101. Hạ lửa giận
"Hoàng thúc, ngài có ý gì?"
"Hoàng thúc, ngài chớ nghe Tam ca vui đùa, hổ phù Tây Bắc này vẫn nên để Vương phủ bảo quản." Trầm Xương Mân nói.
"Lời lục đệ rất đúng, hoàng thúc chớ để tâm những lời vô ý của chúng ta." Một giọng điệu nhã nhặn vang lên.
Đại hoàng tử suy nghĩ, cuối cùng vẫn không cam lòng, "Hoàng thúc, phía Tây Bắc không những nhận biết hổ phù này, lại càng hiểu rõ ngọc phù của Vương phủ. Hoàng thúc đừng nên đùa giỡn cùng ta."
"Lão nhị gia, giao ngọc bội lão nhị đã đưa ngươi cho Đại hoàng tử."
"Vâng."
Kim Tại Trung dù biết lai lịch của khối ngọc bội đó, nhưng y lại không biết đó chính là ngọc phù nổi danh thiên hạ.
Tại Trung cầm ngọc phù giao cho Đại hoàng tử.
"Hoàng thúc!" Xương Mân cùng chủ nhân của giọng nói nhã nhặn vừa rồi cùng hô lên, nhưng lại bị Vương gia ngăn lại.
Vương gia quỳ xuống, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần đệ đã giao lại binh phù Tây Bắc và ngọc phù, thỉnh hoàng huynh hạ chỉ, cho lão nhị hồi kinh."
Trên đại điện như nổ tung, tất cả loạn lên, Kim Tại Trung cũng từ từ quỳ xuống, không hề lên tiếng.
"Phụ hoàng! Việc này trăm triệu lần không thể, Thế tử gia thật vất vả mới không chế được cục diện, nếu giờ phút này triệu hồi Thế tử gia... Quân ta nhất định không xong." Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng của nam tử kia.
"Lão Tứ! Đây chỉ là cái nhìn phiến diện của ngươi, đường đường Diệu Huy ta lại không thể tìm được một tướng lãnh thủy chiến hay sao?!"
"Tam ca, nếu có thể tìm được, vậy sao lúc trước không tìm đi?! Để Thế tử gia xuất chiến không phải do chính huynh nói ra hay sao? Thật sự tất cả đều do Tam ca nói." Trầm Xương Mân phản kích.
Đúng lúc này, có người bẩm báo.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Mộ Dung Duệ công tử cầu kiến, nói rằng có chuyện quan trọng bẩm báo."
Hoàng Thượng rõ ràng đã trông thấy Kim Tại Trung thoáng nở nụ cười.
"Truyền."
Mộ Dung Duệ vận trường sam lam sắc chậm rãi đi vào.
"Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng."
"Bình thân, ngươi có việc gì gấp?"
"Vài ngày trước, thảo dân bang trợ Thế tử phi thu mua dược liệu và vải bông khắp nơi, vậy nên nay đặc biệt đến lĩnh tội."
Hoàng Thượng trừng mắt, lĩnh tội!
"Có điều, trước khi Hoàng Thượng xử trí tội thần cùng Mộ Dung công tử, thỉnh cầu ngài có thể cho Vương gia được đứng dậy hay không, thương bệnh nhiều năm, sợ rằng Vương gia không chịu được phải quỳ lâu như vậy."
"Hoàng đệ đứng lên đi." Sắc mặt Hoàng đế không khỏi tối đi vài phần.
"Tạ ơn hoàng huynh."
"Vậy xin Hoàng Thượng nhìn thử trước, xem tội thần và Mộ Dung công tử đã thu mua tứ phía cái gì?"
"Đã đến ngoài cửa cung, thưa Hoàng Thượng." Mộ Dung Duệ xen lời.
"Đưa vào." Hoàng đế vung tay.
Từng rương lớn được khiêng vào. Hoàng Thượng rời khỏi long ỷ bước xuống bên dưới.
"Hoàng Thượng cẩn thận." "Phụ hoàng không thể." Chúng đại thần thay nhau mở miệng ngăn trở.
"Mở ra."
Tô công công mở nắp rương.
Bên trong là từng xấp băng vải lớn, Hoàng đế tiếp tục cho người mở ra rương thứ hai, vẫn là băng vải như trước.
"Khởi bẩm Hoàng Thương, tổng cộng là bốn mươi rương băng vải." Một tiểu công công bẩm báo lên.
"Tiếp tục mở." Hoàng đế hạ lệnh.
Một lát sau, tiểu công công nọ lại bẩm lên, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, là hai mươi rương củ cải và mười rương..."
"Mười rương khoai lang khô." Kim Tại Trung tiếp lời.
"Đây là một phần tâm ý của Ngự Thân Vương phủ và Mộ Dung gia, dùng thương đội của thảo dân vận chuyển đến phía Nam." Mộ Dung Duệ cũng nói tiếp theo.
Hoàng đế vừa định lên tiếng đã bị một thị vệ ngắt ngang.
"Tám trăm dặm cấp báo, đoàn ngựa thồ vận chuyển lương thực trên đường...tất cả...ngựa...đều sùi bọt mép..."
"Cái gì?!" Hoàng đế chợt cao giọng. Sự đắc ý trong lòng Tại Trung và Mộ Dung Duệ hoàn toàn bị cắt ngang.
"Ai có thể cho ta lời giải thích?!" Vẻ mặt Hoàng đế càng lúc càng âm trầm.
"Đại ca, việc này ta nhớ vài ngày trước phụ hoàng đã giao cho huynh. Bây giờ xảy ra chuyện, có phải huynh nên nói vài lời hay không." Nét mặt Trầm Xương Mân đầy châm biếm.
"Chuyện này... Phụ hoàng bớt giận, nhi thần sẽ phái người đưa ngựa tiếp viện."
Hoàn đệ nhất bách linh nhất chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro