Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

105. Trông coi

Mộ Dung Duệ mang theo hạp thức ăn đến Lục hoàng tử phủ. Y có chút khẩn trương, dù sao lần này cũng là một mình y đến gặp Xương Mân.

Trong lúc miên man suy nghĩ, cứ vậy Mộ Dung Duệ đi thẳng vào Lục hoàng tử phủ, mãi đến khi nhìn thấy dáng người cao cao của Xương Mân đang đứng khoanh tay trước ngực mới dừng lại, trong lồng ngực từng hồi thình thịch, nhịp tim tự lúc nào đã chợt nhanh hơn.

Tiểu tư trông thấy Mộ Dung Duệ đến, giống như vừa được giải thoát, chạy thẳng đến chỗ y.

"Mộ Dung Duệ công tử, cuối cùng ngài cũng đến rồi."

Vẻ mặt Mộ Dung Duệ mờ mịt, khoảnh khắc Trầm Xương Mân quay đầu lại, hai đầu chân mày nhíu chặt của hắn bỗng chốc thả lỏng.

"Tiểu ca ca, ca đến rồi." Là câu nói trần thuật.

"Ừm, đem đồ ăn của Đức Thuận Lâu đến cho ngươi, tiện thể đến xem thử phủ đệ mới của Xương Mân."

Trầm Xương Mân có vẻ lại cao hơn một chút rồi. Mộ Dung Duệ đi đến bên cạnh hắn, phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy ánh mắt hắn.

"Tiểu ca ca đã nếm thử chưa?"

"Chưa, có muốn cùng ăn hay không?" Mộ Dung Duệ theo phản xạ tự nhiên hỏi ra.

Nhưng thật ra Trầm Xương Mân có phần ngập ngừng, "...Được."

Hai người tùy tiện tìm một cái bàn tròn nhỏ, bắt đầu dùng bữa.

"Xương Mân có biết ai là người phóng hỏa hay không? Ta và Tại Trung đoán cả nửa ngày cũng không tìm ra được manh mối gì." Mộ Dung Duệ cắn đũa nhìn Xương Mân vừa cắn một miếng lớn.

Quả nhiên, nói tới đây, Trầm Xương Mân dừng ăn, tao nhã dùng khăn lau miệng.

Hắn bình thản nói, "Chuyện này, Tiểu ca ca và Tại Trung ca không cần phải nhúng tay."

Giọng điệu lạnh lùng của kẻ bề trên, hàm ý mệnh lệnh cứng nhắc.

Mộ Dung Duệ có phần tức giận, cũng lạnh lùng đáp lại hai chữ, "Tùy ý."

Hai người tiếp tục ăn cơm, nhưng bầu không khí đã khác hẳn. Tiểu tư bên cạnh nhanh chóng tìm cơ hội lui xuống. Tính tình Lục hoàng tử gần đây thực sự rất nóng nảy. Mộ Dung Duệ không ngẩng đầu, im lặng uống rượu.

Sự im lặng khó chịu đến mức y gần như không thể chịu nổi, chuẩn bị cáo từ rời đi thì bỗng một bàn tay áp lên đỉnh đầu y, Mộ Dung Duệ khụt khịt mũi, là mùi bụi đất, có lẽ gần đây Xương Mân đã luôn ở đây trông coi việc xây dựng phủ đệ.

"Chỉ là không muốn các huynh gặp phải nguy hiểm thôi. Duẫn Hạo ca không ở đây, người có thể làm ta tin tưởng có năng lực bảo vệ Tại Trung ca chỉ có tiểu ca ca, không phải sao?" Lời lẽ cục mịch, lại còn có chút mất tự nhiên, vừa nghe đã biết đây là lần đầu tiên hắn phải nói với người khác những lời này, khoan đã, lần đầu tiên?!

Mộ Dung Duệ vỗ vỗ bàn tay trên đầu mình, bỉu môi nói, "Biết rồi, biết rồi."

Rõ ràng trong giọng nói nghe có vẻ bực mình, nhưng sao lại có cảm giác mang theo một chút vui vẻ nhỉ?

"Vậy là tốt rồi."

"Xương Mân gần đây ở chỗ nào?" Mộ Dung Duệ lại hỏi tiếp.

Nhìn thấy Xương Mân thoáng cúi đầu, trong lòng Mộ Dung Duệ đã biết, chắc chắn là hoàng cung.

"Hoàng cung!" Quả nhiên đúng là vậy.

"Không muốn ở trong cung? Du Nhiên Cư vẫn còn phòng trống, Xương Mân có muốn đến hay không?" Mộ Dung Duệ đỏ mặt nói ra kỳ vọng của mình.

"Thật sự???" Trầm Xương Mân có chút ngoài ý muốn, ở Mộ Dung gia hắn chỉ thân thiết cùng tiểu ca ca này, nhưng vì theo thời gian dần trưởng thành, lại là thân hoàng thích, đã rất lâu hắn không cùng tiểu ca ca nhàn nhã chơi cờ. Không đợi Mộ Dung Duệ nói tiếp, Trầm Xương Mân lập tức phân phó thuộc hạ.

"Đi mang hành lý của ta đến Du Nhiên Cư."

Mộ Dung Duệ đổi chủ đề, "Không phải ngươi còn rất nhiều chuyện chưa làm sao?"

"À, đúng vậy. Gần đây sức khỏe phụ thân ngày càng không tốt, tấu chương chủ yếu đều do mọi người chia nhau xem xét. Hai..."

"Ngươi đi làm chính sự đi, ta giúp ngươi ở đây trông chừng, cửa hiệu của ta đều có chưởng quầy quản sự, ngươi không cần lo lắng."

"Tiểu ca ca, Duệ ca ca, ca thật tốt quá." Khuôn mặt tươi cười thể hiện tâm tình hào hứng của hắn giờ phút này, tâm trạng Mộ Dung Duệ cũng đột nhiên thoải mái hẳn.

"Biết là tốt rồi." Nụ cười thản nhiên của Mộ Dung Duệ.

Trầm Xương Mân sững sờ, "Tiểu ca ca từ lúc nào đã trở nên đẹp như vậy."

Một câu, không khí lại ngưng trệ.

"Phù, cám ơn Xương Mân khen ngợi." Mộ Dung Duệ bật cười thật to, nụ cười thoải mái nhất, không chút che giấu. Người mà bản thân y luôn một mực nghĩ đến lại khen ngợi y, đây là một việc đáng giá để vui vẻ đến mức nào.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn, Mộ Dung Duệ được bao phủ trong vầng sáng màu vàng, đôi môi đỏ mọng ướt rượu nhè nhẹ tỏa sáng, đôi mắt to cong thành vầng trăng khuyết. Tiếng ồn ào bỗng chốc trở nên dễ nghe hơn, Trầm Xương Mân tựa như chỉ còn nghe thấy tiếng vọng mờ ảo như hương sen, không nghe thấy âm thanh gạch đá ồn ã sau lưng, bên tai văng vẳng, "Cám ơn Xương Mân, Xương Mân, Xương Mân..." Giọng nói thật dịu dàng.

Vội vàng uống một ngụm rượu, lý trí Xương Mân mới trở về.

"Ta đi phê duyệt tấu chương trước, chờ quay về Du Nhiên Cư ta sẽ tìm tiểu ca ca chơi cờ, chuyện ở đây làm phiền ca."

Sau đó hắn chật vật chạy đi mất.

"Sao lại xúc động muốn hôn tiểu ca ca chứ."

Hoàn đệ nhất bách linh ngũ chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm