29. Có chuyện
Cửa tiệm của Kim Tại Trung vẫn khai trương theo đúng dự tính, làm ăn rất phát đạt, dù sao trang sức y thiết kế ít nhiều đều được thêm thắt một chút yếu tố hiện đại, nhiều người chưa từng thấy qua, càng hiếm lạ lại càng quý là điều hiển nhiên, còn được các phu nhân, tiểu thư của nhiều thế gia chọn làm nơi mua sắm, "Lưu Ly Các" cũng xem như đã tạo được chút danh tiếng trong Diệu Thành. Nhưng một ngày, Kim Vĩnh đến nói lại, đất ở Tây giao hiện tại đều hầu hết đã có chủ, hỏi y có muốn đến Đông giao hỏi thử không. Kim Tại Trung có chút khó hiểu, chỉ nói, "Chuyện này trước tiên cứ tạm gác lại."
Thật vất vả mới an bài xong chuyện ở Lưu Ly Các, lúc này Kim Tại Trung lại bắt đầu xử lý chuyện đất đai, vừa ngồi xuống ghế, Lưu Quang vén mành đi vào.
"Thiếu gia, Trầm công tử của Kỳ Lân Các tìm ngài, đang ở phòng khách chờ."
"Biết rồi, ta đây sẽ đi ngay." Tại Trung đứng dậy chỉnh trang y phục rồi vội vàng đến phòng khách, vừa vào đến y đã thấy Trầm Xương Mân hai chân bắt chéo, thổi thổi chén trà. Trong ngực thở phào một hơi, xem ra không phải Thế tử gia xảy ra chuyện gì.
"Tham kiến Lục hoàng tử." Kim Tại Trung thở dài, Lưu Quang phía sau cả kinh cũng vội vàng hành lễ.
"Ôi trời, tiểu tẩu của ta... Không phải, Tại Trung ca, mau đứng lên đi, không phải nơi nghiêm trang, đừng bái lễ ta, Duẫn Hạo ca mà biết không trách ta mới lạ đó!"
Tại Trung mỉm cười, ngồi xuống đối diện Trầm Xương Mân.
"Lục hoàng tử sao lại rãnh rỗi đến đây?"
"Nghe nói Tại Trung ca đang hỏi thăm đất đai Tây giao?"
"Đúng vậy." Trong lòng y đã hiểu rõ.
"Tại Trung ca, những chỗ đó đều do ta mua." Trầm Xương Mân buông chân đang bắt chéo xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
"Nghe nói ca mùa đông trồng được khoai lang?"
"Ừm, đúng thế."
"Không biết ca mua những mảnh đất màu mỡ này là để làm gì?"
"Lục hoàng tử không phải trong lòng đã rõ ràng sao?"
Trầm Xương Mân cười, vung tay lên, tiểu thái giám vận thường phục hai tay dâng lên một tráp gỗ. Kim Tại Trung cầm lấy mở ra, bên trong tất cả đều là khế ước đất đai ở Tây giao.
"Truyền phụ hoàng khẩu dụ, lệnh Kim Tại Trung lập tức nhậm chức Nông giám ti cục trường, quan bái ngũ phẩm, tận lực vì nông nghiệp của Diệu Huy ta, không cần vào triều."
Kim Tại Trung vội vàng quỳ xuống đất, "Tạ ơn Hoàng thượng."
"Tại Trung ca mau đứng lên đi, phụ hoàng ta cũng không có ở đây, ta hôm nay đến là vì muốn ăn món thịt bò kho cà chua." Xương Mân bày ra vẻ mặt háo ăn.
"E rằng hôm nay không được rồi, không có thịt bò, hai ngày nữa, ta sẽ phái người đến Kỳ Lân Hiên tìm đệ."
"Được rồi, vậy ta sẽ ở đây uống hai chén trà thôi, phủ Hoàng tử quá rộng, chẳng có gì thú vị."
"Đúng là ở trong phúc lại không biết hưởng phúc." Kim Tại Trung cười.
Hai người hàn huyên trò chuyện hồi lâu, sau đó một thị vệ đi vào, ở bên tai Xương Mân nói mấy câu, Trầm Xương Mân mặt biến sắc, vỗ bàn lạnh lùng nói, "Hồ đồ!", sau đó phất tay cho thị vệ lui xuống. Nhìn qua Kim Tại Trung một chút, sau đó bắt đầu ngẫm nghĩ. Tại Trung trong lòng thoáng kinh hoảng.
"Là Thế tử gia xảy ra chuyện."
"Ừm, Duẫn Hạo ca mang binh đột phá thành công tuyến phòng thủ thứ nhất của Đại Nguyệt."
Kim Tại Trung nghĩ đó là một tin tốt, thế nhưng trong lòng vẫn không thôi bất an.
"Xin Lục hoàng tử cho ta biết tất cả!"
"Ai..., tám trăm dặm vừa khẩn cấp truyền tin về, Duẫn Hạo ca đã bị trọng thương."
Sắc mặt Tại Trung thoắt cái đã trắng bệch.
"Thật sự..."
"Yên tâm, Tại Trung ca, Duẫn Hạo ca chắc chắn không có việc gì, bên cạnh huynh ấy có vô số nhân tài dị sĩ! Nhưng mà..." Trầm Xương Mân chưa nói hết lời sắc mặt đã trở nên âm trầm.
"Nhưng cái gì?"
"Tể tướng thượng tấu yêu cầu Duẫn Hạo ca trở về chuẩn bị hôn sự, để đại ca của huynh ấy là Trịnh Duẫn Trần thay thế đến Tây Bắc, tiếp nhận cương vị của Duẫn Hạo ca."
Điều này làm Kim Tại Trung càng dở khóc dở cười.
"Thật đúng là..." Kim Tại Trung nói không nên lời, lát sau y đột nhiên đứng lên, "Không được, nhất định không thể để người kia thay thế, Thế tử gia nhất định phải nắm chắc chiến công lần này!"
Trầm Xương Mân thoáng giật mình, "Vì sao?"
"Lục hoàng tử ngài chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao, lúc trước Thế tử gia đã ở trước mặt Hoàng Thượng hứa hẹn thế nào? Thứ nhất, nếu Thế tử gia trở về, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử sẽ có cớ buộc tội Thế tử gia. Thứ hai, vị trí Thế tử này của Thế tử gia cũng chưa ngồi được yên ổn! Trịnh Duẫn Trần là trưởng tử, huống hồ đã có một nhi tử! Vương phi sớm qua đời, nếu Thái hậu năm đó không quyết liệt giữ vững lập trường với Vương gia, vị trí Thế tử này chưa chắc đã là Thế tử gia! Nếu là lúc trước, Thế tử gia dù có là Thế tử hay không cũng không sao, nhưng hiện tại đã có lại bị cướp đoạt, còn liên quan đồng thời đến việc giao lại binh quyền Tây Bắc, danh xưng Phiêu Kị Đại tướng quân để trống, há còn ai sợ hãi! Thứ ba, nếu Thế tử gia trở về, Ngự Thân Vương phủ sớm muộn gì cũng sẽ thất bại thảm hại! Nếu ta đoán không nhầm, Trịnh Duẫn Trần chính là một quân cờ trong bóng tối của Đại hoàng tử, Ngự Thân Vương phủ có sụp đổ, trước mặt Hoàng thượng một chút bảo đảm cũng không còn!! Vậy nên việc này nhất định không thể được, ngài nhất định phải khuyên giải Hoàng Thượng, ta dám cam đoan Thế tử gia tuyệt đối không có tâm tư khác!"
Trầm Xương Mân kinh ngạc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Kim Tại Trung lại có thể nghĩ đến những tình huống này! So với hắn bao năm đắm mình phóng túng trong cuộc chiến tranh giành quyền lợi, suy nghĩ không thua kém chút nào!
"Ta cũng nghĩ đến, vừa rồi Vương thúc đã tiến cung, Vương thúc là một người sáng suốt, nhất định sẽ không đồng ý!"
"Để ngừa vạn nhất, Lục hoàng tử vẫn nên tiến cung."
Đôi mắt Trầm Xương Mân tối sầm lại, lên tiếng cáo biệt. Kim Tại Trung ngẩn người nhìn về hướng Tây Bắc, trong lòng y không bỏ xuống được chuyện thương thế của Trịnh Duẫn Hạo!
Hoàn đệ nhị thập cửu chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro