Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

107. Đàm phán dài hơi

Kim Tại Trung kể lại chuyện mình và Tứ hoàng tử gặp nhau cho Nhiếp Nhã Hân, quả nhiên, mấy ngày liên tiếp Tiểu Hân đều đệ bái thiếp đến Vương phủ. Kim Tại Trung một mực không màng đến, mãi đến ngày thứ ba.

"Thiếp bái tiếp theo, bảo nàng ngày mai lại đến."

"Vâng, Thế tử phi." Nhìn thấy bóng lưng của Thái Phượng, Kim Tại Trung nghĩ, Linh Tê và Tinh Nguyệt tuổi tác cũng không còn nhỏ, tìm thời điểm thích hợp thôi.

Ngày hôm sau, Kim Tại Trung vừa mới tiễn Mộ Dung Duệ cất bước, Nhiếp Nhã Hân đã vào phủ.

Hai người đối mặt, "Mộ Dung công tử hữu lễ."

"Nhiếp cô nương." Mộ Dung Duệ cũng đáp lễ. Hai người bước qua nhau.

Vào phòng, nàng thấy Kim Tại Trung đang ngồi ở chủ tọa. Tiểu Hân hành lễ theo đúng quy củ.

"Kiến quá Thế tử phi."

"Đứng lên đi, ngồi." Kim Tại Trung đang mang thai, cả người tản mát cảm giác lười nhác.

"Ta tìm ngươi đến, cũng không có việc gì, ta biết ngươi luôn là một nữ tử có dã tâm. Phụ thân ngươi cũng đã bồi dưỡng ngươi như vậy. Ta cũng điều tra qua ngươi, ngươi đi theo Xương Mân, đơn giản chính là muốn bước lên một vị trí thật cao, đúng hay không?"

"Đúng."

"Ngươi thích Xương Mân, cho nên vẫn chưa làm ra chuyện gì, dẫu cho ngươi vẫn hiếu thắng, ôm giấc mộng hôn nhân ngươi tình ta nguyện như trước, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Tin tức trong cung, so với ta và Duẫn Hạo ngươi còn nhanh nhạy hơn. Rất nhiều chuyện ngươi đều lược bỏ bớt rồi mới nói cho ta. Đúng hay không?"

"Đúng vậy."

"Bởi vì từ trước ngươi đã biết ta sẽ điều tra ngươi."

"..."

"Ta cho ngươi đến Nhạn Thành, ngươi đã sớm biết ý tứ của ta. Ta đang ngăn cản ngươi và Xương Mân, cho nên ngươi mới ra tay giúp Tam hoàng tử một chút, tống Mộ Dung Duệ vào đại lao, làm cho người đứng trong bóng tối là Tứ hoàng tử lộ diện?"

"Đúng! Vì sao Thế tử phi phải can dự vào chuyện của ta và Xương Mân, lại giúp đỡ Mộ Dung Duệ, là bởi vì y giống huynh đều là dị thể sao?!"

"Không phải, bởi vì ngươi không yêu Xương Mân."

"Huynh nói bậy! Không thích hắn tại sao ta lại theo hắn!"

"Đó là bởi vì hắn hữu dụng đối với ngươi, là nơi thác gửi giấc mộng của ngươi, cho nên ngươi mới thích hắn. Bởi vì hữu dụng, cho nên thích. Không phải sao?"

"Huynh nói bậy! Huynh không hiểu ta!"

"Thật ra ngươi cũng biết Xương Mân sẽ không thích ngươi. Từ khoảnh khắc Mộ Dung Duệ xuất hiện, ngươi đã biết mình thua rồi. Dù cho Xương Mân có thích Mộ Dung Duệ hay không, cũng không thể ở bên cạnh ngươi. Ngươi trả thù Mộ Dung Duệ, nhưng ngươi cũng cứu Mộ Dung Duệ, ngươi biết Mộ Dung Duệ vì Xương Mân ngay cả thanh danh cũng không màng, hơn nữa Trầm Xương Mân còn tự mình đi cứu Mộ Dung Duệ, ngươi còn để lại manh mối thật sự cho Tứ hoàng tử. Ngay từ đầu ngươi đã biết người đứng sau bức màn chính là Tứ hoàng tử."

"Là ta, tất cả đều là ta." Tiểu Hân yếu ớt trả lời.

"Muội làm tốt lắm, ta rất bội phục muội." Kim Tại Trung thong thả bước đến bên Nhiếp Tiểu Hân, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, dịu dàng ôm nàng vào lồng ngực, "Tiểu Hân, ta rất khâm phục muội, muội có tự do phóng khoáng của tiểu cô nương, cũng có sự thành thục ổn trọng của một đại nữ nhân."

"Tại Trung ca ca, muội nghĩ ca ca sẽ trách muội."

"Sao lại thế. Muội ngoan như vậy mà."

"Cuộc đời này, có rất nhiều chuyện không như ý, có thể tùy ý làm nhưng đừng phá hỏng đại sự. Tiểu Hân, nếu là nữ nhân khác, lựa chọn chuyện cả đời, chắc chắn sẽ chọn người họ thích. Được yêu thương là một cảm giác tốt đẹp biết bao. Hiểu không? Nhưng đối với muội, ta lại không thể nói được lời nào, muội tự lập, tự cường, tự chủ. Nhưng, nguyên nhân chính để trở nên như hôm nay, đó là muội không thích hợp với Xương Mân. Xương Mân đối với muội, chỉ là một giấc mộng. Tuy hắn mạnh hơn, nhưng cả hai người đều là những kẻ mạnh mẽ. Xương Mân muốn chạy trốn, trong khi đó muội lại muốn bước vào. Để có thể thực hiện được giấc mộng của muội, có lẽ muội rồi sẽ tìm được quý nhân của mình."

"Tại Trung ca ca, ca muốn nói đến Tứ hoàng tử?" Tiểu Hân ngước mắt.

"Đúng, ta có mục đích của bản thân, nhưng nếu muội không đồng ý ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Ta chỉ không muốn muội sẽ bỏ qua cơ hội lần này."

"Muội... muội muốn suy nghĩ, Tại Trung ca ca."

"Được, không cần ép buộc chính mình."

"Ừm." Nhiếp Nhã Hân xoa mắt, chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Hân, có đôi khi phải dùng tâm chứ không phải dùng mắt để cảm nhận phong cảnh."

Hoàn đệ nhất bách linh thất chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm