45. Độc dược
Hai người tiến vào cánh đồng, hơn một nửa mảnh đất đều bị đào xới hỗn độn.
"Gia đang tìm cái gì?" Kim Tại Trung hỏi Duẫn Hạo.
"Không biết, nhìn xem trước đã." Duẫn Hạo ngồi xổm xuống, nhìn những vết tích còn lưu lại trên mặt đất.
"Đây là vết kiếm, nếu muốn tìm cái gì hẳn không nên dùng kiếm để xới đất!?"
Tại Trung nghe vậy cũng nhíu mày, đi theo Duẫn Hạo về phía trước, nhìn sang mảnh đất còn nguyên vẹn, nghi hoặc càng thêm sâu đậm.
"Lại còn rất có ý tứ." Trịnh Duẫn Hạo nhếch khóe môi cười lạnh, tựa như thông suốt được điều gì, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng gặp được một cái hố nhỏ, Kim Tại Trung nhìn vào, cái hố này quả thật không hề thu hút.
"Trịnh Nghĩa! Đem chén nước đến, sau đó sai người bắt một con thỏ lại đây."
Kim Tại Trung cảm nhận được một cơn gió vụt qua, y không hề biết Trịnh Nghĩa theo sau.
"Thế tử gia có phải đã phát hiện được điều gì?"
"Từ từ, lát nữa sẽ biết."
Chỉ một lúc sau, Trịnh Nghĩa mang cả chén nước và một con thỏ quay lại.
Trịnh Duẫn Hạo cầm một nắm đất cho vào chén nước, chỉ đơn giản lắc nhẹ vài cái, sau đó đổ nước vào miệng con thỏ.
Qua một khắc, con thỏ không còn giãy dụa trong tay Duẫn Hạo nữa, hoàn toàn bất động.
"Đi thôi, gói một nắm đất lại, sau đó đưa cả con thỏ này và nắm đất đến chỗ Hữu Thiên!"
"Vâng."
"Mảnh đất này không cần tưới nước, cây con cũng không cần nữa, đã bị hạ độc." Duẫn Hạo vỗ vỗ hai tay.
"Về trước đi, chờ Xương Mân tra được khẩu cung, ta sẽ phái người quan sát."
Kim Tại Trung đang hoảng hốt vì chuyện trúng độc, lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Duẫn Hạo, nên cũng đặt xuống nghi vấn trong lòng.
Căn dặn Hứa bá xong, Trịnh Duẫn Hạo leo lên ngựa chờ y.
Kim Tại Trung sau khi phân phó xong xuôi, đang chuẩn bị lên xe ngựa, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại gọi y.
"Lên ngựa."
Tại Trung nhìn sắc mặt xám xịt của Duẫn Hạo, không nhiều lời, lập tức lên ngựa.
Hai người thẳng một đường đến phủ Lục hoàng tử.
Vừa nhìn thấy Xương Mân, câu đầu tiên hắn nói chính là, "Tra được gì không?"
"Không có."
"Dẫn ta đi, Tại Trung ở lại đây." Thật sự Kim Tại Trung cũng muốn đi, nhưng lời lẽ của Trịnh Duẫn Hạo lại không cho người khác một cơ hội được phản bác, y đành đáp, "Em ở đây chờ Thế tử gia."
Nói xong hai người kia rời khỏi chủ phòng.
Một lúc lâu sau, Trịnh Duẫn Hạo mặt mày xanh mét quay lại, tiếp đó cáo từ cùng Trầm Xương Mân.
Về đến Vương phủ, một câu cũng không nói, đưa Tại Trung đến chính phòng, rồi hắn lại nổi giận đùng đùng đi đến hậu viện. Kim Tại Trung còn gì không hiểu, không chừng là do một trong ba nữ nhân ở hậu viện kia, nếu Trịnh Duẫn Hạo để y đứng đầu, các nàng sẽ bị bỏ quên không thương tiếc, nhưng mà y cũng không chết, có chút nợ nần, chúng ta nên tính từng món một.
"Thế tử phi, ngài có muốn đi theo Thế tử gia?" Tinh Nguyệt hơi lo lắng.
"Không cần, ngươi đến trù phòng chuẩn bị một miếng thịt sườn trước, lát nữa ta sẽ đến đó."
"Vâng." Tinh Nguyệt lui xuống, Kim Tại Trung rửa sạch tay, thay một bộ y phục đơn giản gọn gàng, sau đó đến trù phòng.
Tinh Nguyệt và Lưu Quang nhìn Kim Tại Trung thành thạo thái thịt, tẩm ướp. Đây hoàn toàn là phương pháp họ chừa từng gặp qua bao giờ, Kim Tại Trung ở trù phòng tìm kiếm cả buổi mới thấy một cái nồi đáy phẳng, y lật ngược lại, trải thịt lên mặt nướng. Sau đó, Tại Trung lại lấy một ít muối ăn, thì là và tiêu hạt trộn lại cho vào một cái đĩa nhỏ, tìm cái mâm, đặt thịt đã được nướng chín cùng gia vị đặt lên, bưng đến thư phòng, nếu y đoán không sai Trịnh Duẫn Hạo nhất định đang ở thư phòng.
"Không cần đi theo ta, lát nữa chuẩn bị ít rượu cùng thức ăn nhẹ, biết không?" Kim Tại Trung nhẹ giọng dặn dò.
"Vâng, nô tỳ đã biết." Lưu Quang bình tĩnh đáp lời.
Kim Tại Trung đến cửa thư phòng, nhìn thấy Trịnh Nghĩa đang đứng gác ở rất xa cửa.
"Thế tử gia có bên trong không?"
"Bẩm có."
"Ừm, ngươi nghỉ ngơi, ăn chút gì đi."
"Ty chức tuân mệnh."
Kim Tại Trung nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy bóng lưng Trịnh Duẫn Hạo đang đứng trước cửa sổ, dáng dấp cao lớn lẫm liệt.
"Có việc?" Giọng điệu thật lạnh lẽo.
Kim Tại Trung đã không nghe hắn nói như vậy rất lâu rồi, đầu tiên y thoáng sửng sốt, sau đó:
"Duẫn Hạo, nhanh đến đây ăn cơm đi."
Trịnh Duẫn Hạo cũng sững sờ, đi đến trước mặt Kim Tại Trung.
"Làm gì đó?" Ngữ khí không còn tia lạnh lùng như trước nữa.
"Duẫn Hạo chưa thấy qua đâu, mau nếm thử, nếu Duẫn Hạo thích sau này ngày nào em cũng làm cho huynh ăn." Kim Tại Trung nói cười nhẹ nhàng.
Trịnh Duẫn Hạo thấy y găp một miếng thịt, chấm qua gia vị, đưa đến bên miệng mình, không khỏi bất giác mở miệng.
"Ừm, hương vị rất ngon." Tâm tình ai đó tốt hẳn lên.
"Vậy xem ra Duẫn Hạo rất thích rồi, sau này em sẽ nấu cơm cho Duẫn Hạo nhé? Được không?" Thật ra Kim Tại Trung đang sợ hãi, sơn trang của chính mình bị đầu độc, không phải đầu độc y mà là muốn đầu độc Trịnh Duẫn Hạo!
"Không cần, Tại Trung."
"Em là thê tử của huynh, thê tử nấu cơm cho tướng công có chỗ nào không đúng sao?"
Trong mắt Duẫn Hạo chợt lóe lên tia sáng.
Cuối cùng chữ "Được" lại không thốt ra, hai người cứ như vậy không lên tiếng, Kim Tại Trung lẳng lặng đút Duẫn Hạo ăn thịt nướng.
"À, phải rồi, buổi tối Duẫn Hạo không nên ăn nhiều thịt, phải rau thịt đầy đủ, quay về ăn một chút cháo lúa mạch được không?" Kim Tại Trung mở to hai mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn hắn, Trịnh Duẫn Hạo lúc này mới nhớ ra hắn vẫn chưa ăn gì cả.
"Đồ ngốc." Kéo người ôm vào lồng ngực, hắn làm sao có thể không cảm động.
"Duẫn Hạo, lòng em đau cho mình, nhưng em càng đau lòng cho huynh hơn." Kim Tại Trung vòng tay ôm lấy tấm lưng vững chãi của Duẫn Hạo.
"Có huynh ở bên cạnh chính là an toàn, em sẽ không thua." Giọng nói nho nhỏ, lại chứa đựng kiên định vô ngần.
"Độc là người của Phụng quốc công hạ." Một câu của Trịnh Duẫn Hạo lại bao hàm tức giận ngợp trời.
Nắm chặt lấy bàn tay to lớn.
"Không phải em không có việc gì sao? Chúng ta quay về đi?"
Lý Thanh Vinh, có đúng không? Ta nhớ kỹ.
Hoàn đệ tứ thập tứ chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro