Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

57. Cảm xúc - Song thai

1.
Kim Tại Trung nghe Trịnh Duẫn Hạo nói như vậy, đáy lòng buộc chặt mới vừa thả lỏng lập tức rối ren trở lại, "Quả nhiên chỉ quan tâm đến hài tử." Y thoáng cúi đầu, hài tử không có việc gì, y cũng sẽ không sao!

"Nếu Tại Trung có chuyện gì, dù bị thương, các ngươi cũng chuẩn bị chôn cùng đi!"

Mọi người còn chưa dám buông lỏng tâm tư lại bị một phen kinh hoàng, Trịnh Duẫn Hạo là ai, là Thân Vương Thế tử duy nhất, là Đại Tướng quân sát phạt quyết đoán!

Ngược lại, Kim Tại Trung vui vẻ nói, "Gia, em và hài tử không sao." Kim Tại Trung có thể cảm nhận được, hài tử không có chút suy yếu nào, bởi vì có nhi tử, lại là của Trịnh Duẫn Hạo, trong lòng y vô cùng thỏa mãn.

"Để Hữu Thiên bắt mạch." Sắc mặt Duẫn Hạo vẫn âm trầm nghiêm nghị. Hắn một đường hộ tống Trầm Xương Mân đến Côn Châu, để Trịnh Lễ ở lại đó bảo vệ, một mình ráo riết chạy suốt đêm về kinh thành, chỉ sợ Kim Tại Trung gặp chuyện không hay, vừa vào thành đã thấy tùy tùng bên người Trịnh Trung chuẩn bị gấp gáp chạy về phía ngoại thành. Trịnh Duẫn Hạo đã căn dặn Trịnh Trung, chừng bốn ngày là có thể quay về, để Trịnh Trung ở lại nghe theo mệnh lệnh Kim Tại Trung, tuy hắn tin tưởng năng lực của Tại Trung, một người có thể nhanh chóng khiến hắn vừa lo lắng vừa nghĩ ngợi thật sự rất rất ít, đã giao quyền sai phái Trịnh Trung vào tay Kim Tại Trung, nhưng trong lòng Duẫn Hạo vẫn có điểm luẩn quẩn. Trên đường về phủ, từ miệng thuộc hạ biết được Kim Tại Trung đang phải một mình đối mặt với cả đại viện, Duẫn Hạo bắt đầu lo lắng, cho dù chính hắn đã muốn khảo nghiệm y. Vỗ vỗ lên cổ hắc mã, con ngựa hí dài một tiếng rồi phi nước đại, đến phủ hắn cũng phi thân vào trong, từ cửa sổ bay vào tẩm thất của mình, thay y phục, vội vàng ra khỏi phòng. Nhưng cuối cùng vẫn chậm trễ, Kim Tại Trung đã bị đẩy, nhưng hắn không nghĩ tới, hài tử... Hắn có nhi tử, nhưng có lẽ không còn nữa, hắn oán hận bản thân, căm hờn đa nghi của chính mình. Kim Tại Trung đã gả cho ta, chính là người của ta. Nếu, nếu sẩy thai, hắn không trách Kim Tại Trung, ngược lại trong lòng càng lo sợ y xảy ra chuyện. Tâm tình này, đã sớm vượt khỏi tầm khống chế của hắn, nhưng hiện tại hắn không muốn để ý tới, hắn thầm khẩn cầu bề trên, hài tử đừng có chuyện gì. Kim Tại Trung, tựa như một cơn gió mát, từng chút từng chút tan chảy cõi lòng băng sơn trong ta, trước khi đi Côn Châu, Trầm Xương Mân đã từng nói với hắn, "Duẫn Hạo ca, ca cùng với Tại Trung ca phải sống thật tốt." Sống? Trước kia tồn tại thôi đã là vừa ý, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, tồn tại, vẫn chưa đủ, hắn cũng muốn có một gia đình ấm áp, không phải thê thiếp thành đàn, mà chỉ có duy nhất tiểu thê tử của mình, không có con thứ lần lượt, chỉ có hài tử do chính tiểu thê tử của mình hạ sinh. Hắn cũng muốn có người quan tâm, bảo vệ, cô đơn hơn hai mươi năm, đã đủ rồi.

2.
Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng đặt Kim Tại Trung lên giường, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt, "Có đau không?"

Bàn tay to lớn của hắn dịu dàng phủ lên bụng dưới còn chưa nhô lên của y, Kim Tại Trung cảm nhận được sự lo lắng của hắn từng chút thấm vào cơ thể mình.

"Cám ơn gia."

"Không sao cả, em cố chịu một chút, Hữu Thiên sẽ đến ngay."

"Ừm."

Kim Tại Trung nhắm mắt lại, trong đầu ngẫm lại chuyện hôm nay. Vương trắc phi, nhất định là nhận được tin tức mới biết Trịnh Duẫn Hạo không ở Vương phủ, như vậy, Lý Thanh Vinh làm sao biết được? Hai người bọn họ liên thủ sao?!

"Không được suy nghĩ, giao lại cho ta." Giọng nói của Trịnh Duẫn Hạo đột ngột vang lên, Tại Trung mở mắt nhìn hắn.

"Gia có bị thương không?"

"Ta không sao." Ánh mắt Duẫn Hạo thoáng né tránh, tiếp tục xoa ấm bụng cho Tại Trung, y vừa định hỏi tới lại bị Trịnh Trung ngắt lời.

"Thế tử gia, Phác đại nhân đến."

"Mau mời vào."

"Thảo dân..."

"Đừng thừa lời, nhanh đến xem Tại Trung có chuyện gì không!" Phác Hữu Thiên còn chưa hành lễ xong đã bị Trịnh Duẫn Hạo nạt ngang.

Ba người đều nhất thời ngẩn ra, Phác Hữu Thiên phản ứng lại nhanh nhất, vội vàng đến bắt mạch cho Kim Tại Trung, Duẫn Hạo nhìn thấy hắn nhíu mày.

"Có phải Tại Trung có chuyện?"

"Thế tử phi không sao."

Trịnh Duẫn Hạo thở phào một hơi, "Vậy, hài tử có chuyện?"

"Cũng không có gì." Phác Hữu Thiên cười nói.

"Xin hỏi Thế tử phi có muội muội hay đệ đệ không?"

"Có."

"Cùng thân sinh phụ mẫu?"

"Không, cùng cha khác mẹ."

"Vậy thì thật kỳ lạ!"

"Rốt cuộc làm sao vậy?!" Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo đồng thanh hỏi.

"Thế tử phi đã hoài thai hơn hai tháng, thai nhi cũng không được ổn định, có thể do chuyện phòng the của nhị vị quá mức thường xuyên, không chừng là như thế, tại hạ sẽ tìm hiểu lại, Thế tử phi e rằng đã hoài song hai, vừa rồi bị ngã, một thai bị chấn động có chút không được khỏe, uống thuốc điều dưỡng thêm là được, nhưng mạch tượng cụ thể vẫn phải chờ thêm hai tháng, xin Thế tử phi chớ để mình vất vả." Phác Hữu Thiên nhìn hai người, không ai lên tiếng, Kim Tại Trung cẩn thận vuốt ve bụng mình, khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của Trịnh Duẫn Hạo cuối cùng cũng nứt ra một góc.

"Lát nữa ngươi thu dọn hành lý, đến ở lại thư phòng bên cạnh đi!"

"Không! Trịnh Duẫn Hạo ngươi hơi quá đáng rồi! Tuấn Tú còn ở nhà chờ ta!"

"Mặc kệ, thu dọn hành lý đến đây, ngay lập tức."

"Không!"

"Thế tử gia, để Phác đại phu vài ngày đến một lần là được rồi!" Kim Tại Trung hơi ngượng ngùng nói.

"Đa tạ tiểu tẩu!"

"Ơ..."

"Vậy ngươi ba ngày phải đến một lần! Trịnh Trung đợi Phác đại phu kê đơn xong đưa hắn về."

"Vâng."

Sau khi hai người kia rời đi, Trịnh Duẫn Hạo trầm ngâm một hồi.

"Lưu Quang, gọi Trang ma ma cùng bọn Linh Tê vào."

"Vâng!"

Khi năm người đã có mặt đầy đủ trong phòng, Trịnh Duẫn Hạo lên tiếng, "Ma ma, chuyện ăn uống của Tại Trung giao cho người!"

"Thế tử gia yên tâm, mọi chuyện lão nô đều sẽ tự mình làm!"

"Linh Tê, Thái Phượng! Các ngươi hộ chủ bất lực, lẽ ra phải đánh chết, nhưng niệm tình các ngươi một lòng trung thành nên tha cho lần này, tuy nhiên hình phạt là không tránh khỏi, trong viện quá bẩn, phạt các ngươi trong ba ngày phải lau dọn sạch sẽ! Hơn nữa, không được rời khỏi Thế tử phi nửa bước!"

"Vâng, nô tỳ tạ Thế tử gia ân điển."

"Lưu Quang, Tinh Nguyệt, các ngươi phải hầu hạ Thế tử phi thỏa đáng như trước. Y phục chớ để qua tay người khác!"

"Vâng."

"Lui xuống đi."

"Nô tỳ cáo lui."

Kim Tại Trung yên lặng nhìn Trịnh Duẫn Hạo, khóe môi kéo thành nụ cười mỉm, "Gia, vất vả rồi. Mau đến đây nghỉ ngơi."

"Được."

Hoàn đệ ngũ thập thất chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm