm gì. Thật ra, người lão gia yêu nhất chính là nữ nhân có tài văn chương kia, là Trang Mị Nhân năm đó, nàng ta chính là cả cuộc đời đau xót của lão gia!
Hoàn đệ lục chương.
[1] Tiểu chân: Con điếm,...
[2] Tương kính như tân: Kính trong nhau như khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro