42. Lại mặt
Ngày thứ ba sau đại hôn của hai người Trịnh Kim chính là ngày lại mặt, Kim Tại Trung đang chỉnh trang hành lý thì thấy Ngô Đồng đứng lấp ló ngoài cửa, "Vào đi!"
"Nô tỳ, nô tỳ tham kiến Thế tử phi."
"Chuyện gì?"
"Nô tỳ nghe nói, Thế tử trắc phi đến thư phòng cầu kiến Thế tử gia."
Ngô Đồng vừa mới dứt lời, Thanh Hòa đã tiến vào.
"Khởi bẩm Thế tử phi, mẫu thân nô tỳ vừa mới cho người chuyển lời, nói rằng trắc phi đến thư phòng cầu kiến Thế tử gia."
Kim Tại Trung nhìn Ngô Đồng cười lạnh, bình thường Thanh Hòa là nha hoàn biết được tin tức đầu tiên trong viện.
"Ta đã biết, các ngươi lui xuống cả đi."
Ngô Đồng trong lòng căng thẳng, mình quá nóng nảy rồi.
Đợi hai người kia đã lui ra ngoài, Tinh Nguyệt lập tức nói ngay: "Ta đây rất ngứa mắt! Ngô Đồng này ở Vương phủ quả thật trà trộn không tồi! Ta còn không biết Thế tử gia ở thư phòng!"
"Được rồi, ngươi tức giận làm gì, biết được rõ ràng rồi có thể thế nào?!" Thái Phượng vỗ vỗ nàng, "Sao càng ngày càng giống Linh Tê vậy, tính tình hung hăng."
"Thái Phượng tỷ tỷ, ta thấy nàng quá phận thôi! Thiếu gia đối tốt với nàng ta như vậy!"
"Các ngươi đều phải nhớ kỹ, lòng tham không đáng để rắn cố nuốt voi, ta đối tốt với nàng ta, ngược lại nàng ta phản bội ta, như vậy đến khi ta ra tay xử lý cũng sẽ không lưu tình, có chết ta cũng sẽ không áy náy." Kim Tại Trung thản nhiên nói một câu. Bốn nha đầu này, là tri kỉ, nhưng trong Vương phủ mấy ai có thể không bị phù hoa mê hoặc? Sợ rằng người đau lòng cuối cùng chính là mình, ta đối với các nàng ta mãi mãi không thể giống như Ngô Đồng. Nếu thật sự xảy ra thì phải làm sao?
Lưu Quang và Thái Phượng thấy thần sắc Tại Trung ảm đạm, một người kéo Linh Tê, một người kéo Tinh Nguyệt quỳ xuống đất, "Thiếu gia yên tâm! Nô tỳ không có tâm tư bẩn thỉu này! Nô tỳ luôn nghĩ cả đời sẽ hầu hạ Thế tử gia và Thế tử phi, sau này sẽ hầu hạ tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, ở bên cạnh thiếu gia cả đời." Lưu Quang nói xong hai mắt cũng đỏ hồng, Tinh Nguyệt tiếp lời, "Nô tỳ cũng không có tâm tư gì khác, mạng nô tỳ là của Thế tử phi, Thế tử phi để nô tỳ làm gì cũng được, nhưng đừng bắt nô tỳ phải, phải làm, phải làm nô tỳ thông phòng, nô tỳ sẽ không làm! Nếu như vậy, nô tỳ thà lúc trước chết đi còn hơn!"
Kim Tại Trung bị mấy nha đầu này làm cho bật cười, "Nhìn các ngươi xem! Ai không biết còn tưởng ta sẽ bắt các ngươi làm cái gì ghê gớm lắm, không nói nhảm nữa! Mau đứng lên sắp xếp đồ đạc, lát nữa Thế tử gia sẽ đến!"
Trong lòng Kim Tại Trung thầm quyết định, nhất định phải tìm cho mấy nha đầu này nơi chốn tốt!
Lát sau Trịnh Duẫn Hạo đi vào, "Sắp xếp xong cả chưa?"
"Ừm! Trắc phi tìm ngài?"
"Ừm."
"Là cầu kiến muốn ngài cùng nàng ta lại mặt?"
"Không biết." Trịnh Duẫn Hạo ngồi cạnh bàn, Thái Phượng vội vàng rót một chén trà, sau đó mang hành lý cùng những người khác ra ngoài.
"Không biết?"
"Ừm, gia cũng chưa gặp qua làm sao biết được?!" Trịnh Duẫn Hạo ôm người vào lòng, "Tiểu bại hoại, có phải đang chờ gia nói những lời này hay không?"
"Gia, nói bậy! Em nào dám?!" Kim Tại Trung ngoài miệng nói không dám, nhưng thâm tình kia rõ ràng đang đáp "Đúng vậy."
"Em đó, em đó, đã biến ta trở nên không giống ta mất rồi." Trịnh Duẫn Hạo thở dài, vui vẻ hôn lên môi Tại Trung. Y vòng tay quanh cổ hắn, lẳng lặng đáp lại nụ hôn cùng hắn.
"Duẫn Hạo, Tại Trung trước mặt huynh đến bây giờ cũng chưa từng là Tại Trung." Trong tiếng thở dốc, Kim Tại Trung ôm Trịnh Duẫn Hạo, hôn lên thái dương hắn nói. Hai người mới nếm trải ái tình được một lần, giờ lại trong hoàn cảnh mập mờ thế này, Trịnh Duẫn Hạo hạ tầm mắt ôm lấy người trong lòng.
Duẫn Hạo bế bổng thê tử động lòng người trước ngực, đi đến giường lớn. Kim Tại Trung đỏ bừng cả mặt.
"Thế tử gia, lát nữa còn phải đi lại mặt!"
"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng sinh nhi tử cho gia!"
Bàn tay to giơ lên, mành đỏ hạ xuống.
"Gia, đây là ban ngày tuyên dâm!"
"Kết tội gia còn hay hơn!"
Kim Tại Trung có một ý tưởng chợt lóe lên, sau đó lại bị Trịnh Duẫn Hạo khiêu khích chỉ còn lại tia tình dục trong mắt. Sau một phen mây mưa, Tại Trung vội vàng muốn đến nhĩ phòng rửa mặt, thế nhưng hai chân chẳng còn chút khí lực, đành để Trịnh Duẫn Hạo ôm đi, tiếp tục lại bị người nào đó thừa cơ ăn đậu hủ. Mãi đến lúc Tại Trung sức cùng lực kiệt, Trịnh Duẫn Hạo mới gọi người thay hai con ngựa thành xe ngựa. Kim Tại Trung lúc này xấu hổ vô cùng, không thèm để ý đến Duẫn Hạo nữa, Duẫn Hạo cũng không giận, chỉ bế Tại Trung lên xe ngựa, ôm y dựa vào thành xe suy nghĩ.
Chỉ chốc lát đã đến Kim phủ, thấy mọi người đang ở đại môn đón, Kim Tại Trung vẫn vô lực, Trịnh Duẫn Hạo không nói gì bước xuống xe trước, sau đó bế Tại Trung xuống, nhẹ nhàng đặt y đứng xuống đất, rồi đỡ lấy thắt lưng y. "Phu nhân, vi phu biết sai rồi." Những lời này của Duẫn Hạo lại khiến hai má Tại Trung càng thêm hồng, nhưng không thể tức giận, đành phải dựa vào Duẫn Hạo, đi vào Kim phủ.
Thật vất vả mới đến được chính viện, Linh Tê vội vàng cầm một cái đệm lót xuống ghế.
Mọi người vui vẻ cười nói.
"Phụ thân, hôn sự của tứ muội muội đã bàn bạc chưa?"
"Đang bàn bạc, nhưng không có tin tức gì." Kim phụ thở dài.
"Vậy phụ thân giao cho nhi tử đi."
"Con còn bận rộn bộn bề cơ mà." Kim Diệp Khanh có chút khó xử.
"Không sao. Hôn sự của Tại Hi, giao cho nhi tử đi."
"Vậy được rồi, con cũng chú ý thân thể của mình."
Sau khi dùng bữa tối xong, Trịnh Kim hai người trở về Vương phủ.
"Em nghĩ gì mà lại nhận lo liệu hôn sự của Tại Hi?"
"Phụ thân muốn cưới tân phu nhân, em sợ muội ấy chịu uất ức."
"Nữ nhi của Hộ bộ thị lang cũng không tệ lắm."
"Ai biết được thứ nữ có phải chịu ép uổng ở nhà hay không." Kim Tại Trung thở dài, mấy ngày nữa còn phải thiết yến chiêu đãi, còn phải trông coi nội viện, thật quá nhiều chuyện, ngày mai Trịnh Duẫn Hạo còn phải vào triều!
Hoàn đệ tứ thập nhị chương.
[1] Lại mặt: Sau khi thành thân ba ngày, hai vợ chồng mới cưới sẽ về thăm nhà bên vợ, gọi là lại mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro