Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

112. Đoạn ngón tay

Ai nấy vẫn còn đang sửng sốt, Ngự Thân Vương này rốt cuộc tại sao lại như vậy? Bình thường kín kẽ an phận, vô thanh vô thức, hôm nay sao lại nóng nảy đến mức này.

"Ta đã cam đoan với tiểu tử ngốc kia sẽ không để người khác ức hiếp thê tử của hắn, các vị nói thử xem, tiểu tử đó ở biên ải đánh giặc, các vị ở đây ức hiếp Thế tử phi của hắn, vậy chuyện này nên đánh hay là không đánh?"

Lời này của Ngự Thân Vương gia đột ngột vang lên, mọi người đều ngẩn ra, nếu Trịnh Duẫn Hạo đã biết chuyện, không chừng sẽ càng xảy ra chuyện lớn, nói về ngoan độc, Trịnh Duẫn Hạo so với Vương gia chỉ hơn chứ không kém.

"Đừng nóng vội, chuyện này ta sẽ xem tình hình rồi mới quyết định có nên truyền tin hay không, mà ta truyền là một chuyện, tự hắn biết được lại là chuyện khác." Ngự Thân Vương gia nở nụ cười tà tà, Hoàng đế cũng có chút sốt ruột.

"Gọi bọn chúng cút vào đây cho ta!" Xem ra ngài đã không còn nhẫn nại được nữa.

Đại hoàng tử, Tam hoàng tử thầm nghĩ không xong rồi, Mộ Dung Tường vẫn còn thoáng mơ hồ, "Hoàng Thượng chắc hẳn vẫn chưa biết đâu."

Lúc Vĩnh Yên Hầu dẫn Mã Chí Viễn vào, trông thấy Vương gia, sắc mặt lão ta trắng bệch, cho Mã Chí Viễn một cước, Mã Chí Viễn quỳ rạp xuống trước mặt Ngự Thân Vương gia.

"Cựu thần dẫn nghiệt tử này đến xin Vương gia thứ tội."

"Miễn đi, bổn Vương chịu không nổi đâu, các ngươi hẳn nên tìm Tại Trung để cầu xin tha thứ, không phải sao? Mã công tử?"

"Vương gia, Tại... Thế tử phi như thế nào?" Mã Chí Viễn hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng. Một bàn tay của Vĩnh Yên Hầu vỗ mạnh lên đầu hắn.

"Nghịch tử nhà ngươi!"

"Phụ thân, ta chỉ muốn biết Thế tử phi thế nào rồi."

"Tại Trung không có việc gì, còn phải nhờ phúc của ngươi, dù sao trong bụng y còn có huyết mạch Ngự Thân Vương phủ của chúng ta." Vương gia cẩn thân đánh giá Mã Chí Viễn, người này tuy rằng không phải quá xuất sắc, nhưng có thể ở trong tình huống đó với Tại Trung, đối mặt với người mà mình yêu thích, trong lòng không loạn xem như cũng là một nam nhân.

"Tạ ơn Vương gia cho hay, từ hôm nay thảo dân sẽ không gặp lại Thế tử phi nữa, nếu Thế tử phi có gì khó khăn, thảo dân nhất định tận sức tương trợ, chuyện hôm nay, thảo dân xin tự đoạn một lóng tay để xin Thế tử phi thứ tội."

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mã Chí Viễn đã rút một tiểu đao từ trong ngực ra, dứt khoát chặt đứt ngón tay út của mình.

Khắc cốt ghi tâm, giống như hôm nay, loại tình cảm này, loại đau đớn này, loại tê tâm liệt phế này, không ai có thể hiểu, tựa như trái tim hướng về Kim Tại Trung của ta, không ai hiểu được, không ai chấp nhận, cũng không ai ủng hộ, vậy thì chặt đứt đi, không đem lại thêm phiền toái cho y, cứ như vậy yên lặng dõi theo y là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.

Nhìn thấy Mã Chí Viễn cuộn mình trên mặt đất, gầm nhẹ, còn có nền đất dính máu tươi, Ngự Thân Vương dần lấy lại tinh thần, "Hảo tiểu tử, có trách nhiệm." Biểu tình của ông để lộ sự tán thưởng.

"Mong rằng Hoàng huynh chớ trách hắn tội tư tàng chủy thủ, quấy nhiễu Thánh Thượng."

"Sao rồi, đưa Mã công tử đến Thái y viện, gọi Thái y giỏi nhất đến cầm máu." Hoàng Thượng hạ lệnh.

"Bổn Vương còn muốn chúc mừng Vĩnh Yên hầu dạy dỗ nên một nhi tử tốt." Vương gia nở nụ cười trong suốt, thế nhưng lại thoáng đượm ý vị phong lưu bức người.

"Tạ ơn Vương gia, cựu thần đưa nghiệt tử này hồi phủ, thần cáo lui." Vĩnh Yên Hầu có chút ngây ngốc hành lễ với Hoàng thượng, sau đó lui ra đại sảnh.

"Nếu như Vĩnh Yên Hầu có thể nhìn ra được ai mới là người có thể chân chính đảm đương Hầu gia vị, vậy có lẽ đó cũng chính phúc tinh của Diệu Huy ta." Hoàng Thượng nhìn theo dấu vết của một ngón tay, như có điều ẩn ý mà nói.

"Không biết Mộ Dung gia chủ còn muốn bẩm tấu Hoàng Thượng để buộc tội bổn vương lấy quyền đè người hay không?"

Mộ Dung Tường không nói được lời nào, chỉ cúi đầu.

"Không nói gì? Vậy thỉnh Hoàng huynh làm chủ."

"Trẫm nghe nói, đây là chủ ý của chính phi lão Tam? Tam hoàng tử, ngươi có biết không?"

"Nhi thần... nhi thần không biết!"

"Ngươi không biết à, vậy như thế này đi, để Mộ Dung Cẩm Nương đến Hộ Quốc Tự chuộc tội, từ bây giờ cho đến đại hôn, năm tháng, không dài không ngắn."

"Nhi thần...nhi thần tạ ơn phụ hoàng." Tam hoàng tử đá một cuớc vào Mộ Dung Tường vẫn đang đứng ngốc bên cạnh, Mộ Dung Tường vừa định lĩnh chỉ tạ ơn thì...

"Haiz... không biết tiểu tử kia thế nào rồi." Vương gia cúi đầu nói một câu.

Hoàng đế hít vào một hơi, "Mộ Dung Tường thân là Mộ Dung gia chủ, lại dạy bảo gia nhân không xong, trẫm thấy chức vị gia chủ này vẫn nên nhường lại đi, đợi đến khi trẫm quan sát ngươi cảm thấy vừa lòng, sẽ phục chức cho ngươi." Hoàng Thượng bất đắc dĩ nói.

Ngự Thân Vương phủ, quân quyền Tây Bắc, quân quyền phía Nam, còn cả phu thê Trịnh Duẫn Hạo của hoàng đệ, họ đều là nhân tài hiếm có của Diệu Huy, không thể mất, cũng không thể chịu uất ức. Huống chi, bản thân ta cũng rất có lỗi với hoàng đệ. Con người dung nhan thoát tục bên cạnh Hoàng đế, đã từ lâu không còn thấy nụ cười, cái ngài có được chỉ là thể xác người ấy, còn trái tim, từ ba mươi năm trước người ấy đã trao cho vị hoàng đệ trước mắt ngài, chưa bao giờ thay đổi.

"Phụ hoàng?!"

"Đủ rồi! Đừng tưởng trẫm không biết! Cho dù các ngươi sau lưng trẫm âm thầm đấu đá nhau, trẫm có thể không để ý, nhưng lần này các ngươi không nghĩ được rằng nếu Thế tử phi thật sự xảy ra chuyện, y còn thể diện để sống trên đời sao, trẫm đây sẽ làm sao đối mặt với hoàng thúc các ngươi, Thế tử sẽ đối đãi với các ngươi thế nào! Ngu xuẩn! Các ngươi đến cùng quả thật rất ngu xuẩn, vì sự hả dạ nhất thời trước mắt, không màng đến cả vận mệnh Diệu Huy! Tất cả quay về tự vấn cho ta, một tháng không được bước ra khỏi phủ!" Hoàng Thượng hoàn toàn bốc hỏa, càng lúc càng tức giận.

Ngài ho khan cật lực, Tô công công phía sau vội vàng tiến lên, "Hoàng Thượng bớt giận."

Ngự Thân Vương gia nhìn thấy gương mặt Hoàng đế có chút nhợt nhạt, muốn bước đến đỡ ngài, nhưng suy đi nghĩ lại đành nhịn. Ông và Hoàng huynh từ sớm đã không quay về như lúc đầu được nữa rồi. Ông sẽ không bao giờ...gọi ngài là đại ca nữa.

Hoàn đệ nhất bách nhất thập nhị chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm