Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐPTH

chương 15 : Đêm động phòng

Trở lại am Hàn Mai, sắc trời còn chưa sáng, căng thẳng một đêm, Sắt Sắt cảm thấy có chút mệt mỏi liền ngã vào trên giường ngủ say. Có lẽ mọi chuyện đã xong nên cảm giác khi ngủ cũng mang theo hương vị ngọt ngào.

Lúc tỉnh lại trời đã sáng tỏ, tiểu ni trong am đưa đồ ăn sáng tới, Sắt Sắt dùng bữa sáng xong đang muốn ra ngoài viện đi lại, không ngờ tới tiểu ni lại dẫn Tử Mê đến.

Tử Mê là nha hoàn bên người mẫu thân của Sắt Sắt, tính tình rất trầm ổn, vẫn luôn hầu hạ mẫu thân. Sắt Sắt không nghĩ nàng lại từ Giang phủ đến đây, tiểu ni đi rồi, Sắt Sắt vội vàng hỏi: "Tử Mê sao ngươi lại tới đây? Mẫu thân không có việc gì chứ?"

"Phu nhân không có việc gì, tiểu thư, phu nhân ra lệnh cho Tử Mê đến đón tiểu thư trở về phủ. Phu nhân nói tiểu thư lần này thật thất sách." Sắc mặt Tử Mê có chút lo lắng.

"Chuyện gì?" Sắt Sắt sớm biết mẫu thân sẽ nhìn ra kế hoạch của nàng nhưng lại không biết Tử Mê đang nói nàng thất sách là có ý gì.

"Hôm qua sau khi chuyện đó xảy ra, phu nhân liền đoán được là do tiểu thư cố ý làm như vậy, cứ tưởng rằng kế hoạch này có thể dùng được, không ngờ giữa trưa Kim tổng quản của Tuyền vương phủ mang theo lễ vật đến bái kiến, Kim tổng quản an ủi lão gia cùng phu nhân, vẫn chưa nhắc đến việc từ hôn." Tử Mê nói.

"Thật sao?" Sắt Sắt cau mày, việc này thật ngoài dự kiến của nàng. Dạ Vô Yên lại có thể phái Kim tổng quản đến Giang phủ an ủi cha mẹ nàng, việc này thật khiến người ta không thể tin. Hắn ở đường núi đối với nàng tàn nhẫn nhưng lại phái người đến phủ của nàng.

"Vậy cứ chờ xem sao." Sắt Sắt nói , hoàng gia sẽ không cưới về một nữ tử không còn trinh tiết. Cõ lẽ Tuyền vương cũng vì bận tâm cho thanh danh của hắn, không muốn mang danh là người không tình nghĩa.

Thế nhưng Sắt Sắt không ngờ kế sách của nàng lại thật sự thất bại.

Mấy ngày sau, đến ngày hoàng đế định ngày cưới, Dạ Vô Yên vẫn phái người đến rước nàng. Sắt Sắt cố ý đổ thừa mình đang ở am nên không về phủ, nàng nói mình tự thấy không xứng với Tuyền vương, muốn thường làm bạn với các ni cô. Nàng nghĩ Tuyền vương có lẽ chỉ giả vờ như vậy, nói như vậy là đã cho hắn một bậc thang để hắn tự nhiên bước lên.

Nhưng Sắt Sắt ngàn lần không ngờ tới, cỗ kiệu đón dâu lại đến tận am đón nàng. =))

Sắt Sắt cảm thấy choáng váng, sớm biết như vậy mấy ngày trước nàng đã kêu chủ trì để cho nàng quy y. Nay, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ bị người trong phủ giúp nàng mặc áo cưới.

Ngày ấy tiết trời rất trong xanh và ấm áp, ánh nắng nhè nhẹ chiếu trên đỉnh đầu, thật ấm áp. Am Hàn Mai bắt đầu tiêu điều, những cánh hoa mỏng manh đón gió bay xuống, rơi trên hỉ phục màu đỏ của Sắt Sắt, không gian tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của Hàn Mai.

Sắt Sắt bỗng nhiên phát hiện, Hàn Mai đang nở rộ lần cuối cùng, mùa đông đang thật sự trôi qua.

Từ núi Hương Miểu đến Tuyền vương phủ đường xá không quá xa nhưng dù sao cũng là đường núi, tính đi tính lại ước chừng cũng mất hai ngày. Khi kiệu của Sắt Sắt đến Tuyền vương phủ thì Tuyền vương cùng Y Doanh Hương đã bái đường xong, còn nàng đã bỏ lỡ giờ tốt để bái đường.

Vậy nên Sắt Sắt liền từ cỗ kiệu bị trực tiếp dìu vào động phòng, còn lễ bái đường được miễn.

Thanh Mai buồn bã mất hứng nhưng Sắt Sắt thì không quan tâm, nàng cảm thấy như vậy còn tốt hơn, không bái đường thì ở trong lòng nàng hắn không phải phu quân của nàng.

Sắt Sắt được nha hoàn giúp cởi bỏ khăn đỏ, tháo mũ phượng xuống, nàng biết Dạ Vô Yên tối nay sẽ không đến nên nàng sẽ không ngốc đến nỗi chờ hắn đến tháo khăn xuống.

"Các ngươi ra ngoài đi, ta không cần hầu hạ." Sắt Sắt nhẹ giọng nói, vài tiểu nha hoàn lập tức lui ra.

Sắt Sắt đánh giá qua căn phòng gọi là động phòng, nhưng thật ra bố cục sặc sỡ vô cùng, chăm đệm bằng gấm thêu hoa nhìn bắt mắt, thụy thú treo trên tường, lượn lờ mùi hương thoang thoảng. (thụy thú: con vật mang điềm lành)

Màn đêm buông xuống rất nhanh , nha hoàn đến phòng đưa cơm, Sắt Sắt dùng cơm xong liền nghe được trong viện có tiếng bước chân, Thanh Mai sớm nhếch khóe môi, vội vàng đi mở cửa.

Trong lòng Sắt Sắt dâng lên một trận khẩn trương, không phải là Dạ Vô Yên chứ? Nàng là trắc phi, theo lẽ thường động phòng hoa chúc tối nay cũng không tới phiên nàng, huống chi nàng trong mắt họ là một nữ tử đã không còn trinh tiết.

Cửa phòng mở ra, người bước vào quả nhiên không phải Dạ Vô Yên mà là một tiểu cung nữ dẫn theo một lão bà.

Lão bà hướng về phía Sắt Sắt vén áo thi lễ, nói: "Bái kiến Giang trắc phi, lão nô là người nghiệm thân trong cung, phụng mệnh thái hậu đến đây nghiệm thân cho trắc phi."

Nghiệm thân?

Lúc đầu Sắt Sắt sửng sốt, đến khi hiểu ra ý tứ thì không khỏi kinh ngạc. Nàng khẽ cười nói: "Không cần nghiệm, ngươi đi báo lại với thái hậu ta không phải thân toàn bích."

"Lão nô phụng mệnh làm việc, xin Giang trắc phi đừng tức giận." Lão bà nói rất cứng rắn .

"Ta không tức giận, ta nói thật, lão không cần nghiệm. Ngươi cứ trả lời với thái hậu như vậy, còn nghiệm thân ta sẽ không chấp nhận." Sắt Sắt lạnh lùng nói.

"Nhưng lão nô nhất định phải nghiệm thân mới có thể bẩm báo lại với thái hậu." Lão bà cũng thật cố chấp, một chút cũng không có ý nhường, thậm chí còn nhìn chăm chú vào ánh mắt Sắt Sắt, ngầm ý khinh thường.

Sắt Sắt cười lạnh, xoay người ngồi trên ghế,mỉm cười nói: "Một khi đã như vậy thì lão bà ngươi cứ làm đi." Tay phải nàng sớm nắm lấy bình hoa trên bàn, cố ý giống như đang vô tình thưởng thức. Nếu bà ta dám đến, nàng sẽ dùng bình hoa đánh bà.

Cho dù nàng không phải thân toàn bích, cũng không cho phép người khác làm nhục mình.

Lão bà nhìn Sắt Sắt, chỉ thấy nữ tử trước mắt đôi mắt trong sáng như nước, sóng mắt lưu chuyển linh hoạt, phảng phất như băng hà phá đê mà ra, mang theo ý lạnh lẽo khiến bà không dám nhìn thẳng. Lại nhìn đôi bàn tay tinh tế của nàng không ngừng di chuyển trên bình hoa, bà giật mình thất thần không để động đậy, trong nhất thời trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nghiệm thì không dám! Nhưng không nghiệm thì không thể báo cáo kết quả với thái hậu.

Hai bên đang giằng co thì cửa phòng mở ra, Dạ Vô Yên từ trong bóng đêm bước vào.

"Ngươi lui ra đi, bổn vương sẽ có câu trả lời xác đáng cho thái hậu." Âm thanh của Dạ Vô Yên trầm thấp uyển chuyển nhưng mơ hồ có một loại nghiêm nghị uy thế.

Lão bà như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, hướng về Dạ Vô Yên cùng Giang Sắt Sắt vén áo thi lễ rồi theo tiểu nha hoàn xoay người lui ra ngoài.

Thanh Mai thấy Dạ Vô Yên đến cũng vui mừng rạo rực, chỉ trong giây lát mọi người đều lui ra, chỉ còn lại Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên ngồi trong phòng.

Hai người đều mặc hỉ phục, được ánh nến chiếu vào tạo nên một màu đỏ rực, nhìn rất vui vẻ , nhưng mà trong lòng Sắt Sắt lại không có một sự vui mừng nào, có lẽ Dạ Vô Yên thì có nhưng cũng không phải vì Giang Sắt Sắt.

Dạ Vô Yên đứng yên nhìn dáng vẻ Sắt Sắt ngồi trên ghế tay nắm lấy bình hoa, thản nhiên cười cười. Hắn thật ra không ngờ Sắt Sắt cam đảm như vậy, dám cãi lại mệnh lệnh của thái hậu.

Nàng dường như không nhát gan như hắn nghĩ lúc trước.

Ở yến hội khẩn trương làm đứt gây đàn, trên núi Hương Miểu đối mắt với tặc nhân khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng.

Sắt Sắt không hiểu Dạ vô Yên làm thế nào để có câu trả lời thỏa đáng cho thái hậu, dưới ánh nến, nhìn thấy dáng người hắn dần dần tới gần trong lòng nàng không khỏi khẩn trương.

Chương 16: Đồng sàn dị mộng

Hắn đang đứng trước mặt nàng cách xa vài bước, màu đỏ áo cưới khoác lên người trông hắn đẹp như một khối ngọc. Tóc đen như mực ôm sát cổ làm nổi bật dung nhan tuấn mĩ của hắn.

Sắt Sắt nhìn hắn, nhịn không được thầm tán thưởng trong lòng , đó là một nam tử ngay cả thần tiên cũng phải đố kị. Con ngươi đen sáng như một vì sao, khuôn mặt trong sáng như ngọc, môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong duyên dáng, khóa môi lộ ra một nụ cười mỉm. *chảy dãi lần 2*

Hắn cúi người, đưa tay rút bình hoa trong tay nàng ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn.

Lúc hắn cúi người, mùi hương thoang thoảng của một nam tử xa lạ thâm nhập vào mũi nàng, trong chớp mắt Sắt Sắt trở nên hoảng hốt.

Sao hắn lại đến đây?

Tối nay tuy là đêm động phòng hoa chúc của họ nhưng Sắt Sắt không quên nàng chỉ là trắc phi, người tối nay hắn nên ở bên cạnh không phải là nàng. Huống chi nàng trong mắt hắn đã là một nữ tử không còn trinh tiết, hắn càng không thể ngủ lại nơi này cùng nàng.

Lần gặp mặt trên núi Hương Miểu làm cho nàng nhận thức sự máu lạnh vô tình của hắn nên nàng sẽ không ngốc, có thể vì hắn để trở thành một thiếu nữ bị khi dễ.

"Nghỉ ngơi sớm một chút đi." Hắn mở miệng nói, âm thanh hiền hậu, dịu dàng, tao nhã lại mang theo một vẻ thản nhiên xa cách.

Hắn không nhìn nàng, chậm rãi hướng về phía chiếc giường, rất tao nhã cởi áo ngoài đỏ thẫm ra, chỉ còn một chiếc áo trong màu trắng thuần khiết. Sau đó hắn từ trong tay áo lấy ra một tấm vải trắng đặt trên giường.

"Ngươi....ngươi đang làm gì?" Trơ mắt nhìn hắn cởi áo và tháo thắt lưng, âm thanh của Sắt Sắt trở nên hơi run run.

Rất nhanh nàng biết mình hỏi cũng như không hỏi, bởi vì hắn quay đầu liếc nhìn nàng một cái hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem."

Dáng vẻ thản nhiên của hắn làm cho Sắt Sắt cảm thấy bất an, hai tròng mắt đen sâu không lường được, Sắt Sắt chỉ biết cười gượng nói: "Vương gia, người vẫn nên đến chỗ vương phi thì hơn."

Lông mi thật dài Dạ Vô Yên chớp nhẹ, quay đầu liếc nhìn Sắt Sắt một cái, âm thanh trở nên lạnh lẽo "Ngươi đang đuổi ta đi?"

Sắt Sắt thức thời cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thiếp thân không dám, nhưng thiếp thân là trắc phi, huống hồ..." Nàng muốn nói huống hồ nàng đã không còn toàn bích (trong trắng) nhưng tự hạ mình như vậy thì thật không đáng.

Thông minh như Tuyền vương, tự nhiên sẽ hiểu được ý tứ của Sắt Sắt, hắn thản nhiên nhìn lướt qua nàng, nhìn thấy đôi má như nước phù dung trong tuyết đang hồng lên thì trong lòng nổi lên một trận hoảng hốt.

Hình như đến lúc này hắn mới thật sự nhìn rõ dung nhan của nàng. Lông mi dài cong vút, đôi mắt trong sáng, đôi môi đỏ mọng tinh tế, cả người nàng như một đóa sen đang hé nở, cao quý thanh nhã. Dung nhan thanh lệ như vậy căn bản không cần điểm phấn thoa son, hắn không hiểu sao trên núi Hươn Miểu nàng lại cải trang thành như vậy.

"Theo lẽ thường thì bổn vương phải đến chỗ của vương phi nhưng không phải bổn vương cần cho thái hậu một câu trả lời thỏa đáng sao?" Hắn không chút để ý nói.

Sắt Sắt nhớ đến lời vừa rồi hắn nói, đúng vậy, bởi vì hắn phải cho thái hậu một câu trả lời thỏa đáng nên mới ở lại cùng nàng. Nhưng hắn làm sao để có câu trả lời đây, không phải là hắn định lấy thân nghiệm chứng chứ? *sặc*

Nàng không tin hắn sẽ làm như vậy, dù cho nam nhân có thể có ba vợ bốn nàng hầu nhưng cũng không cho phép thê thiếp của mình có một tì vết nào. Dạ Vô Yên nhìn qua không giống loại người không cần những thứ này.

Dạ Vô Yên dừng trên khuôn mặt biến hóa không ngừng của Sắt Sắt, giống như bầu trời đêm, con ngươi đen sâu thẳm đầy mị hoặc.

"Yên tâm, ta sẽ không động vào ngươi, chỉ cần ngày mai chiếc khăn này lưu lại một vệt hồng là được rồi." Mặc kệ nàng có bị lăng nhục hay không hắn cũng sẽ không chạm vào nàng. Bất quá nữ tử trước mắt với vẻ mặt vô cùng khẩn trương dường như rất sợ hắn chạm vào nàng.

Sắt Sắt nghe Dạ Vô Yên nói vậy trong lòng nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.

Nàng biết Dạ Vô Yên làm vậy không chỉ để cho thái hậu một câu trả lời thỏa đáng mà còn để giữ lại mặt mũi cho hắn.

Có cùng nhau ngủ chung, có lạc hồng lưu lại trên chiếc khăn, hắn liền có thể tuyên bố với bên ngoài trắc phi của hắn trong sạch.

Quả nhiên là cao minh, ước chừng hắn đã sớm nghĩ ra.

Sắt Sắt vẫn còn quần áo kín đáo leo lên giường, Dạ Vô Yên ngăn nàng lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Cởi ra!"

Sắt Sắt sửng sốt.

"Như vậy sẽ có người hoài nghi." Hắn có chút không kiên nhẫn nói.

Sắt Sắt nhanh chóng hiểu rõ, nếu không cởi áo ngoài, sáng mai nha hoàn tiến vào hầu hạ thấy quần áo nàng còn chỉnh tề sẽ nghi ngờ, nhưng nàng không muốn ở trước mặt hắn cởi áo tháo thắt lưng.

"Vương gia, để thiếp thân tắt đèn trước." Phía sau bức rèm che, cặp nến long phượng đỏ lúc này lập lòe, lúc sáng lúc tối.

Thấy Dạ Vô Yên không phản đối, Sắt Sắt xoay người thổi tắt nến đỏ, bên trong chỉ còn một mảnh tối đen.

Sắt Sắt cởi bỏ y phục, lộ ra tấm lưng trắng nõn như tuyết, mái tóc dài rũ xuống như thác nước, vẻ đẹp cùng sự quyến rũ của nàng đang nở rộ trong bóng tối.

Nàng nằm xuống, hai người cùng đắp chung một cái chăn gấm, cùng ngủ chung một giường nhưng lại đưa lưng về phía nhau, cách nhau một đoạn không dài nhưng cũng không gọi là ngắn.

Nhưng một chút khoảng cách kia cũng rất xa xôi, dường như không thể vượt qua ranh giới.

Ranh giới của nàng, Sắt Sắt chưa từng muốn vượt qua.

Tuy rằng không thể từ hôn nhưng ít ra bảo vệ được thân trong sạch, Dạ Vô Yên sẽ không chạm vào nàng, đến một ngày nàng nhất định có thể thoát khỏi nhà giam này.

Trong bóng tối, Sắt Sắt thản nhiên mỉm cười, tiến vào mộng đẹp.

Chương 17

Mây đen tan biến, những hạt sương cũng biến mất, một vài tia sáng xuyên qua những đám mây chiếu rọi xuống.

Ngoài hành lang có những chiếc đèn lồng màu đỏ treo cao đang bay bay trước gió, chứng tỏ hôm nay là một ngày vui, những chữ chúc mừng màu đỏ thẫm treo trên tường tựa như ảo mộng.

Ánh nắng xuyên qua ô vuông cửa sổ xua tan không khí u ám trong phòng. Bên trong lớp màn mỏng trên chiếc giường lớn nạm vàng, Sắt Sắt mơ màng tỉnh dậy nhưng không mở mắt .

Nàng nghe được tiếng hít thở đều đều của Dạ Vô Yên nằm bên cạnh, cảm giác được đôi cánh tay của hắn đang đặt trên vòng eo nhỏ của mình, vô cùng ấm áp mà có sức, ngửi được hơi thở nam tử dễ chịu trên người hắn, nàng kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào nàng đã chui vào nằm trong lòng hắn. Nàng lại ngủ trong lòng hắn cả đêm, thế nhưng giấc ngủ còn mang theo hương vị thật ngọt! *sắc nữ kìa*

Đáng chết! Sắt Sắt mắng thầm một tiếng, nàng vốn định dùng tay đẩy hắn ra nhưng còn chưa kịp ra tay thì cảm thấy vòng ôm của người trước mặt hơi giật giật, Dạ Vô Yên hình như đã tỉnh.

Quả nhiên, Sắt Sắt nghe được trên đỉnh đầu mình truyền đến âm thanh hút không khí.

Dạ Vô Yên đã có một đêm ngủ rất yên ổn, khi tỉnh lại hắn cảm giác được trong lòng có gì đó ấm áp mềm mại, thoải mái vô cùng, chỉ muốn giữ vật đó lại lâu một chút. Hắn mở mắt ra, có chút mơ màng liếc nhìn một cái.

Hắn nhìn thấy vật hắn đang ôm trong lòng là trắc phi của hắn.

Dưới nắng sớm, nàng trông giống như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, da thịt trắng nõn giống như bạch ngọc được chạm khắc. Mái tóc rối tung đang ở trong lòng hắn, hắn vừa động đậy liền bị những sợi tóc mềm mại kia chạm vào. Trong lúc cử động, da thịt tinh tế mềm mại như một nắm tuyết, giống như lúc nào cũng có thể tan biến.

Hắn cảm thấy như bị một cái gì đó không rõ tên trêu chọc một chút, phát hiện ra mình giống như đã tham luyến mùi hương trước mắt, thân thể chợt cảm thấy có chút nóng lên. *sắc lang kìa*

Hắn hít một hơi khí lạnh, đôi mắt phượng nheo lại, hắn vô tình đẩy Sắt Sắt ra, đột nhiên ngồi dậy. Hắn cũng không kiên nhẫn cau mày, hắn không phải là thiếu nữ nhân nhưng làm sao lại cảm thấy hứng thú với nữ nhân này.

Sắt Sắt bị hắn đẩy ra, vùi đầu vào gối gấm, nàng nở một nụ cười tự giễu.

Tốt, nàng còn chưa đẩy hắn thì hắn đã đẩy nàng ra trước.

"Sao ngươi dám chui vào trong lòng bổn vương!" Hắn lạnh lùng chất vấn, sớm biết nàng không có liêm sỉ như vậy hắn sẽ không cưới nàng.

Sắt Sắt nằm trong chăn gấm, thấy hắn nhìn nàng như rắn rết, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Cái gì kêu nàng chui vào trong lòng hắn, nàng còn chưa chất vấn hắn không biết kiềm chế.

Tốt, nếu hắn tưởng nàng chui vào trong lòng hắn, tưởng nàng muốn quyến rũ hắn thì nàng sẽ làm cho hắn thất vọng. Nam nhân càng không chiếm được thì càng quý trọng, nàng càng dính vào hắn, hắn càng chán ghét nàng.

Sắt Sắt lập tức nói rất dịu dàng: "Vương gia, đêm qua thiếp thân...đêm qua là...là bị vương gia mê hoặc, bản thân không tự kiềm chế được....Xin vương gia hãy thương tiếc tiếp thân, thành toàn cho thiếp thân!" Nói xong nàng hướng đến ôm lấy Dạ Vô Yên. *ca mà nhào vô thiệt thì tỷ có mà khóc ròng*

Dạ Vô Yên cau mày, không chút che dấu sự chán ghét sâu sắc, hắn không nể tình đẩy Sắt Sắt ra, lạnh lùng nói: "Cút ngay! Giang Sắt Sắt, chưa nói đến việc ngươi đã thất thân *không còn trong trắng*, cho dù ngươi không thất thân bổn vương cũng sẽ không chạm vào ngươi. Bổn vương thương tiếc ngươi đợi bổn vương nhiều năm lại thất thân, tuổi cũng không nhỏ, sợ không ai cưới ngươi nên ta miễn cưỡng cưới ngươi vào phủ. Ngươi cũng đừng tự mình đa tình, ngươi có ý đồ quyến rũ bổn vương thì đừng có nằm mơ, cả đời này bổn vương cũng sẽ không sủng hạnh ngươi!" Hắn nói xong mặc quần áo đứng dậy. *ờ nhớ cho kĩ lời ca nói!!!*

Sắt Sắt ôi lên một tiếng ghé vào gối thút thít khóc.

Dạ Vô Yên nhìn thấy đầu vai nàng run run, hiển nhiên là đang rất khổ sở, sắc mặt hắn cũng dịu đi, nhẹ giọng nói: "Ngươi không cần khóc, chỉ cần ngươi an phận, bổn vương sẽ giữ lại mặt mũi cho cha ngươi, sẽ không bỏ ngươi. Vị trí trắc phi này vĩnh viễn sẽ là của ngươi."

Hắn rời đi, không quên đem theo tấm vải lụa trên giường kia, từ trong giày rút ra một thanh chủy thủ *dao nhỏ* nhỏ rạch một đường trên ngón tay nhỏ lên tấm vải trắng một giọt máu hồng.

Nghe tiếng bước chân của hắn đã đi xa, Sắt Sắt mới ngẩng đầu từ gối cẩm lên, hé ra khuôn mặt bình tĩnh, căn bản không hề có nước mắt. Nàng dĩ nhiên không khóc, mới vừa rồi khóc thút thít chỉ là diễn cho Dạ Vô Yên xem.

Vương gia giận đến nổi lửa, nàng tất nhiên phải tỏ ra khổ sở. Nhưng nàng tuyệt đối không khổ sở, từ khi nhìn thấy ở núi Hương Miểu hắn đối với nàng vô tình thì một chút tình cảm nàng dành cho hắn lúc trước đã tan biến không còn chút nào.

Bất quá hắn nói là vì thương hại mới cưới nàng lại làm cho nàng kinh ngạc một phen, hắn cũng biết thương hại người khác sao? Nếu thật sự thương hại nàng, vậy tại sao nhìn Sắt Sắt bị thất thân vẫn thản nhiên như xem tuồng?

Nàng rất hy vọng hắn sẽ bỏ nàng, nếu mỗi ngày nàng đều dính lấy hắn không biết hắn có bỏ nàng không? Xem ra qua tình huống vừa rồi nàng vẫn còn có hy vọng.

Hắn nghĩ hắn cưới nàng, cung cấp cho nàng cái ăn cái mặc, cho nàng vị trí trắc phi thì nàng sẽ thỏa mãn, sẽ mang ơn ở lại trong vương phủ sao? Nàng sẽ không để hắn như ý, mỗi ngày sẽ ở trước mặt hắn làm loạn một lần.

Chủ ý đã quyết, tâm tình Sắt Sắt trở nên rất tốt.

Thanh Mai bưng nước rửa mặt đến, Sắt Sắt rửa mặt xong, ngồi vào bàn trang điểm, nàng muốn ăn diện thật tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ làm cho Dạ Vô Yên lại "kinh ngạc".

Sắt Sắt búi mái tóc đen lên, so với kiểu búi tóc đơn giản trước kia rất khác biệt, nhìn qua rất linh động trang nhã. Hôm nay nàng cố ý để cho Thanh Mai làm cho nàng có vẻ cao quý sang trọng.

"Tiểu thư kiểu búi tóc này nhìn qua rất già, chỉ có các phu nhân mới búi như vậy, tiểu thư để em búi cho người kiểu khác." Thanh Mai nhìn trái nhìn phải nói với Sắt Sắt.

"Thanh Mai ta đã xuất giá, cũng đã là một phu nhân nên chỉ có thể búi tóc như thế này." Sắt Sắt cười nhẹ nói.

"Thật như vậy sao?" Thanh Mai hoài nghi hỏi.

"Thanh Mai ngươi xem bên ngoài hoa có hoa nở không, đi hái một nhánh vào đây." Sắt Sắt đuổi Thanh Mai ra ngoài.

Nàng nhân cơ hội này từ trong hộp trang sức lấy ra một chiếc trâm vàng rực rỡ cài lên tóc, giắt lên vài đóa hoa, cầm lấy cây cọ đánh cho mi mắt đen đặc. Sau đó nàng liền đánh phấn, đánh cho khuôn mặt ngọc thật hồng lên mới vừa lòng.

Thanh Mai hái hoa trở vào nhìn thấy dáng vẻ của Sắt Sắt thì a lên một tiếng, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư người làm gì vậy? Người muốn đi hát tuồng sao?"

Sắt Sắt nhìn Thanh Mai, trên đầu cột hai bím tóc của nha hoàn rất đáng yêu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy kinh ngạc, nàng nhìn lại mình đột nhiên phát hiện nàng cùng Thanh Mai giống như phu nhân cùng thiếu nữ.

"Đúng rồi, Thanh Mai nha đầu nhà ngươi ngày càng thông minh nha, ngươi đoán đúng rồi đó. Mau tới đây đem hoa trong tay ngươi cắm lên đầu ta, chúng ta đi diễn....tuồng." Sắt Sắt kéo dài câu nói có ý trêu đùa.

Chủ tớ hai người,một trước một sau đi ra ngoài, Sắt Sắt hỏi thăm nha hoàn xem Tuyền vương lúc này ở đâu liền thẳng đường đến đó.

Chương 18:

Tuyền vương phủ là sau khi Dạ Vô Yên trở về kinh thành hoàng thượng mới ban cho hắn. Trước khi xuất chinh hắn chưa được phong vương nên không có phủ đệ.

Được xem là phủ đệ hàng đầu của đế đô, nghe nói đây là cung đình của triều trước. Đường đi vào, cảnh vật lộng lẫy huy hoàng, điện ngọc lầu các, quả có chút phong thái của triều trước. Giống như bề mặt của tảng đá kia, còn có tấm rèm ảm đạm màu ngọc bích, màn cửa sổ màu xanh lục bằng lụa mỏng trên có in những bông Hàn Mai trong tuyết...

Theo lẽ thường Dạ Vô Yên phải nghỉ ngơi hồi phục một thời gian nhưng hắn không nghỉ ngơi, mọi người không thể không hoài nghi hắn rất ít khi ở trong phủ.

Vân Túy Viện là chỗ ở của Y Doanh Hương, trước cửa viện có hồ nước, trên mặt hồ có một tòa điêu lan ngọc thế và cây cầu đá bắc qua.

Sắt Sắt đứng trên cầu ngắm nước hồ trong xanh bồng bềnh, trong hồ có vô số hoa cẩm lý màu đỏ, mọc thành từng đám giống như một dãy hoa màu đỏ, làm nổi bật màu nước trong xanh, đẹp đến nỗi nói không nên lời.

Trên mặt hồ là những bông hoa thủy tiên phiêu đãng, có thể tưởng tượng giữa ngày hè, lá sen dập dềnh cùng cẩm lý tạo thành một cảnh đẹp làm người vô cùng thích thú. Chỉ tiếc nàng không có phúc được thưởng thức, ngoài sân chỗ nàng ở chỉ có hai cây đào già.

Hai người vừa đến cửa Vân Túy viện đã có nha hoàn đi vào bẩm báo, Sắt Sắt cũng không chờ được phép liền sải bước thướt tha đi vào trong viện.

Y Doanh Hương là chính phi, theo quy củ nàng phải đến thỉnh an, huống chi Sắt Sắt còn nghe Dạ Vô Yên ở chỗ này dùng đồ ăn sáng nên nàng đương nhiên không thể không đến đây. Nhưng nàng cũng biết mình là người không được hoan nghênh, đến nha hoàn đứng canh cửa cũng lộ ra vẻ mặt coi thường.

Bất quá Sắt Sắt cũng không để ý, nàng vẫn điềm tĩnh nghiêm mặt, khóe môi nở nụ cười xinh đẹp, chậm rãi bước vào. Vào trong viện, Sắt Sắt liền có cảm giác không khí trong phòng không được tốt, mơ hồ nghe được có tiếng khóc thút thít.

Sắt Sắt không nhìn thấy Dạ Vô Yên cùng Y Doanh Hương, nàng đứng trong phòng vừa cười nhạt vừa âm thầm đánh giá cách bài trí phòng

Trong phòng, những kệ tủ bằng gỗ lim đều được nạm vàng hai bên, bên trên để các đồ trang trí bằng ngọc quý giá, cả hình dạng và màu sắc đều vô cùng thanh lịch tinh xảo, chính giữa sảnh được trải thảm đỏ, đặt một chiếc bàn gỗ lim, trên mặt bàn bày đầy những món ăn ngon, nhưng bàn lại không có người, chỉ có hai tiểu nha hoàn cầm đũa trong tay, chờ để gắp thức ăn.

Hai tiểu nha hoàn kia ngẫu nhiên nhìn về hướng Sắt Sắt, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường và chế giễu. Sắt Sắt biết các nàng bất mãn chuyện đêm động phòng Tuyền vương không ngủ lại chỗ của chủ tử các nàng mà ngủ lại chỗ của trắc phi.

Sắt Sắt dường như lúc này mới tỉnh ngộ, nàng đã đoạt đi đêm động phòng của Y Doanh Hương. Nghe trong phòng có tiếng khóc thút thít chỉ sợ là nước mắt của Y Doanh Hương, trong lòng Sắt Sắt không khỏi cảm thấy có lỗi cộng thêm một chút không đành lòng. Nếu như vậy lúc này nàng đến có phải sẽ càng làm cho Y Doanh Hương thêm đau lòng không?

Nhưng với tình thế trước mắt nàng dường như không còn có thể lùi bước. Bức rèm che của phòng trong được nha hoàn mở ra, Dạ Vô Yên dắt tay Y Doanh Hương cùng sóng vai bước ra.

Dạ Vô Yên đã thay đồ cưới màu đỏ thẫm ra, chỉ mặc một bộ cẩm bào màu tối, bên hông đeo một khối ngọc hình long phượng, khóe môi hắn mang một nụ cười thản nhiên, nhìn phong thái rất tuấn tú. Y Doanh Hương kiều mị khả ái như con chim nhỏ nép vào người Dạ Vô Yên, hai người nhìn qua rất thân mật lại vô cùng xứng đôi.

Sắt Sắt không hiểu sao thấy lòng nghẹn lại nhưng mặt vẫn không đổi sắc cười cười.

Dạ Vô Yên nhìn thấy Sắt Sắt đứng trong sảnh thì trong nháy mắt khuôn mặt thản nhiên có chút dao động, khóe môi run run.

Lần này hồi kinh hắn liền nghe nói Định An hầu thiên kim là tài nữ của đế đô, tinh thông cầm kì thi họa *đánh đàn, chơi cờ, làm thơ, vẽ tranh*, hắn vẫn nửa tin nửa ngờ nhưng lúc này càng thêm xác nhận đó bất quá chỉ là tin vịt mà thôi. *trúng kế rùi ca*

Quần áo rực rỡ, áo ngoài sa tanh màu xanh nhạt, trông có vẻ trắng nõn đáng yêu nhưng lại cố tình thêu một đóa hoa đào lớn màu hồng phấn. Phía dưới là váy màu vàng, lại dùng các sợi tơ thêu rất nhiều hoa, màu sắc rất sặc sỡ làm người hoa mắt.

Quần áo sặc sỡ như vậy cũng tạm chấp nhận, nàng lại búi tóc kiểu của các phu nhân trông rất già cũng không sao nhưng lại còn cố tính cài lên một đóa mẫu đơn thật lớn.

Tất cả những thứ này còn có thể nhẫn nhịn, điều làm cho người ta không thể chịu được là khuôn mặt dùng phấn quá dày làm cho người ta nhìn không ra màu da thật sự của nàng. *Sắt tỷ làm quá rồi ^^*

Dạ Vô Yên nhớ đến lần gặp Sắt Sắt trên núi Hương Miểu lại càng thêm chắc chắn nữ tử trước mắt ước chừng cũng thật tầm thường. Nghĩ lại cũng đúng, phụ thân nàng là tướng quân chinh chiến nhiều năm, mẫu thân ngày xưa là thủ lĩnh cướp biển Đông Hải, người như vậy làm sao có thể sinh ra nữ nhi là một tài nữ của đế đô? Cho dù có xinh đẹp thì cũng chỉ là hạng người dung tục phấn son.

Nhớ đêm yến tiệc nàng ăn diện không phải như thế, không biết là ai giúp nàng,bất quá lúc ấy tâm tư của hắn không để trên người nàng, cũng không chú ý nàng như thế nào? Chiều hôm qua thoáng nhìn nàng, khuôn mặt tươi mát kia hình như cũng không giống như khuôn mặt son phấn trước mắt hắn lúc này.

Dạ Vô Yên lạnh lùng xùy một tiếng liền đem ánh mắt dời đi nơi khác, hắn không muốn làm bẩn mắt mình.

Sắt Sắt nhìn thấy dáng vẻ hắn nhìn nàng thì trong lòng cười trộm.

Đôi mắt Y Doanh Hương vốn đã khóc đến sưng đỏ, lúc này nhìn thấy khuôn mặt trang điểm của Sắt Sắt không chút nào che dấu cười tươi như ánh trắng.

"Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây, mau ngồi xuống đi. Người đâu mau lấy trà."

Sắt Sắt nhìn khuôn mặt mĩ lệ tươi mát của Y Doanh Hương thì xua tay nói: "Vương phi không cần khách sáo, tuy Sắt Sắt so với vương phi lớn tuổi hơn một chút nhưng chung quy vẫn là trắc phi, vương phi vẫn nên gọi thẳng tên Sắt Sắt."

"Tỷ tỷ khách sáo rồi, trong lòng Doanh Hương chỉ coi người là tỷ tỷ. Tỷ tỷ dùng qua bữa sáng chưa? Nếu chưa không bằng cùng nhau dùng đi." Y Doanh Hương khách sáo vô cùng lên tiếng mời.

"Sáng nay dậy trễ lại vội đến thỉnh an vương phi nên vẫn chưa dùng đổ ăn sáng, nếu vương phi không chê vậy Sắt Sắt cũng không từ chối." Sắt Sắt nói xong liền chủ động kéo ghế ra ngồi vào bàn.

Nàng vốn là tới khiến người chê cười nên sẽ không khách sáo.

Sắt Sắt quả thật cũng rất đói bụng, đêm qua nàng còn chưa ăn no liền bị lão bà trong cung cắt ngang, sáng nay nàng cũng chưa ăn gì, lúc này nhìn thấy món ngon tự nhiên cảm thấy rất đói.

Dạ Vô Yên đứng một bên, có chút lặng người, khóe miệng tuy vẫn như trước hơi mỉm cười nhưng quanh thân lại tản ra hơi thở lạnh lùng mãnh liệt. *sợ tỷ quá mà =))*

Hắn không nói một lời ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng dùng cơm, đôi mắt đen không thấy đáy tựa như có thể cắn nuốt linh hồn người khác.

Sắt Sắt không để ý đến khuôn mặt lạnh băng sương của hắn, một mình ăn những món ngon nhưng cũng không quên gắp rau cho Y Doanh Hương cùng Dạ Vô Yên.

Y Doanh Hương khách sáo tiếp nhận nhưng Dạ Vô Yên tất nhiên không dễ hầu hạ, dĩ nhiên đem đồ ăn Sắt Sắt gắp vào đẩy ra, hắn đập đũa xuống bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.

"Yên ca, ngươi...ngươi ăn no rồi sao?" Y Doanh Hương cuống quýt đứng dậy tiễn hắn.

Dạ Vô Yên cười nhẹ vỗ vỗ đầu Y Doanh Hương, vô cùng thương yêu nói: "Hương Hương ta còn có việc phải đi trước."

Hắn xoay người đi, trước khi đi còn lạnh lùng liếc Sắt Sắt một cái, ánh mắt ngầm mang ý cảnh cáo.

Chương 19

Trước khi Dạ Vô Yên đi thoáng nhìn làm cho Sắt Sắt không có tâm tình diễn trò. Nàng cúi đầu dùng cơm, đến khi ăn uống no say mới buông chiếc đũa ngọc tinh xảo xuống, nhìn về Y Doanh Hương ngồi đối diện.

Nói thật Y Doanh Hương quả là một người rất đẹp, nàng tựa như ánh mặt trời tràn đầy sức sống, kiều diễm dưới ánh nắng, nữ tử xinh đẹp như vậy Nam Việt cũng không gặp nhiều.

"Tỷ tỷ, hôm đó ở núi Hương Miểu tỷ tỷ thật sự bị người xấu kia...khinh bạc sao?" Y Doanh Hương ngẩng đầu hỏi dè dặt.

Sắt Sắt sửng sốt, chẳng lẽ người Bắc Lỗ đều nói chuyện trực tiếp như vậy sao? Sắt Sắt nheo mắt đánh giá Y Doanh Hương nhưng tiểu cô nương này dường như cũng không nhận ra có gì không ổn trong lời nói của mình. Đôi con ngươi đen tựa như sương sớm, mang theo vẻ thuần khiết và chân thực, nhưng con ngươi đen kia lóe ra một vẻ phức tạp không rõ làm cho Sắt Sắt cảm thấy có chút khó hiểu.

Nàng ta thật sự đang quan tâm nàng sao?

"Tất nhiên là không, cũng nhờ vương gia và vương phi đến kịp lúc thiếp thân mới tránh được một kiếp nạn." Tối hôm qua Dạ Vô Yên đã lưu lại trên tấm vải lụa kia cái gọi là lạc hồng nên Sắt Sắt trả lời như vậy.

"Vậy sao..." Y Doanh Hương đã rõ nên thở dài nhẹ nhõm một tiếng, đôi mắt đen trong trẻo hiện lên một vẻ vui sướng: "Vậy là tốt rồi. Tỷ tỷ không biết đâu, ngày ấy Doanh Hương thật sự rất lo lắng cho tỷ tỷ, thật sự sợ người kia...Người kia thật sự làm bẩn sự trong sạch của tỷ tỷ."

Sắt Sắt cười mỉa, trong mắt người đời thì sự trong sạch của nàng đã sớm bị làm bẩn, bất quá được Y Doanh Hương quan tâm vẫn làm cho nàng cảm thấy có vài phần ấm áp. Nàng ta đối với nàng dường như cũng không có ý thù địch, một nữ tử hồn nhiên như vậy Dạ Vô Yên trân trọng yêu quý nàng cũng không có gì lạ.

Ra khỏi Vân Túy viện, Sắt Sắt cùng Thanh Mai liền trực tiếp trở về nơi ở của nàng là Đào Yêu viện. Xa xa nàng nhìn thấy hai thị vệ mặc đồ đen đứng lặng trước cửa, khí thế vô cùng băng tuyết, lạnh lùng quyết liệt, Sắt Sắt nhận ra đó là hai binh tướng Dạ Vô Yên mang về từ biên quan, không biết vì sao lại đứng trước cửa nơi ở của nàng.

Không phải Dạ Vô Yên đang ở đây chứ? Tâm tình Sắt Sắt không yên bước vào trong, quả nhiên nhìn thấy dáng người cao ngất tuấn tú của Dạ Vô Yên.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt sắt bén như hai thanh đao, sắc bén đến nỗi không thể nói nên lời.

Trong nháy mắt, Sắt Sắt như bị băng tuyết làm cho đông lạnh, nàng tưởng tượng ra ánh mắt như vậy ở trên chiến trường khi hắn nhìn kẻ địch, cũng bất quá là như thế.

"Giang Sắt Sắt ngươi thật to gan!" Dạ Vô Yên lạnh lùng mở miệng, thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn mà lạnh lẽo.

Xem ra nàng thật sự đã chọc giận hắn, bất quá cũng chỉ đến nơi ở chính phi của hắn dùng một bữa cơm, chỉ là quấy rầy hắn cùng chính phi chàng chàng thiếp thiếp, hắn lại giận như vậy sao? Hắn nhỏ nhen như thế chắc là sẽ bỏ nàng chứ? Sắt Sắt có chút chờ mong nhưng cũng không dám biểu lộ ra mặt, chỉ giả vờ bày ra bộ dáng cẩn thận vô tội.

"Thiếp thân không hiểu vương gia đang nói gì?" Sắt Sắt vẫn như trước bày ra ý cười trong sáng, có chút vô tội, có chút ngây thơ.

Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh mắt sâu không lường được toát ra một vẻ tức giận.

Sắt Sắt đón nhận ánh mắt của hắn, cảm thấy nụ cười trên mặt dần dần rơi xuống. Thật ra nàng không phải là cao thủ diễn trò.

"Còn bày ra nét mặt vô tội!" Dạ Vô Yên lạnh lùng nói, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm Sắt Sắt.

"Ngươi đã không hiểu thì bổn vương không ngại giải thích cho ngươi nghe, về sau không cho ngươi đến Túy Vân viện tìm vương phi, lại càng không cho phép ngươi có chủ ý gì với vương phi. Nếu như để bổn vương biết ngươi muốn gây bất lợi gì cho vương phi, bổn vương sẽ cho ngươi sốn không bằng chết!"

Lời hắn nói tàn nhẫn, lãnh khốc, sắc bén. (nguyên văn: ngoan, lãnh, lệ)

Lòng Sắt Sắt kinh ngạc, cảm thấy xấu hổ và giận dữ.

Hắn đối với Y Doanh Hương thật sự rất che chở!

Chẳng qua nàng chỉ đến chỗ vương phi dùng một bữa cơm hắn liền giận dữ cảnh cáo nàng. Chẳng lẽ nàng sinh ra đã mang dung nhan của ác nhân sao? Chẳng lẽ xem nàng giống một nữ tử độc ác lắm sao?

Nàng cũng chưa làm gì, Dạ Vô Yên đã khẩn trương như vậy, nếu Y Doanh Hương vì nàng mà thật sự có bề gì, nàng có giữ được cái mạng này không?

"Nếu vương gia cho rằng thiếp thân là người độc ác vậy sao không bỏ thiếp thân, miễn cho vương gia phải lo lắng đề phòng thiếp thân gây bất lợi cho vương phi." Bên môi Sắt Sắt lộ ra nụ cười mỉa mai, nót thật thản nhiên.

Dạ Vô Yên nhìn thấy ý cười mỉa mai bên môi Sắt Sắt trong lòng bỗng dâng lên một trận phiền muộn chán nản.

Sáng nay nàng quyến rũ hắn, hắn chắc chắn cho rằng nàng là một nữ tử ham hư vinh, bụng dạ khó lường. Khi nàng trang điểm xinh đẹp đến Túy Vân viện tìm hắn, hắn dường như tưởng tượng nữ tử này muốn tranh đoạt vị trí chính phi với Hương Hương, Hương Hương thuần túy trong sáng không hề có tâm cơ gì làm sao có thể là đối thủ của nàng.

Theo lý thuyết, vị trí chính phi là của nàng, nàng có oán giận cũng không sao, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào có hành động gây hại cho Hương Hương, thậm chí chỉ là ý tưởng.

Bất quá mới vừa rồi nàng nói muốn hắn bỏ nàng là thật lòng hay chỉ là lạc chặc buộc mềm hắn không có tâm tình tìm hiểu. Bỏ nàng là không có khả năng, nói thế nào thì nàng cũng là thiên kim của Định An hầu .

"Bổn vương cũng chỉ có một câu, chỉ cần ngươi không vọng tưởng vị trí vương phi, an phận thủ thường, giữ khuôn phép thì vị trí trắc phi này vĩnh viễn sẽ là của ngươi. Nghe rõ rồi chứ?" Dạ Vô Yên ngắn gọn nói, buông lỏng ngón tay đang nắm lấy cằm của nàng.

"Lời dạy của vương gia thiếp thân ghi nhớ trong lòng." Sắt Sắt cụp mắt, nhẹ giọng nói.

Nàng thật ngốc!

Cho dù hắn nghĩ nàng không còn trinh tiết hắn vẫn cưới nàng, làm sao có thể vì chán ghét nàng, không thích nàng mà bỏ nàng đây! Hắn đường đường là Tuyền vương, tất nhiên sẽ không ngại nuôi thêm một người rảnh rỗi như nàng.

Thôi thì từ nay đành phải yên phận trong vương phủ, giấy bỏ vợ cũng đừng hy vọng xa vời. Nếu muốn ra khỏi phủ chỉ có thể dùng phương pháp khác, nếu không phải nàng sợ liên lụy phụ thân cùng mẫu thân, nàng thật sự muốn trốn đi.

Dạ Vô Yên nhìn dáng vẻ phục tùng của Sắt Sắt thì biết lời nói của hắn rốt cuộc cũng đã có tác dụng, cánh môi gợi lên một nụ cười lạnh, hắn lấy từ trong tay áo một chiếc khăn, lau qua những ngón tay vừa nắm lấy cằm Sắt Sắt, không chút lưu tình xoay người rời đi. *đồ tự kỉ!!!!*

Sắt Sắt sờ sờ chỗ cằm bị hắn nắm qua, chỉ cảm thấy đau đớn khó chịu nhưng nàng vẫn sai Thanh Mai đi chuẩn bị nước ấm.

Hắn ngại nàng bẩn chẳng lẽ nàng không ngại hắn bẩn sao? *chuẩn quá!*

Nàng ngâm mình trong nước, cẩn thận tẩy rửa nơi bị hắn nắm qua.

Chương 20

Mùa xuân bắt đầu đến, gió đêm thổi vào người rất lạnh.

Sắt Sắt nằm vắt vẻo trên một nhánh cây xanh tươi rậm rạp trong Đào Yêu viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Vô số những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm trong vắt, tỏa ra những vầng sáng vô cùng đẹp mắt. Cảnh đẹp như vậy đáng tiếc không có người cùng thưởng thức với nàng.

Sắt Sắt than một tiếng, nhịn không được nhớ tới một ca khúc từng nghe qua: "Ngọc tuyết đình tâm bóng đêm không, di hoa tiểu hạm đấu xuân hồng. Khinh sam đoản mạo rượu ca trọng. Màu phiến cũ đề mưa bụi ngoại, ngọc tiêu mới sáng tác yến oanh trung. Chằng chịt nơi nơi là xuân phong." *miễn cho em giải nghĩa bài này nha hì hì* *sẽ tìm hiểu thêm*

Thản nhiên ưu sầu, tiếng ca thánh thót, nhàn rỗi tự tại, nàng ở trong viện yên bình như mộng như ảo, là do bị giam cầm cô đơn, cũng là do không thể tự chủ được.

Từ khi nghe Dạ Vô Yên cảnh cáo, Sắt Sắt liền an phận ở trong Đào Yêu viện một tháng, không có việc gì thì ít ra khỏi viện, cũng không có mấy người đến quấy rầy nàng, ngày qua ngày rất tự do tự tại. Chính vì sự cô đơn phiền muộn như vậy khiến nàng không chút nghi ngờ, nếu ngày cứ trôi đi như thế, nàng sợ sẽ bị bức đến điên mất.

Muốn ra khỏi phủ cũng không phải dễ, Tuyền vương phủ được canh chừng rất nghiêm, nàng cũng không muốn mạo hiểm, chỉ có thể thừa lúc đêm tối, ngồi trên cây nhìn ngắm bầu trời đêm.

Nhưng đó dường như cũng là hy vọng xa vời, tối nay ông trời giống như cũng không thành toàn cho nàng. Nàng vừa mới hừ một tiếng chợt nghe ngoài cửa vang lên một tràng vỗ tay. Xuyên qua cành lá xum xuê, Sắt Sắt nhìn thấy một dáng người phong nhã đang chậm rãi bước tới.

Chẳng qua chỉ hừ hai tiếng đã bị người khác nghe thấy sao. Sắt Sắt không khỏi chán nản thở dài.

"Đêm nay không biết ta có phúc thế nào mà lại nghe được tiếng nói êm tai như vậy! A ha ha ha...."

Đó là một công tử trẻ tuổi, áo quần hoa lệ, dung mạo tuấn tú nhưng Sắt Sắt lại không quen hắn. Nhìn khí thế của hắn cũng không phải thị vệ của vương phủ, Sắt Sắt nằm trên cây không lên tiếng, hậu viện của Tuyền vương phủ từ khi nào lại cho người ngoài tự ý ra vào.

"Còn không xuống dưới! Ta thật sự muốn nhìn người có giọng nói tuyệt vời như vậy thì sẽ có dáng vẻ xinh đẹp như thế nào!" Tiếng nói trêu chọc tiếp tục vang lên.

Sắt Sắt đang ngồi trên cây thay đổi tư thế ngẩng đầu tiếp tục ngắm sao.

Không ngờ người kia cũng không từ bỏ, nhẹ nâng người nhảy lên cành cây. Sắt Sắt thấy hắn phóng lên, tựa như muốn ngồi cùng cành cây nàng đang dựa vào, nhịn không được duỗi chân đá hắn đi.

Người kia nghiêng mình né tránh, hai chân ôm lấy nhánh cây phía trên, thuận thế ngã mình xuống, mặt đối mặt với nàng. Một luồng hơi thở nam tính ấm áp mang theo mùi hương thơm ngát không ngờ lại hướng đến mặt nàng ấp tới làm Sắt Sắt không nhịn được cau mày.

"A! Là ngươi?" Người kia phát ra âm thanh kinh ngạc, xoay người ngược lên, tựa vào cành cây đối diện với Sắt Sắt.

Trong lòng Sắt Sắt giật mình, chẳng lẽ người này quen nàng?

Nương theo ánh trắng, hắn hé ra khuôn mắt nho nhã tuấn lãng, một đôi con ngươi đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, một tấc cũng không rời.

"Thì ra là ngươi, không ngờ ngươi đúng là nữ nhi! Ha ha ha..." Người kia không kìm chế được cười phóng đãng.

Trong đầu Sắt Sắt chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên nhớ tới người đó.

Nàng cùng người này cũng không quen biết, chẳng qua đã từng gặp mặt một lần nhưng lần đó cực kì xấu hổ, bởi vì địa điểm gặp mặt của họ là....nhà xí.

Năm ngoái, Sắt Sắt từng cải trang thành nam tử, ra ngoài ngao du .

Một lần kia nàng không mang theo Thanh Mai, khi đó đang đứng ở nhà xí công cộng có vẻ khẩn trương, đang sửa sang lại quần áo thì một công tử trẻ tuổi xông vào. Sắt Sắt rất sợ, vừa nhanh tay sửa lại quần áo vừa hung hăng trừng mắt liếc công tử kia một cái.

Không ngờ công tử kia bị nàng trừng mắt nhìn lại ngây ngốc cười hề hề, ước chừng nghĩ nàng thật sự là nam tử, ở trước mặt nàng thản nhiên vén vạt áo lên, tháo thắt lưng, trong lúc đó còn không quên mỉm cười thân thiện với Sắt Sắt.

Khuôn mặt ngọc của Sắt Sắt ửng hồng, trả cho hắn một nụ cười sáng lạn, tặng cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một quyền.

Nàng dùng lực cũng không lớn nhưng công tử kia hình như không quen bị đánh, trong nháy mắt máu mũi trào ra. *dã man*

Sắt Sắt xùy một tiếng, cho rằng rất đáng, ai bảo hắn làm vậy trước mặt một đại cô nương. Lúc đó thật ra nàng đã quên mình đang cải nam trang.

Nàng cứ tưởng rằng sẽ không gặp lại người này,không ngờ lại gặp hắn ở Tuyền vương phủ.

Sắt Sắt ý thức được lúc này mình đang trang điểm thành nữ tử, nhịn không được nhăn mày. Người này mặc dù đã từng thấy nàng cải nam trang nhưng cũng không biết đó là Tiêm Tiêm công tử, nếu không thì nguy to rồi. Người này nếu có thể tự do ra vào vương phủ đương nhiên là quen biết với Dạ Vô Yên.

"Ngươi là ai? Ngươi nhìn nhầm người rồi." Sắt Sắt rõ ràng đang giả ngu.

"Làm sao có thể nhận sai người?" Nam tử lộ vẻ mê đắm nói.

Hắn làm sao có thể quên khi đó nàng đang cải nam trang nhìn hắn mỉm cười sáng lạn, nụ cười tươi tắn kia tựa như hoa cỏ mùa xuân đang nở rộ trước mắt, thanh nhã mê hoặc, xinh đẹp vô cùng. Trong nháy mắt khiến hắn như bị hút hết hồn phách.

Hắn liền bị lạc vào nụ cười phong tình đó, nhưng nụ cười trước mắt bỗng nhiên ngưng lại, không biết từ khi nào mặt của hắn đã trúng một quyền. *khổ thân ca*

Hắn nhớ rất rõ, một quyền sắc bén kia hình như còn mang theo một mùi hương thơm ngát, giống như hoa lan hoa hồng, rất nhẹ, thực nhẹ, nhưng cũng đủ để làm hắn say mê.

Hắn đứng trong nhà xí thưởng thức hương thơm kia, thẳng đến khi bóng người kia đi khuất hắn mới tỉnh ngộ đuổi theo. Xa xa hắn nhìn thấy công tử kia phong độ bước đi, vừa đi vừa phe phẩy chiếc quạt.

Hắn rất muốn đuổi theo nhưng giữa phố người qua lại đông đúc, đường đi chật kín làm hắn phải dừng chân. Hắn lúc đó mới ý thức được dây lưng của hắn còn chưa thắt lại, cứ như vậy đuổi theo người khác, sợ người khác nghĩ bọn họ là hai người đoạn tụ. (là gay áh)

Hắn cũng có chút hoài nghi mình là đoạn tụ bởi vỉ hắn lại bị mất hồn mất vía vì một nam tử đã đánh mình một quyền.

Hắn dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn những người xung quanh đi qua dám liếc nhìn hắn, thắt xong dây lưng mới phát hiện người kia đã đi khuất.

Hắn không ngờ người hắn nhớ mãi không quên lại ở chỗ này, hơn nữa lại là một nữ tử.

Ánh trăng, theo xuyên qua những tán cây rọi xuống như một tấm lụa mỏng vờn quanh nàng. Nàng ngồi trên cành cây, thân mặc một bộ y phục màu trắng đơn giản, trông giống như làn khó nhẹ nhàng mông lung mà mê ly. Mái tóc dài như thác nước buông xuống, dung nhan thanh lệ dưới ánh trăng đẹp đến tột cùng.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, mái tóc của nàng ở trong gió khẽ tung bay.

Đến cả tiên nữ hạ phàm sợ cũng không thể sánh kịp phong thái của nàng.

Trái tim của hắn, lại một lần nữa bị lạc mất.

Mắt hắn bỗng nhiên hoa đi, trên mặt bị trúng một quyền, máu mũi trào ra.

Hắn kêu một tiếng thảm thiết, lại là mũi, sao nàng không đổi chỗ khác mà đánh? =))

"Ngươi là ai?" Nàng hỏi, âm thanh rất lạnh lẽo.

"Dạ Vô Nhai." Hắn đáp, âm thanh vô cùng dịu dàng.

Hắn lần đầu tiên phát hiện, hắn hình như rất đáng bị đánh!

Chương 21

Dạ Vô Nhai?

Là ngũ hoàng tử của Gia Tường hoàng đế, ngũ ca của Dạ Vô Yên?

Sắt Sắt ngồi lên thân trên phía trên, nghiêng đầu nhìn nét mặt của Dạ Vô Nhai chìm đắm dưới ánh trăng. Hắn tuấn tú đẹp đẽ như Dạ Vô Yên, thiếu đi sự lạnh lùng khốc liệt của Dạ Vô Yên nhưng lại tuấn lãng hơn vài phần. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, thần thái thuần khiết, do sống trong cảnh an nhàn mà ra. Đôi mắt hắn so với con ngươi đen sâu thẳm không thể nắm bắt của Dạ Vô Yên đúng là khác nhau một trời một vực, đó là đôi mắt sắc bén trên chiến trường mà ra.

"Ngươi là ai?" Dạ Vô Nhai hai tay ôm ngực hỏi: "Chưa từng nghe nói hậu viện của lục đệ lại có nữ tử như ngươi. Ngươi không phải là yêu tinh tinh quái chứ?"

"Ngươi nói đúng rồi, ta chính là cây bạch quả thành tinh, mới vừa rồi hát khúc ca này để dụ ngươi đến đây, ta muốn hấp thụ máu của ngươi." Sắt Sắt chớp chớp lông mi, nghiêm mặt nói.

Nếu Dạ Vô Nhai thật sự tin tưởng lời nàng nói thì tốt rồi, sớm biết sẽ gặp lại hắn ở Tuyền vương phủ thì nàng đã không vội rửa sạch mặt, còn phải trang điểm thật đậm. Nhưng hiện tại hối hận đã muộn, hắn nhận ra nàng rồi. Cũng may nàng chưa để lộ võ công trước mặt hắn, hai quyền kia đều không dùng nội lực.

"Muốn hấp thụ máu của ta? Ta cầu còn không được đây, mau mau làm đi." Hắn cợt nhả nói rồi đem thân mình tiến lại gần.

Mắt thấy dung nhan tuấn mỹ của hắn gần trong gang tấc, thấy con ngươi đen mang theo hai ngọn lửa sáng ngời như thiêu đốt người khác, tay Sắt Sắt chặn trước ngực hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng làm xằng bậy, ta là trắc phi của Tuyền vương."

Như bị một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống, nụ cười tươi tắn trên môi Dạ Vô Nhai cứng lại.

"Trắc phi? Ngươi là Giang Sắt Sắt, nữ tử không còn trong sạch Giang Sắt Sắt?" Dạ Vô Nhai hỏi lặp đi lặp lại, vẻ mặt không tin tưởng.

Sắt Sắt nhíu nhíu hàng mi đen cong vút, có cần phải lặp đi lặp lại như vậy không?

"Nghe nói lục đệ không thích ngươi, sau khi kết hôn vẫn để ngươi cô đơn phòng trống. Aizz,hắn thật là đáng giận!" Vừa nói hắn vừa định nhảy từ trên cây xuống: "Ta đi tìm hắn."

Sắt Sắt ngồi trên cành cây, không hề nhúc nhích.

Phản ứng của Dạ Vô Nhai thật sự ngoài dự kiến của nàng, vốn tưởng rằng nàng là trắc phi của Tuyền vương thì hắn sẽ đối với nàng có quy củ một chút, ai biết hắn thản nhiên thể hiện sự mất mát xong lại còn muốn đi tìm Dạ Vô Yên.

"Ngươi tìm hắn làm gì?" Sắt Sắt hỏi một cách thản nhiên .

"Tất nhiên là đánh hắn một trận, ai bảo hắn đối xử với ngươi như vậy!"

"Ta và ngươi rất thân sao?" Sắt Sắt hỏi giọng lạnh như băng. Không phải nàng không cảm kích hắn, nàng cùng hắn bất quá chỉ gặp nhau hai lần mà thôi. Giang Sắt Sắt nàng khi nào cần người khác bênh vực.

Dạ Vô Nhai nhất thời nghẹn lời, kinh ngạc đứng dưới tàn cây, thật lâu sau mới thong thả nói: "Ngày ngày tương tư chẳng lẽ không cảm thấy cô độc sao?"

Nói xong hắn im lặng rời đi, bóng dáng có chút buồn bã.

Sắt Sắt ngồi trên cây, bị hắn nói lý nhịn không được cảm thấy thê lương, bất đắc dĩ kinh ngạc, chẳng lẽ là...Nhưng tính cả tối nay họ cũng chỉ gặp nhau hai lần, huống chi lần đầu tiên nàng cải nam trang, còn không chút nể tình tặng cho hắn một quyền, hắn không có khả năng thích nàng, có lẽ hắn chính là đối với nàng cảm thấy chút mới mẻ.

***

Ngày hai mươi sáu tháng tư là một ngày lành, gió nhè nhẹ, trời xanh mây trắng.

Hôm nay thái tử đông cung Dạ Vô trần cử hành vương tôn yến bên bờ sông, Tuyền vương Dạ Vô Yên tất nhiên nhận được thiệp mời, Y Doanh Hương cùng Sắt Sắt cũng không tránh khỏi phải tham gia. (vương tôn yến: yến tiệc của con cháu hoàng gia.)

Sáng sớm, Sắt Sắt liền ăn diện cùng với Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương lên chu luân khắc hoa xe ngựa. (chu luân: xe của nhà quyền quý.)

Từ ngày đại hôn đến nay đã hơn một tháng, Sắt Sắt mấy ngày không gặp Dạ Vô Yên, nếu như không có vương tôn yến lần này, Sắt Sắt cũng không có cơ hội nhìn thấy Dạ Vô Yên. Bề ngoài của hắn vẫn tuấn mỹ tao nhã như vậy, nhưng Sắt Sắt liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra vẻ lãnh liệt vô tình của hắn.

Toa xe ngựa rất lớn, Dạ Vô Yên cùng Y Doanh Hương ngồi trên ghế đối diện, Sắt Sắt ngồi một mình ở phía đối diện. Nàng có chút nhàm chán, nhắm hai mắt lại, ai ngờ lại tựa đầu vào vách xe, bất tri bất giác ngủ mất.

Ước chừng do toa xe nảy lên, nàng có cảm giác ngủ rất thoải mái, khi tỉnh lại thì xe ngựa đã dừng ở bờ sông Du Giang.

Nàng chớp chớp hai hàng lông mi cong, vừa mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Dạ Vô Yên đang đảo trên khuôn mặt nàng, ngay sau đó liền nghe được âm thanh lạnh lùng của hắn: "Còn ra thể thống gì!"

Có lẽ dáng điệu nàng ngủ không được tốt, Sắt Sắt thản nhiên cười, sửa sang lại búi tóc một chút rồi bước xuống xe.

Bờ sông Du Giang đã sớm bị phong tỏa, mọi người đến xem náo nhiệt cũng bị chặn từ xa.

Yến hội ước chừng một canh giờ nữa sẽ bắt đầu nhưng chỉ thấy vài ba vị vương tôn đã đến.

Nghe nói tiệc chiêu đãi lần này ngoài các quan viên, vương tôn công tử trong kinh thành còn có hoàng tử của các quốc gia đến làm con tin ở Phi Thành. Đương kim thiên hạ Nam Việt quốc cùng Bắc Lỗ quốc, các quốc gia nằm ở ranh giới phía Nam và quốc gia nhỏ ở phía Bắc, còn có vô số những quốc gia nhỏ ở phía đông và phía Tây. Các quốc thuần phục Nam Việt phần lớn đều đem các hoàng tử đến đế đô làm con tin, tất nhiên cũng có lúc sau khi chiến sự thất bại phải đầu hàng liền chạy đến Nam Việt, gần như là đi sứ.

Những người này đã du nhập vào Nam Việt nên quần áo cũng mặc theo người Nam Việt, tiếng nói cũng nói theo tiếng Nam Việt, cũng có người vẫn ăn mặc theo trang phục của cố quốc, nói ngôn ngữ của cố quốc.

Đoàn người này, áo quần đủ màu sắc ngồi trên ngựa, trang phục khác nhau, tiếng nói phức tạp.

Sắt Sắt bước xuống xe ngựa, nhìn thấy tình trạng trước mắt thì cảm thấy có chút hoa mắt.

Hai bên bờ sông Du Giang là những hàng liễu rũ, xanh tươi xum xuê đang lay động trong gió, giữa sông hàng liễu rũ soi bóng xuống mặt nước, màu xanh dạt dào.

Ánh mắt Sắt Sắt xẹt qua một dáng người mặc áo xanh, bỗng nhiên nhìn chăm chú.

Một bóng dáng quen thuộc nhưng lại xa lạ cỡi một con ngựa trắng, theo phía sau là vài gã sai vặt.

Nói quen thuộc là vì khuôn mặt kia vẫn là khuôn mặt của Phong Noãn, nói xa lạ là vì quần áo cùng kiểu tóc của hắn hoàn toàn thay đổi, sự thay đổi này làm cho hắn tăng thêm vài phần xa lạ. Mặc trên người trang phục của nước khác làm cho hắn nhìn qua dường như thay đổi thành một người khác. Mặt của hắn được phục sức cùng kiểu tóc phụ trợ , lộ ra vẻ tuấn mỹ sáng ngời.

Nếu nói Dạ Vô Yên tuấn mĩ như được mài dũa mà ra thì Phong Noãn tuấn mĩ như được điêu khắc mà thành.

Lúc này nhìn thế nào Phong Noãn không giống như người Nam Việt, lúc trước sao nàng nhìn không ra?

Thì ra hắn cũng là một vị hoàng tử nhưng không biết hoàng tử nước nào? Sắt Sắt đối với quần áo, trang sức của các quốc gia khác vốn hiểu biết rất ít. Lần này nàng thực sự không nhìn nhầm chứ, vốn tưởng rằng Phong Noãn là một lãng tử giang hồ, không ngờ lại có thân phận cao như vậy. Nàng còn từng ảo tưởng sẽ cùng hắn lưu lạc giang hồ, nay xem ra đó thật sự là chuyện nực cười.

"Yên ca ca, ta nhìn thấy Ngạo Thiên hoàng tử rồi, có thể qua đó gặp mặt hắn không?" Y Doanh Hương túm ống tay áo Dạ Vô Yên, nói rất cao hứng.

Trên mặt Dạ Vô Yên tất cả đều là ý cười thương yêu: "Được thôi, ngươi đi đi."

Y Doanh Hương nhấc váy lên, từng bước nhỏ chạy về phía Phong Noãn, có lúc gần như muốn lảo đảo ngã sấp xuống, ước chừng như tâm tình rất kích động.

Thì ra Phong Noãn đúng là hoàng tử của Bắc Lỗ quốc. *Sắt tỷ số đỏ rồi =))*

Bắc Lỗ quốc cường thịnh cũng chỉ là chuyện của hai năm nay, năm năm trước đã từng đem nhị hoàng tử Hách Liên Ngạo Thiên đưa đến Nam Việt làm con tin. Phong Noãn đúng là đến Hách Liên Ngạo Thiên đến Phi Thành làm con tin sao!

Nay Bắc Lỗ dần dần cường thịnh, hắn phỏng chừng như cũng không còn ở Nam Việt bao lâu nữa. Trách không được hắn phải rời khỏi nàng, thì ra hai người họ không phải là người cùng một nước.

Điều Sắt Sắt thắc mắc nhất chính là Phong Noan là con tin từ Bắc Lỗ, mất tích gần một năm chẳng lẽ Bắc Lỗ quốc không biết sao? Nàng đoán những người này cùng Nam Việt đã đem sự việc giấu đi, nếu không Bắc Lỗ quốc biết được thì thiên hạ làm sao còn có thể thái bình như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: