128. Lập trữ
Thân thể Hoàng đế càng ngày càng suy yếu, các vị đại thần bắt đầu thượng tấu thỉnh Hoàng Thượng lập trữ, lúc này Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vẫn còn ở Hộ Quốc Tự.
Hôm nay trong Vương phủ, Kim Tại Trung lười biếng nằm trên diêu y, khép hờ hai mắt hỏi Thái Phượng.
"Vương gia và Thế tử gia đâu?"
"Vương gia tiến cung, Thế tử gia ở thư phòng."
"Ừm."
Chủ tớ hai người không nói nữa, Thái Phượng phát hiện Kim Tại Trung đã ngủ, lấy chăn mỏng nhẹ nhàng đắp cho y.
Lúc Trịnh Duẫn Hạo trở về, cảnh tượng trông thấy chính là gương mặt say ngủ của Kim Tại Trung, còn Thái Phượng ngồi bên cạnh may y phục. Thái Phượng đứng lên hành lễ.
"Ngủ được bao lâu rồi?"
"Bẩm Thế tử gia, Thế tử phi ngủ được nửa canh giờ."
"Đi truyền lệnh đi." Nhìn Thái Phượng lui xuống, Trịnh Duẫn Hạo nhẹ vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của Kim Tại Trung, xấu xa nắm lấy cái mũi nhỏ của y.
Kim Tại Trung mơ màng mở mắt, đối diện là đôi mắt đen như mực của Duẫn Hạo. Tại Trung nhẹ nhàng cọ cọ vào bàn tay thô ráp của hắn.
"Duẫn Hạo." Âm thanh nhỏ nhẹ.
"Ăn cơm rồi ngủ tiếp, Tại Trung." Trịnh Duẫn Hạo khẽ xoa xoa khuôn mặt của y.
Nhìn thấy Kim Tại Trung đứng dậy còn đỡ bụng, Duẫn Hạo cảm thấy động tác này làm cho bầu không khí trở nên ấm áp biết bao nhiêu.
"Bảy tháng rồi?"
"Ừm."
Từ lúc Trịnh Duẫn Hạo trở về cũng gần một tháng, Kim Tại Trung không quản chuyện gì nữa, an tâm dưỡng thai. Phác Hữu Thiên đến bắt mạch, nói là nữ tử. Kim Tại Trung còn sợ Trịnh Duẫn Hạo không vui, nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng y nói.
"Nữ nhi thì tốt, sau này sẽ có phụ thân, mẫu thân, ca ca thương yêu, không ai dám ức hiếp."
Kim Tại Trung chê cười, "Huynh định làm hư con sao?"
"Làm hư thì làm hư, khuê nữ của Trịnh Duẫn Hạo ta ai dám không yêu?!"
Cẩm Trạch Cẩm Linh đã có thể tự đi được một mình, Trịnh Duẫn Hạo dự tính chúng lớn thêm chút nữa sẽ dạy chữ, lớn thêm chút nữa sẽ dạy đánh quyền. Về phần khuê nữ, thích gì thì làm cái đó!
Trên bàn cơm, Kim Tại Trung cắn chiếc đũa nhìn Duẫn Hạo nói.
"Xương Mân có tìm được Mộ Dung đại ca không?"
"Haiz...không có."
Sau yến sinh thần của Trầm Xương Mân, Mộ Dung Duệ biến mất không dấu vết, chỉ để lại một phong thư cho Trầm Xương Mân, nói mình phải đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, khi nào vui chơi thỏa thích rồi sẽ trở về.
Mặc cho Trầm Xương Mân tìm như thế nào cũng không thấy người đâu.
"Tại Trung biết Mộ Dung Duệ đi đâu không?"
"Em làm sao biết." Đôi mắt to xinh đẹp khẽ liếc hắn một cái. "Hoàng Thượng còn chưa chuẩn bị lập trữ sao? Động tác của Đại hoàng tử nhanh hơn rất nhiều."
"Nhanh thôi, hôm nay triệu Vương gia tiến cung chắc chính là thương lượng chuyện thái tử."
Kim Tại Trung còn muốn nói chuyện, nhưng lại bị Trịnh Duẫn Hạo dùng một câu "Ăn không nói, uống không nói" ngắt ngang, đành phải nuốt lời đã tới miệng vào bụng.
Vài ngày sau, thủ vệ của Vương phủ chợt tăng lên, thị vệ bên người Kim Tại Trung từ một người là Trịnh Trung biến thành hai người Trịnh Trung, Trịnh Tư.
Thị vệ ngoài phố cũng được bố trí đông hơn, Trầm Xương Mân không tiếp tục tìm kiếm Mộ Dung Duệ nữa, mà phần lớn nhân thủ đều rút về đóng tại Lục hoàng tử phủ. Tứ hoàng tử xin hỏi cưới từ Nhiếp Tướng quân, việc hôn nhân được định sau nửa năm nữa, Nhiếp Nhã Hân quay về Giang Nam.
"Thái Phượng, sắp đến Tân niên rồi."
"Đúng vậy, thời gian quả thật trôi nhanh quá." Thái Phượng ngẩng đầu nhìn Kim Tại Trung, "Năm nay thật sự không hề yên tĩnh."
Lúc Trịnh Duẫn Hạo về đã là nửa đêm, tuy động tác rất nhẹ nhưng Tại Trung vẫn tỉnh giấc.
"Gia?"
"Ừm, ngủ đi."
Kim Tại Trung ngửi được hương vị thanh mát của Trịnh Duẫn Hạo sau khi tắm rửa, hỏi, "Sao trễ vậy?"
"Hoàng Thượng đã hạ chỉ, triệu hồi Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, xem chừng cũng đã đến lúc tuyên chỉ lập Thái tử."
"Tứ hoàng tử có nắm chắc không?"
"Ta đoán người Hoàng Thượng chọn chính là Tứ hoàng tử, dù sao Tứ hoàng tử tuy không có công lao gì lớn, nhưng mỗi nhiệm vụ được giao đều hoàn thành tốt, trước đây không có thực lực cạnh tranh, nhưng bây giờ đã định hôn nhân cùng Nhiếp gia, thế lực cũng lớn mạnh hơn, hẳn là người được chọn."
"Tại sao không lập Xương Mân?"
Kim Tại Trung cảm nhận được Trịnh Duẫn Hạo thoáng run lên, "Xương Mân cự tuyệt."
Hoàn đệ nhất bách nhị thập bát chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro