49. Yến hội (Nhị)
Kim Tại Trung tiếp tục cùng các vị phu nhân chuyện trò, Trịnh Trí Tuệ âm thầm giới thiệu cho huynh muội họ Kim.
"Nghe nói Thế tử gia độc sủng Thế tử phi, xem ra đúng là sự thật."
Một vị phu nhân xinh đẹp lên tiếng nói đùa.
"Phu nhân chê cười." Kim Tại Trung cũng không quá để ý.
"Sao lại không thấy trắc phi đến?"
Trịnh Trí Tuệ nhỏ giọng nói bên tai Tại Trung, "Đây là đại tỷ của Lý Thanh Vinh, Lý Thanh Hoa."
Kim Tại Trung nhướn mày.
"Thân thể trắc phi không khỏe, Thế tử gia để nàng nghỉ ngơi ở tư viện một tháng."
"Không phải do Thế tử phi không bao dung cho muội muội của ta hay sao? A ha ha."
"Phu nhân đây là nói ta ghen tị ư?" Không đợi nàng nói tiếp, Kim Tại Trung tiếp lời, "Linh Tê, đến tiền viện báo với Thế tử gia, nói là tỷ tỷ trắc phi nhớ mong trắc phi, hỏi ngài ấy nên làm sao bây giờ?"
"Vâng." Linh Tê lui xuống, không khí có chút xấu hổ.
"Nghe nói một khúc "Vô định" của Thế tử phi tại Khánh công yến đã kinh diễm toàn trường." Một vị phu nhân hiền lành cười nói.
"Phu nhân quá khen."
"Thật đúng là người khiêm tốn, một hài tử thế này cũng rất hiếm có."
Kim Tại Trung quay đầu nhìn về phía Trịnh Trí Tuệ, Trí Tuệ lắc đầu.
"Ta là An Thân Vương phi, tiểu tử ngốc." Phu nhân đạm đạm nhất tiếu, "Gọi là Hoàng phu nhân được rồi."
"Thái phi thứ tội, là thần khanh hai mắt vụng về." Ba huynh muội Kim Tại Trung vội vàng hành lễ, lại bị phu nhân kéo tay lại.
"Đừng đa lễ." Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
An Thân vương là Vương gia khác họ duy nhất của Diệu Huy, Ngự Thân vương là Thân vương duy nhất. Hoàng thượng, Vương gia, An Thân vương đều cùng nhau trưởng thành, An Thân vương có tài hoa hơn người, nhưng sau khi trợ giúp Hoàng thượng đăng cơ, Hoàng thượng không đành lòng đẩy An Thân vương đến phía đông nam nhậm chức, vì thế ban thưởng danh hào Thân vương, trở thành Vương gia khác họ duy nhất, nhưng An Thân Vương vì tuổi trẻ nhiều lần trọng thương, thân thể suy nhược, hai năm trước đã tạ thế, An Thân Vương hiện tại là nhi tử nối dõi duy nhất của ngài. Trên phố còn nghe đồn, công tử tuấn mỹ vô song, lúc còn là Thế tử, Lục hoàng tử, Trịnh Duẫn Hạo, cùng vị Ngụy Tu Nghệ này được xưng là tam kiệt ở Diệu Thành.
"Nháy mắt đã hai năm rồi." Thái phi ai thán.
"Người có lúc thăng trầm, trăng có khi tròn khuyết, chuyện này xưa nay khó tròn vẹn, phu nhân vẫn nên bình tâm. Nhìn thấy Vương gia cưới vợ sinh con, lão Vương gia cũng sẽ yên lòng."
"Lời này rất đúng." Hai người nhìn nhau cười.
"Bẩm Thế tử phi, Thế tử gia nói, hết thảy nghe ngài phân phó. Ngài là chủ tử của hậu viện." Thanh âm của Linh Tê không lớn, nhưng vô cùng rõ ràng.
"Tỷ tỷ trắc phi, ngươi muốn gặp trắc phi?"
Tỷ tỷ trắc phi, y hoàn toàn lười phải hỏi thân phận nàng ta!
"Đa tạ ý tốt của Thế tử phi, nếu muội muội bệnh, ta cũng không nên quấy rầy."
"Ừm, thứ lỗi."
Kim Tại Trung xem xét thì giờ, y đang đợi.
"Nô tỳ kiến quá Thế tử phi, các vị phu nhân, tiểu thư."
Giọng của một tiểu nha đầu vang lên.
"Có việc gì?"
"Bẩm Thế tử phi, Thế tử gia gọi ngài đến tiền viện."
"Ừm, ta biết rồi. Lui ra đi."
"Các vị phu nhân thứ lỗi." Sau khi cáo lỗi với các vị phu nhân, Kim Tại Trung đứng dậy, Linh Tê nháy mắt với y một cái. Kim Tại Trung lúc này mới thoải mái tâm tình.
Y vừa đến lối nhỏ dẫn ra tiền viện thì thấy một người đang đứng bên cây bạch quả cao ngất. Kim Tại Trung cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ thầm nhủ phải đề phòng, không được để làm hỏng chuyện của mình!
"Kim Tại Trung?" Nam nhân đó mở miệng, trong giọng điệu nhẹ nhàng còn mang theo vài phần run rẩy.
"Ừm! Ngươi là..." Kim Tại Trung nghe thấy hỏi lại.
"Ta sao? Ngươi không nhớ ta sao, ta là Vĩnh Yên hầu nhị thiếu gia."
Kim Tại Trung sửng sốt, nghĩ thầm, chuyện không hay rồi!
"Nhị công tử sao lại ở trong này? Chẳng lẽ nhị công tử không biết ngoại nhân không được vào đây?!" Y vội vàng nói!
"Không phải ngươi cho tiểu nha hoàn đến gọi ta tới ư?"
"Ta không có! Chuyện này không đơn giản như vậy! Ngươi vẫn nên..." Kim Tại Trung còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng "Ùm", sau đó có người lớn giọng kêu cứu.
"Là Ngô Đồng!"
"Chúng ta qua đó xem thử!" Nhị công tử lên tiếng, vừa định chạy đi.
"Ngươi đi đi! Ta đi xem! Đi mau! Chẳng lẽ ngươi muốn để người ta nói hai chúng ta tư tình?!"
"Làm sao lại như thế?!" Nhị công tử có chút trì độn.
"Vậy còn không mau đi đi, một hồi nữa sẽ không kịp!" Nói xong Kim Tại Trung bỏ chạy về phía hồ nước. Nhìn thấy Ngô Đồng vừa mới được cứu lên, trong đôi mắt thật to tràn đầy sợ hãi, nhưng lẫn trong đó là một tia đắc ý. Kim Tại Trung đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giả vờ như đang khoác lại y phục cho nàng ta, y nhẹ giọng, "Đừng trách ta! Ngô Đồng, có trách thì trách chính lòng tham của ngươi!"
Hoàn đệ tứ thập cửu chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro