50. Yến hội (Tam)
Mọi người nghe có chuyện đều lục tục chạy đến, trong đó không thiếu vài người đến là để góp vui.
"Sao lại thế này?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, nhưng làm Kim Tại Trung vô cùng an tâm.
"Thế tử gia." Tại Trung gọi hắn, đôi mắt trong veo ánh lên lưu luyến nhàn nhạt.
"Không có việc gì chứ?!"
Trịnh Duẫn Hạo liếc mắt nhìn Ngô Đồng đang ướt đẫm một cái, thoáng lo lắng hỏi Kim Tại Trung, giọng điệu thật dịu dàng.
"Không có việc gì cả."
Mọi người nhìn thấy hai người cùng đứng một chỗ, đều mặc hồng sắc trường sam, một người kinh vi thiên nhân, một người khí phách lạnh lùng, quả thật cực kỳ xứng đôi vừa lứa. Nhưng mọi người ở đây sau một hồi kinh ngạc, bắt đầu âm thầm phân tích.
"Chuyện gì xảy ra?!" Trịnh Duẫn Hạo nhìn Ngô Đồng ướt sũng hỏi.
"Thế tử gia, nô tỳ...nô tỳ trượt chân." Đôi mắt nàng ta mở to nhìn Tại Trung, bên trong có chút sợ hãi, có chút muốn nói lại thôi, rõ ràng là có chuyện, nhưng sợ Kim Tại Trung lấy quyền đè người.
"Có gì cứ nói thẳng là được, không cần như vậy." Kim Tại Trung nhìn lướt qua Ngô Đồng.
"Có chuyện gì bổn phi sẽ chịu thay ngươi."
"Thế tử phi, nô tỳ, nô tỳ sẽ không nói."
"À! Vậy ta nói?! Được không, Ngô Đồng?!" Kim Tại Trung nhướn mày.
"Thế tử phi..." Ngô Đồng nhỏ giọng kêu lên.
"Ta bảo ngươi nói! Nói hết những gì ngươi giấu trong lòng đi! Vừa rồi thấy cái gì! Lỗ tai nghe được gì! Nói ra không được sót một chữ!" Kim Tại Trung nhàn nhạt cười.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, rốt cuộc chuyện này là thế nào?!
"Thế tử phi, nô tỳ..."
"Ngươi có phải muốn nói rằng, nhìn thấy ta cùng Vĩnh Yên hầu nhị công tử tư tình? Sau đó bị ngươi phát hiện, ta hủy thi diệt tích, đúng không?"
Ai nấy đều cả kinh, Ngô Đồng này đúng là đầu óc khó lường.
"Không có, Thế tử phi, nô tỳ quả thật bị trượt chân, nô tỳ hoàn toàn không biết Vĩnh Yên hầu nhị công tử!" Ngô Đồng vội vàng quỳ trên mặt đất.
"Đi thăm dò." Trịnh Duẫn Hạo bình tĩnh phân phó, Trịnh Nghĩa lập tức rời khỏi viện.
"Ngô Đồng, không phải ta muốn nói gì, nhưng chẳng phải ngươi đến ngoại viện hỗ trợ hay sao?! Vì sao lại ở trong này?!" Tinh Nguyệt tính tình nóng nảy, không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Nô tỳ, nô tỳ giúp việc xong nên vội quay về, ai ngờ thấy Thế tử phi, muốn đến hành lễ, kết quả lại trượt chân rơi xuống hồ."
Kim Tại Trung chỉ nhìn Ngô Đồng, không nói lời nào, Trịnh Duẫn Hạo vừa chuẩn bị gọi Trịnh Trung đang đứng trong chỗ tối đã thấy Thái Phượng đỡ một người đi đến.
"Nô tỳ tham kiến Thế tử gia, Thế tử phi, các vị phu nhân, tiểu thư."
"Có chuyện gì, nói đi."
"Bẩm báo Thế tử gia, Ngô Đồng nhiều ngày qua luôn tâm thần ngẩn ngơ, một mực muốn tiến vào buồng trong, Thế tử phi nghĩ nàng có vấn đề, nhưng gần đây bộn bề nhiều việc, đành phải dặn nô tỳ chú ý đến nàng ta, hôm nay có nha hoàn truyền lời, tiền viện không đủ hạ nhân, gọi Ngô Đồng đi hỗ trợ, nhưng nô tỳ lại thấy tiểu nha hoàn này là tam đẳng nha hoàn ở mai viên nên ngờ vực đi theo. Sau đó lại tìm thấy người ở phía sau giả sơn, đã bất tỉnh, nô tỳ vội vàng gọi đại phu, nhờ vậy mới giữ được mạng."
"Phiền ngươi rồi, nhanh lui về nghỉ ngơi đi."
"Nô tỳ Lưu Châu, là tam đẳng nha hoàn ở mai viên, có một lần nô tỳ trộm một nhánh nhân sâm ở đại kho mang về nhà, vì mẫu thân nô tỳ bệnh nặng, nhân sâm là thuốc quý, nô tỳ cùng đường, mua không nổi, nhưng lúc xuất môn lại bị Ngô Đồng tỷ tỷ nhìn thấy, nàng nói nô tỳ phải giúp nàng, nếu không sẽ đi tố giác."
"Nô tỳ, vô cùng sợ hãi, ở trong Vương phủ, phạm phải tội như thế, là bị đưa đến quan phủ, nhưng nô tỳ không còn cách nào! Ngô Đồng tỷ tỷ bảo nô tỳ lúc yến hội diễn ra hãy đến hậu viện, nói không đủ người rồi gọi tỷ ấy đến tiền viện, nô tỳ hỏi nàng vì sao, Ngô Đồng tỷ tỷ nói muốn thừa dịp đông đúc gặp gỡ biểu ca nàng, nô tỳ tin vậy. Qua hai ngày sau, nàng ta biết lúc thiết yến nô tỳ ở tiền viện quét tước, nên bảo nô tỳ đưa thư đến cho Vĩnh Yên hầu nhị công tử, nói là Thế tử phi hẹn nhị công tử ở lối nhỏ sau tiền viện lúc thiết yến. Nô tỳ vốn không muốn làm, nhưng Ngô Đồng tỷ tỷ uy hiếp nô tỳ nói, nàng sẽ tố giác nô tỳ với Thế tử gia, tỷ tỷ ấy nói Thế tử gia hận nhất việc trộm gà trộm chó, nô tỳ, nô tỳ đành nghe theo, ai ngờ, nàng ấy lại muốn hại chết nô tỳ!"
"Không có, nô tỳ không có làm như vậy! Thế tử phi, nô tỳ thật sự không có." Ngô Đồng đi đến, dập đầu trước mặt Kim Tại Trung.
"Không có?! Nhân chứng trước mặt, ngươi còn nói không có?" Kim Tại Trung hỏi.
"Nô tỳ, nô tỳ là bị..." Lời còn chưa dứt, chợt nghe đại phu nhân gầm lên giận dữ, "Tiểu tiện chân này, lại dám lấy danh hào của bổn phu nhân để ô hại Thế tử phi! Không thể tha thứ! Ngươi đâu đánh chết cho ta."
Sau đó có vài ma ma tiến lên bịt miệng Ngô Đồng, muốn kéo xuống.
"Đại tẩu, tẩu vẫn nên..."
"Thế tử phi đừng nhiều lời, điêu nô đến mức này không thể lưu được."
"Ai nói muốn giữ nàng ta! Ta chỉ muốn nói với đại tẩu, không nên một hơi đánh chết, phải giữ lại hơi thở, từ từ mà giáo huấn, sau đó ném đến bãi tha ma mới tốt."
Mọi người nghe xong đều cả kinh, nam tử này sao có thể ngoan độc như thế!
"Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người đã phạm ta, ta tất sẽ phạm người, đừng cho rằng ta xuất thân không tốt, thì xem ta như quả hồng mềm, mặc ai vân vê nhào nặn." Kim Tại Trung vỗ vỗ hoa văn đằng vân trên ống tay áo nhàn nhạt buông lời.
Trịnh Duẫn Hạo lại nở nụ cười, "Trịnh Tư, gọi Trịnh Nghĩa về, giam Ngô Đồng vào đại lao, theo lời Thế tử phi mà làm!"
"Vâng."
Sau khi yến hội kết thúc, đại phu nhân nhận được một phong thư, là Linh Tê đưa tới. Về phòng mở ra xem, Vi thị kinh hoảng run tay để rơi. Tờ giấy mỏng manh nằm trên mặt đất có viết:
Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.
Hoàn đệ ngũ thập chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro