52. Khóc nháo
Kim Tại Trung đang trốn tránh ta. Mấy ngày nay, rốt cuộc Trịnh Duẫn Hạo đã cho ra một kết luận. Về phần nguyên nhân, chính hắn cũng không biết.
"Thế tử phi đâu?" Duẫn Hạo nghiêm mặt hỏi Thái Phượng.
"A, Thế tử phi đến Thừa Thiên sơn ạ." Thái Phượng run run rẩy rẩy trả lời.
"Ừm." Trịnh Duẫn Hạo chuẩn bị lên núi.
"Thế tử gia, ngài muốn đi tìm Thế tử phi?"
"Ừm! Làm sao?" Một bên mày nhướn lên.
"Thế tử phi nói, thức ăn đã chuẩn bị xong, ngài dùng bữa trước, lát nữa Thế tử phi sẽ trở về."
Trịnh Duẫn Hạo không để ý đến nữa, trực tiếp quất ngựa lên núi. Đến nơi, hắn thấy Kim Tại Trung mặc trường sam thanh sắc, đang ngồi xổm dưới đất ăn cái gì đó.
Trong lòng Duẫn Hạo giận dữ. Hắn bước nhanh đến, kéo người đứng dậy, "Em đang làm cái gì?"
Vì giật mình, miếng khoai lang nghẹn giữa cuống họng Kim Tại Trung.
"Khụ khụ khụ khụ." Tại Trung vội vàng vuốt ngực, Trịnh Duẫn Hạo cũng giúp y.
"Gia, huynh làm cái gì vậy?!" Y trừng mắt liếc Duẫn Hạo một cái.
"Vì sao ở đây ăn cơm?"
"Bên kia có chút chuyện, em đến đây xem thử, nên lấy khoai lang ăn." Tại Trung ngượng ngùng nói.
"Chuyện gì?!"
"Cái đó... Cái đó... Là đến xem thử đất đai đã được chưa." Tiếp tục ngượng ngùng.
"Xem xong rồi đúng không?" Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy dáng vẻ né tránh của y lại càng thêm tức giận.
"Xem...xem xong rồi." Tại Trung có chút sợ hãi.
"Về nhà!" Duẫn Hạo kéo Tại Trung, sắc mặt xám xịt.
Kim Tại Trung cũng giật tay lại, "Không! Em không về!" Đôi môi nhỏ dẩu ra! Ta sẽ không quay về, vì cái gì, ta cũng là một nam nhân mà?!
Trịnh Duẫn Hạo không thể tin nhìn Kim Tại Trung, trong lòng có chút vui mừng, đây là một Kim Tại Trung chân thật đúng không? Tuy hơi tức giận, thế nhưng không chịu về!
"Em có đi hay không?!" Giọng điệu hắn không khỏi nhấn mạnh thêm.
"Không!" Môi nhỏ đang dẩu ra lại biến thành mím chặt, không phải ta thích huynh hay sao, vì cớ gì, huynh lại không phát hiện ra? Càng nghĩ càng tủi thân mà, từ lúc xuyên không đến nay, còn phải chịu bao nhiêu quỷ kế ám hại, hu hu.
"Hu hu hu, gia bắt nạt người khác, huynh bắt nạt ta, ta muốn về nhà, hu hu hu, vì sao, huynh sao lại như vậy, vì cái gì mà mắng ta! Huynh chỉ muốn ta đến trông coi hậu viện cho huynh, giúp đỡ Hoàng thượng làm nông, huynh không thương ta. Ta ghét huynh!" Câu cuối cùng có hơi nặng lời, Trịnh Duẫn Hạo đang muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, trong lòng cũng không nỡ nóng giận. Hắn vội vàng dỗ:
"Tại Trung, ngoan, đừng khóc, ta không mắng em, được không?" Đây là những lời nhẹ nhàng nhất, dịu dàng nhất của Trịnh Duẫn Hạo rồi.
"Không phải em muốn về nhà sao? Chúng ta về nhà, được không?" "Nhà" trong lời của Kim Tại Trung không phải là Vương phủ, lại càng không phải Kim gia, mà chính là cái ổ nhỏ ở thế kỉ 21 của y.
"Không...Không muốn... Hu hu..." Kim Tại Trung còn đang khóc nức nở.
Trịnh Duẫn Hạo bất đắc dĩ, bế phốc một cái, ôm người phóng lên hắc mã.
"Gia đưa em đến Đức Thuận lâu." Sau đó hắn không để tâm người trong lòng giãy giụa phản đối ra sao, một mực ôm chặt vào lòng không buông tay, để khuôn mặt y dán vào lồng ngực mình, còn Kim Tại Trung lại không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra.
"Đừng nhúc nhích, mới vừa khóc xong, gió mạnh sẽ đau mắt đấy."
"Nhưng mà, trên đường nhiều người như vậy..."
"Bây giờ sợ mất thể diện rồi? Trịnh Duẫn Hạo ta dỗ thê tử chẳng lẽ cũng muốn quản? Dù họ có nói cũng là nói ta yêu vợ." Thấy tiểu thê tử trong lòng cuối cùng đã ngưng khóc, tâm tình Duẫn Hạo cũng tốt hẳn lên.
"Ôm chặt, đi thôi."
Sau đó hắc mã hí dài một tiếng, phi nước đại. Người dân trên đường nhìn thấy cảnh này đều ngẩn người, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại kịp, một vị lão nhân cảm thán nói, "Mọi người thật là may mắn."
Hoàn đệ ngũ thập nhị chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro