14. Gặp
Kim Tại Trung mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Kim Tại Hi khóc đến đỏ hồng hai mắt, còn có vẻ mặt lo lắng của Kim Diệp Khanh, "Nha đầu ngốc, sao còn để phụ thân ở đây cùng muội?" Hai người vừa nhìn thấy Kim Tại Trung tỉnh lại đã vội vây quanh, "Phụ thân, Tứ muội muội, để hai người lo lắng rồi. Ta không sao."
"Tiểu tử ngốc, phụ thân thật xin lỗi con, nếu không phải độc phụ kia, con cũng sẽ không..." Kim Tại Trung nghe ra có gì đó không bình thường, quay đầu hỏi Tứ muội, "Ta làm sao vậy?"
"Tam ca ca, trước tiên ca cứ cố gắng dưỡng thương, đại phu nói ca khí tụ huyết kết nên mới hộc máu mà ngất đi." Kim Tại Trung vẫn không tin, quay đầu nhìn Trang ma ma, người cũng hai mắt đỏ au.
"Trang ma ma, người nói đi!"
"Thiếu gia..."
"Ma ma cũng muốn gạt ta sao? Nói đi!" Kim Tại Trung trong lòng nóng ruột ho khan, Kim Tại Hi vội vàng vuốt lưng thuận khí cho y, "Tam ca ca cần gì như vậy?"
"Thân thể là của ta?! Chẳng lẽ ngay cả quyền được biết ta cũng không thể có hay sao?" Kim Tại Trung hỏi lại.
"Thôi thôi, Tứ nha đầu, nói với nó đi." Kim Diệp Khanh dựa ra sau, nhắm hai mắt lại. "Tam ca ca, đại phu nói ca, lần trước đã bị thương đến gãy xương, lần này thương thế lại càng nghiêm trọng hơn, thật sự có thể không trị hết..." Kim Tại Hi nói được một nữa đã ôm mặt không nói nên lời. Kim Diệp Khanh cũng thở dài, Kim Tại Trung còn có gì không rõ, y sau này sẽ trở thành kẻ què.
"Tứ muội muội và phụ thân về nghỉ trước đi, để ta một mình yên tĩnh một chút!" Tại Trung vô cùng mệt mỏi, trong lòng y thời khắc này chỉ còn một mảnh lạnh băng.
"Tại Trung, con yên tâm, phụ thân nhất định tìm người chữa khỏi chân cho con!" Kim Diệp Khanh nói rồi nhanh chóng rời đi, Kim Tại Hi cũng nán lại căn dặn Trang ma ma hồi lâu rồi đi. Kim Tại Trung chỉ lẳng lặng mở to hai mắt, nhìn lên đỉnh sàng, Trang ma ma thấy vậy không khỏi đau lòng, "Thiếu gia, lão gia nói, nhất định sẽ tìm người chữa trị thật tốt cho chân của ngài."
"Ma ma, phụ thân chắc chắn đã tìm đại phu giỏi nhất Diệu Thành này rồi nhưng vẫn như thế, hỏi còn gì có thể trông cậy vào đây?!" Kim Tại Trung nhàn nhạt nói, không có một điểm tức giận.
"Thiếu gia..."
"Ma ma, ma ma, Thái Tiên tỷ vừa thổ huyết, người nhanh đi xem thử đi!" Bên ngoài truyền đến tiếng khóc của tiểu nha đầu.
"Thái Tiên xảy ra chuyện gì?" Kim Tại Trung bỗng chốc ngồi bật dậy, Trang ma ma cũng thở dài, biết lừa không được thiếu gia.
"Sau khi ngài ngất đi, Thái Tiên và Tương ma ma đánh nhau, nàng bị Tương ma ma đấm vào ngực rồi đá vào bụng."
"Gọi đại phu đến chữa trị!"
"Ôi ôi, ngài yên tâm đi, đại phu nói, chỉ bị nội thương nhẹ, cẩn thận điều trị hai tháng sẽ khỏi hẳn, ngài cũng đừng làm khổ mình, Thái Tiên bên kia đã có tiểu nha đầu trông chừng rồi!"
"Vậy sao còn thổ huyết?!" Kim Tại Trung nhìn Trang ma ma, "Đại phu nói đó là do cơ thể nàng tụ máu, uống thuốc cho nôn ra mới nhanh khỏi được!"
"Thật chứ?"
"Thật, lão nô sao dám lừa ngài?"
"Vậy ma ma mau đi xem một chút. Không có gì thì người cũng nghỉ ngơi đi, ta không đói bụng, chỉ hơi hoảng sợ mỏi mệt thôi, ngủ một giấc là được, người cứ yên tâm đi."
"Vâng, nếu có việc gì cứ gọi tiểu nha đầu, ta đi xem Thái Tiên trước."
"Đi đi." Kim Tại Trung nhìn thấy bóng lưng Trang ma ma đã đi khuất, mệt mỏi ngã xuống giường, y sao có thể không biết, thương thế của Thái Tiên chắc chắn rất nặng, bằng không làm sao cơ thể lại tụ máu? Đều do chính mình hại nàng, nếu mình bình tĩnh một chút cũng sẽ không thế này, bản thân không thành người què, Thái Tiên sẽ không bị thương. Kim Tại Trung hận, hận tất cả, để y bước vào thế giới này là muốn khiến y chịu khổ sao? Không cam lòng, Tại Trung mơ mơ màng màng một lúc đã ngủ, trong mộng, y đang ở thế kỷ 21, một đoạn cuộc sống ngắn ngủi nơi đó chợt hiện lên rồi biến mất không dấu vết. Trong mơ lại xuất hiện càng lúc càng nhiều hình ảnh, đủ loại sự kiện trong đời, bị đánh, bị mắng, bị cười nhạo, rơi lệ, phản kháng, thất bại, tính cách dần dần trở nên lạnh lùng, bướng bỉnh, trước khi chủ nhân thân thể này lao đầu xuống hồ tự vẫn, trong đôi mắt đã ánh lên tia sáng được giải thoát, người đó nhất định rất vui vẻ. Cảm giác được có người đang vuốt ve mặt mình, Kim Tại Trung chậm rãi mở mắt, lại không nhìn rõ được gì, hoảng hốt một hồi, bỗng một bàn tay ấm áp to lớn che khuất ánh mắt y.
"Ngươi khóc."
"Ừm." Lúc này Kim Tại Trung mới cảm nhận được hai bên má mình đã lạnh lẽo.
"Bây giờ mở mắt ra đi, hẳn là có thể nhìn rõ được rồi." Kim Tại Trung thấy rõ người này, đó là hắc y nhân kia, y chật vật muốn ngồi dậy, người nọ đang mặc một thân trường sam đen tuyền. Mái tóc đen mềm mại được búi tùy ý sơ sài, nhưng cũng không che giấu được quý khí cùng một thân khí phách.
"Ngươi đã đến rồi."
"Ừm."
Kim Tại Trung hơi cúi đầu lại thấy bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang cầm một chén trà.
"Uống nước đi." Thanh âm vẫn trầm thấp lạnh lẽo như cũ. Kim Tại Trung nhận lấy nhưng không uống.
"Ngốc." Nam nhân nọ mở miệng vẫn là một chữ kia, Kim Tại Trung lại không như lần trước khó chịu, mình quả thật rất ngốc. "Đúng là ngốc, chút thủ đoạn đó cũng không nhìn ra được." Mục đích của Trương Tú Mai không phải ngọc bội, mà là chính y.
"Giờ nghĩ ra rồi thì vẫn chưa ngốc lắm." Bàn tay nam nhân nhẹ nhàng vỗ lên khung cửa sổ, "Ngày mai phái người đến chợ phía đông kinh thành, đường Vạn An tìm Tống đại phu, nếu hắn không thể chữa khỏi chân của ngươi, thiên hạ này không ai có thể chữa trị được." Nói xong bóng dáng vụt qua, biến mất trước cửa sổ, Kim Tại Trung ngây ngốc một lúc, cầm chén trà trong tay một hơi uống sạch, lại thấy ngọc bội bên mình không còn, hoảng hồn một trận mới phát hiện được đặt ở đầu giường, hơn nữa còn được buộc lại bằng sợi dây đỏ rất đẹp, y đeo nó lên cổ, mảnh ngọc lạnh lẽo dán vào ngực, không hiểu sao lại an tâm lạ thường. Y cầm lấy mảnh giấy bên cạnh, phía trên viết ba chữ "Kỳ Lân Các."
Hoàn đệ thập tứ chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro