55. Khúc nhạc dạo
Trịnh Duẫn Hạo đợi Kim Tại Trung ngủ say, nhanh chóng đứng dậy mặc y phục vào. Trời tờ mờ sáng, Trịnh Duẫn Hạo biến thành một bóng đen, thoắt cái đã biến mất sau cửa sổ.
Sau tiếng gà gáy, Kim Tại Trung co người, muốn nhích lại gần thân thể ấm áp của người bên cạnh, nhưng chỉ có một mảnh lạnh lẽo. Mở to đôi mắt vẫn còn mơ màng, lúc này y mới nhớ tới lời Trịnh Duẫn Hạo dặn dò. Y miễn cưỡng dựa vào đầu giường, hạ thân đau nhức cùng những dấu vết ngượng ngùng trên người, như đang nhắc lại một đêm điên cuồng tối qua.
"Thái Phượng, vào đây."
"Vâng." Thái Phượng sau khi đi vào không có hỏi nhiều, chỉ đứng một bên đợi lệnh.
"Thế tử gia đến thư phòng, phải tự xét ba ngày, ngươi gọi Trịnh Trung vào đây."
"Vâng."
Lúc Trịnh Trung vào,Kim Tại Trung đã mặc xong y phục.
"Thế tử gia đã dặn dò ngươi rồi?!"
"Thưa đúng vậy."
"Vậy ngươi lập tức phái người đến trông giữ thư phòng cho tốt, không được để dù chỉ một con ruồi bay vào! Giữa trưa, buổi tối ta sẽ đến."
"Ty chức tuân mệnh."
"Lui xuống đi." Trong lòng Kim Tại Trung rất bất an, dự cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra, Trịnh Duẫn Hạo nhất định phải mau chóng trở về.
Ba ngày trôi qua điềm nhiên không có việc gì. Kim Tại Trung phái Kim Vĩnh đưa bản cáo bệnh của Trịnh Duẫn Hạo cho phụ thân y. Kim Diệp Khanh cũng không nhiều lời, chỉ nói một câu "Đã biết."
Ngày thứ tư, Kim Tại Trung càng bất an trong lòng hơn. Vội vàng gọi Trịnh Trung gia tăng nhân thủ trông chừng Tư Du viện, Trịnh Duẫn Hạo "ngã bệnh".
Thế nhưng lần này phải đối đầu rồi. Hết lần tới lần khác các tiểu viện đều muốn gặp Trịnh Duẫn Hạo. Vương trắc phi dẫn theo một đám người hùng hổ đến, bị Trịnh Trung cản lại ở đại môn Tư Du viện.
"Cẩu nô tài lớn mật! Ngươi dám cản trở bổn phi!"
"Vương trắc phi, ty chức chỉ nghe theo Thế tử gia và Thế tử phi phân phó!"
"Ngươi, tránh ra, bổn phi không so đo với ngươi! Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
"Thứ cho ty chức khó tòng mệnh! Vương trắc phi, vẫn xin mời người quay về!" Trịnh Trung chắp tay, như một bức tường thép kiên cố đứng chắn ở cửa.
"Người đâu, kéo nô tài này xuống, dạy dỗ cho ta!"
"Bổn phi?! Vương trắc phi! Không phải người đã quên thân phận của mình rồi chứ?!" Kim Tại Trung đứng ở cửa phòng, mặc y phục huyền sắc.
"Thế tử phi, ngài tâm địa thiện lương không dạy dỗ nô tài, nô tài này khinh khi chủ tử, không tốt chút nào."
"Người quản được sao? Thứ nhất,đây là thị vệ thiếp thân được Thế tử gia ban họ! Thứ hai, Trịnh Trung là quan bái tam phẩm, thứ ba, hắn không bán mình làm nô bước vào Vương phủ. Vương trắc phi một tiếng nô tài hai tiếng nô tài, quả thực không ra sao, còn nữa, nô tài khinh khi chủ tử ở đây hình như không phải hắn."
Vương trắc phi vẻ mặt không ngờ, "Thế tử phi, ta vốn chỉ có hảo ý, nghe nói Thế tử gia ngã bệnh, nên sắc thuốc bổ đến đây tặng, vì sao không cho ta vào!"
"Làm phiền Vương trắc phi quan tâm, Thế tử gia đã ngủ, xin người nhỏ giọng, chớ làm huyên náo đánh thức Thế tử gia!" Kim Tại Trung cười nói.
"Sớm thế này đã nghỉ ngơi, e rằng bệnh không nhẹ, ta biết một vị lão thái y trong thái y viện, bằng không để ta gọi ông ấy đến đây xem bệnh cho Thế tử gia, được không? Ngài cũng biết, bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ!"
"Có lòng, Thế tử gia chỉ phát tác chứng đau đầu, đã ngủ. Vẫn không nên quấy nhiễu sẽ tốt hơn!"
"Đau đầu, bệnh này lại càng phải xem kỹ, nếu không hoàn toàn dứt điểm, có khi sẽ thành chuyện lớn! Vừa hay lão thái y này rất có kiến thức về đau đầu, vẫn nên để ông ấy xem thử cho Thế tử gia. Bệnh nặng gặp phải chuyện gì sẽ không tốt!"
"Vương trắc phi, lời này ta không muốn nghe! Thế tử gia chỉ là đau đầu, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe, vì sao lại nguyền rủa Thế tử gia gặp chuyện?!"
"Ta nguyền rủa Thế tử gia khi nào? Ngài ngăn cản ta, không cho ta vào thăm Thế tử gia, hay là trong lòng có chuyện mờ ám?! Hay là Thế tử gia không ở bên trong?!"
"Vương trắc phi, người dù sao cũng chỉ là một thứ thiếp, nghe nói nhi tử chính thất sinh bệnh đã lăng xăng chạy đến. Không chỉ tự mình đến thăm, lại còn sắc thuốc bổ! Muốn thì ta xem người như thân sinh của Thế tử gia, là nữ chủ nhân của Vương phủ này, không muốn thì ta cho rằng người muốn thuốc chết Thế tử gia của chúng ta?!"
"Ngươi, ta hảo ý đến thăm bệnh! Cớ gì lại bị ngươi nói thành như vậy?! Ta muốn đi tìm Từ trắc phi!" Dứt lời bà ta xoay người, Kim Tại Trung ước gì bà ta đi cho khuất. Rốt cuộc Vương trắc phi lại căn dặn ma ma bên cạnh, "Phái người mời Từ trắc phi cùng đại thiếu gia, tam thiếu gia, Thế tử gia ngã bệnh sao không ai đến thăm hỏi?!" Vương trắc phi khiêu khích nhìn Kim Tại Trung, y không giận, chỉ nhẹ mỉm cười nhìn bà ta. Bàn tay trong ống tay áo y đã nắm thành quyền.
Hoàn đệ ngũ thập ngũ chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro