100. Bùng phát
Sau khi Trịnh Duẫn Hạo vừa xuất chinh đến phía Nam, Kim Tại Trung cảm nhận một cách rõ rệt thế cục vô cùng khẩn trương. Rất nhiều người đệ thiếp bái phỏng muốn tìm Kim Tại Trung tìm hiểu tình hình, nhưng tất cả đều bị Vương gia cự tuyệt.
Kim Tại Trung rất buồn bực, sau đó theo lời Trịnh Trung, Vương gia đã biết Kim Tại Trung đang ra sức vì chuyện thuốc trị thương.
Kim Tại Trung trầm ngâm hồi lâu rồi mới phân phó thuộc hạ, "Truyền ra ngoài chuyện này đi, sau đó quang minh chính đại thu mua dược liệu và bông vải."
"Vâng."
Tại Trung vỗ Cẩm Linh ngủ say rồi im lặng nhìn Cẩm Trạch trong lòng.
"Phụ thân của các con thật là xấu tính, để lại cả một đoàn người cho ta đối phó."
"Các con phải mau mau lớn lên, có nghe không?"
"Cẩm Trạch, Cẩm Linh của ta, mau mau lớn lên."
Qua nửa tháng, trước đường cái sau ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao chuyện của Kim Tại Trung, y ngồi trên tầng hai Lưu Ly Các nhìn dòng ngựa xe như nước dưới lầu.
"Chủ tử, Nhiếp tiểu thư truyền tin báo phía Nhạn Thành đã ổn thỏa cả rồi."
"Ừm, bảo nàng thu xếp một chút rồi trở về đi."
"Vâng."
Kim Tại Trung thổi thổi chén trà.
"Đi thôi Thái Phượng, chúng ta về."
Vừa mới đi được nửa con phố, xe ngựa đã bị ngăn cản. Kim Tại Trung càu mày hỏi, "Có chuyện gì?"
"Thế tử phi, nô tỳ đi hỏi một chút."
"Kim Vĩnh, Thế tử phi hỏi đã xảy ra chuyện gì?"
"Có người cản xe ngựa đòi bái kiến."
Kim Vĩnh lại lớn giọng hỏi phía trước, "Là người nào, chẳng hay có thể nói qua một chút hay không?"
"Tại hạ Mã Chí Viễn, đặc biệt muốn thỉnh Thế tử phi xuống xe một chút."
"Mã Chí Viễn?" Kim Tại Trung ngẫm nghĩ.
"Là nhị công tử Vĩnh Yên hầu, từng cùng Thế tử phi..."
"Nói với hắn, không gặp, nếu hắn không nhường đường, vậy bảo Kim Vĩnh đánh xe xông thẳng."
"Vậy...nô tỳ đã biết." Thái Phượng xuống xe.
"Nhị công tử, Thế tử phi nhà ta phải hồi phủ, nếu ngài có việc gấp, xin mời đến Vương phủ đệ thiếp bái, Vương phủ lúc nào cũng có người tiếp đãi."
Mã Chí Viễn này hẳn nên biết điều lễ độ, ngang nhiên cầu kiến Thế tử phi đã là quá phận, vậy mà còn dám cản đường.
"Phiền cô nương bẩm báo Thế tử phi, tại hạ có chuyện cần nói, thỉnh Thế tử phi xuống xe một lát." Mã Chí Viễn cố chấp.
"Không biết nhị công tử có chuyện gì muốn nói, hãy nói ngay tại đây đi."
"Thế tử phi..."
"Nhị công tử chớ được một tấc lại muốn tiến một thước." Kim Tại Trung cắt lời hắn.
"Vì sao Tại Trung lại thu mua thảo dược và bông vải từ khắp nơi, ngươi làm như vậy sẽ gây nên hoang mang. Ở phía sau dân chúng bình thường thu mua hết tất cả thảo dược và tơ lụa tốt, ngươi bảo bọn họ phải làm sao."
"Mã công tử, thứ nhất, chúng ta không thân quen đến mức ngươi có thể gọi ta là Tại Trung. Thứ hai, dược liệu và vải bông ta thu mua hay không, là chuyện mời ngươi đến quản sao, vì cớ gì đường đường nhị công tử Vĩnh Yên Hầu lại bắt đầu quan tâm đến một chuyện thế này."
Âm thanh không giận tự uy từ trong xe ngựa thản nhiên truyền ra.
"Tại Trung, tại sao ngươi lại biến thành người thế này?" Giọng điệu mang theo thất vọng của Mã Chí Viễn vang lên.
"Ta làm sao? Vẫn nói lại, so với nhị công tử ngươi, ta đây càng hiểu rõ bản thân mình? Chớ gọi ta là Tại Trung."
"Tại...Thế tử phi, tại hạ có nhiều mạo phạm, xem ra tại hạ là người sai, vị công tử thuần khiết như đóa hoa sen của trước kia từ lúc bước vào Ngự Thân Vương phủ cũng đã chết rồi."
Mã Chí Viễn khom người.
"Thật hết sức buồn cười, xin hỏi Mã công tử, ta chỉ cùng ngươi có duyên vài lần giáp mặt, ngươi ở đây cảm khái nhân tình thế thái đổi thay, chi bằng đi đọc thêm chút binh pháp, vào lúc dầu sôi lửa bỏng hiện tại có biết bao nhiêu người đang trên chiến trường chém giết, bảo vệ quốc gia, ngươi lại ở đây giống như một đại cô nương ảm đạm sầu thương. Ngay cả một tiểu cô nương nha hoàn bên người ta còn quyết đoán dũng cảm, biết nông biết sâu hơn cả ngươi. Ngươi lại chỉ biết cùng một đám văn nhân cổ hủ lớn giọng đòi giúp đời, nghiền ngẫm từng chữ một. Hơn nữa, những kẻ khác cho rằng nông cạn, nhưng ta thấy, đây là buồn cười."
Kim Tại Trung cao giọng nói hết những lời này, sau đó cho Kim Vĩnh đánh xe về Vương phủ.
"Thế tử phi, chuyện này là thế nào? Nhị công tử Vĩnh Yên Hầu sao lại như thế?"
"Vĩnh Yên Hầu, hừ, đó là Tam hoàng tử, ta muốn nhìn thử xem Tam hoàng tử này kế tiếp sẽ làm thế nào!"
Mẫy ngày sau, một bản thánh chỉ tuyên xuống Vương phủ, "Truyền Thế tử phi Kim Tại Trung tiến cung diện thánh."
Kim Tại Trung tiếp chỉ, thay đổi xiêm y, vừa ra khỏi cửa đã gặp Vương gia ngồi trên xe ngựa phía trước, "Vương gia chuyện này...?"
"Dù sao cũng là người của Trịnh gia ta, tuyệt đối không thể để mẫy lão nhân cổ hủ đó khi dễ được!"
"Có Vương gia, thần khanh an tâm hơn."
"Hừ! Nếu không nể mặt hai tôn tử của ta xem..."
"Vương gia, thời gian không còn sớm, ngài và Thế tử phi cũng nên tiến cung." Từ trắc phi ở bên cạnh nhắc khéo.
Cứ như vậy một đại đội người ngựa hướng về phía hoàng cung.
Tới phía trước đại điện, Vương gia và Kim Tại Trung nhanh chóng vào bái kiến Hoàng Thượng.
Vừa thấy người Hoàng đế đã mở miệng, "Thế tử phi, có người buộc tội ngươi thu mua thảo dược và vải bông, đẩy cao giá thị trường. Ngươi giải thích như thế nào?"
"Thần khanh đúng là đã làm việc này, nhưng việc này của thần khanh quả thật là phạm pháp sao?"
"Kim Tại Trung, Hoàng Thượng đang hỏi ngươi, ngươi chớ có làm càn." Một lão nhân đứng dậy chỉ thẳng Kim Tại Trung mắng to.
Kim Tại Trung chỉ cười không nói, nhìn về phía Hoàng Thượng. Vị lão nhân kia vẫn còn định mở miệng trách mắng, lại bị Vương gia ngắt ngang.
"Vĩnh Yên Hầu, ngươi xem ra cũng sống tốt lắm, người khác về già sẽ thiếu mất răng cửa đó."
"Ngươi ngươi ngươi... Đừng tưởng rằng ngươi là Vương gia thì có thể như vậy, khởi bẩm Hoàng Thượng, toàn gia Ngự Thân Vương già trẻ không biết trên dưới, thỉnh Hoàng Thượng hạ chỉ ban tội." Lời này vừa nói ra, bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Vĩnh Yên Hầu, ngươi chớ trở thành lão hồ đồ, Thế tử gia đang ở biên cương đánh giặc, ngươi lại bảo phụ hoàng giáng tội thân nhân của Thế tử gia, đây không phải lúc ngươi bức Thế tử gia khởi binh tạo phản." Bốn chữ cuối cùng gã nói thật nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt người nọ lại nhìn về phía Kim Tại Trung, gương mặt lộ vẻ châm chọc, hàm ý khiêu khích. Kim Tại Trung vẫn như trước im lặng, nhưng Ngự Thân Vương lại trầm mặt, từ trong lồng ngực lấy ra một khối gì đó được gói trong hoàng cẩm bao, ném sang.
"Tam hoàng tử, tiếp quản thay cựu thần."
Tam hoàng tử đón lấy nhìn thử, là binh phù Tây Bắc, ánh mắt gã tỏa sáng.
Hoàn đệ nhất bách chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro