Chương 7 + Chương 8
Đệ thất chương – Ván cờ và Vị Thủy
Công nguyên năm 621 , Đường Thái Tông Lý Thế Dân vừa mới đăng đế là lúc Hiệt Lợi Khả Hãn của Đông Đột Quyết dẫn 20 vạn binh vây đánh cầu Vị Thủy ở ngoài thành Bắc của kinh đô Trường An , cách thành Trường An thành 40 dặm , kinh sư chấn động.
Thái Tông đế quyết định đích thân dẫn quân tới Vị Thủy , Lý Tĩnh, Trình Tri Tiết , Trưởng Tôn Vô Kỵ đi theo, Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối lưu thủ.
Thái Tông đế ở Cam Lộ điện mặc giáp mang trụ, Trưởng Tôn chậm rãi đi vào.
"Hoàng Thượng." Trưởng Tôn nhẹ nhàng gọi. Đôi mắt dịu dàng và không có nửa điểm khẩn trương lo lắng.
Thái Tông đế quay đầu, hơi hơi nhướng mày, tươi cười lạnh nhạt "Quan Âm Tì , trẫm đi Vị Thủy , chuyện tình trong cung ngươi giúp ta nhiều hơn một chút nha."
Trưởng Tôn yên lặng gật đầu.
Thái Tông đế dứt lời, liền cùng Trưởng Tôn gật đầu rồi bước ra ngoài.
Trưởng Tôn chậm rãi xoay người, nhìn Thái Tông đế đi ra khỏi Cam Lộ điện, bóng dáng nam nhân kia vĩnh viễn mạnh mẽ dũng cảm, dáng người tiêu sái phóng khoáng , ở trong mắt rất nhiều nữ nhân y là một anh hùng, ở trong mắt Trưởng Tôn, y cũng là một anh hùng. Cho nên, Trưởng Tôn tin tưởng nam nhân lần này đi Vị Thủy nhất định có thể đánh bại địch nhân trở về, không chỉ mình nàng tin tưởng, ở trong cung, nữ nhân của y đều tin tưởng như vậy .
Thái Tông đế bước ra khỏi Cam Lộ điện, đi đến trước cửa cung rồi tiếp nhận dây cương, lúc đang muốn lên ngựa lại thoáng nhìn dưới đại thụ cách đó không xa có một chiếc xe lăn .
Trên xe lăn , hài đồng lẳng lặng nhìn mình. Hắn nhớ tới ván cờ tối hôm qua, hơi hơi nhếch khóe miệng cười, cười tự tin đường hoàng.
Lập tức, xoay người lên ngựa, hắn phi nhanh mà đi, lưu cho hài đồng trên xe lăn một bóng dáng thực trương dương.
Nhìn theo tấm lưng kia đi xa, Thừa Kiền lặng im một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng thở dài "Châu Nhi tỷ tỷ, chúng ta trở về đi."
"Điện hạ, không phải chúng ta muốn đi Lập Chính điện sao?"
"Mẫu hậu hiện tại đại khái ở Cam Lộ điện rồi . Thôi, ta hành động không tiện, vẫn đừng cho mẫu hậu thêm phiền toái, chúng ta trở về đi."
Vị Thủy , Thái Tông đế đứng ở trên đài cao, chậm rãi tuần tra quân đội trước sau chỉnh tề uy nghiêm, còn nồng đậm chiến ý !
Ở Khởi Huy điện, Thừa Kiền nhìn ván cờ tối hôm qua đã hạ hơn phân nửa.
Vị Thủy , Thái Tông đế vung tay lên, trầm giọng mở miệng "Trẫm biết chư vị có tâm muốn quyết chiến, trẫm cũng biết chư vị đều là nam nhi tâm huyết, nhìn cẩu Đột Quyết giết chết huynh đệ ta, đoạt thê cướp nhi , hủy ruộng tốt của ta, tổn hại uy danh Đại Đường ta, đều hận không thể tróc da uống máu ! Trẫm cũng như thế!"
"Nếu là như thế! Bệ hạ! Thỉnh chuẩn chúng thần được đánh một trận!!" Trình Tri Tiết bước ra, cao giọng ồn ào, một bên vung lên , trừng mắt to, giận dữ hét "Để cho Trình gia gia đem đàn con hoang này giết hết !"
Trình Tri Tiết vừa dứt lời, vô số bạo thanh vang lên "Chiến! Chiến! Chiến!"
Khởi Huy điện, Thừa Kiền vươn tay, chậm rãi sửa sang lại quân cờ
Thái Tông đế tiến lên từng bước, mạnh mẽ bắn một phát cung , xẹt qua không khí, một tên xuyên thủng cửa đại doanh! Nhất thời, toàn trường nghiêm nghị lặng im, Thái Tông đế chậm rãi hạ tay xuống, đôi mắt thâm thúy băng lãnh từ từ nhìn quét qua mọi người, thanh âm trầm thấp vọng trên không của đại doanh "Hôm qua, có người cho trẫm biết , chính trực tuy là hảo nam nhi, ẩn nhẫn cũng là đại trượng phu!... Thỉnh chư vị kiên nhẫn! Trẫm ở đây hứa với chư vị một câu, ba năm, chỉ cần ba năm! Trẫm sẽ làm cẩu Đột Quyết kia tử , nợ máu trả bằng máu!"
Ở Vị Thủy , Lý Tĩnh nhẹ nhàng thở phào mà nhìn Thái Tông đế cùng Hiệt Lợi Khả Hãn của Đột Quyết đang ở cách đó không xa cười ha ha và cầm tay nhau uống rượu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ xem thấy Lý Tĩnh thả lỏng liền nói nhỏ "Lý tướng quân cũng thực lo lắng?"
Lý Tĩnh nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ "Trưởng Tôn đại nhân sẽ không lo lắng?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi gật đầu "Ngay từ đầu ta rất lo lắng, nhưng khi chỉnh quân nghe bệ hạ nói vậy, không còn lo lắng nữa."
Lý Tĩnh nhìn Thái Tông đế ở xa xa, trầm giọng nói "Bệ hạ hôm qua tâm tình phập phồng quá nhiều, nghĩ đến việc cùng cẩu Đột Quyết kia ký minh ước chó má này, trong lòng thật cũng là không khoái . Lão tử trong lòng cùng Trình Tri Tiết kia giống nhau , hận không thể thống thống khoái khoái đánh một hồi! Có điều rằng, hiện tại thực không phải thời điểm!"
Quân mã điều động chưa đến đông đủ, đám ở thành Trường An lại đâu hiểu đánh đấm là cái rắm gì ! Lý Tĩnh liếc mắt nhìn Trình Tri Tiết một bên hò hét , tên này thật hỗn trướng ! Bệ hạ mới đăng cơ , hắn liền đắc ý vênh váo rồi ư ? Đương nhiên, bằng bọn họ nam chinh bắc chiến nhiều năm, có lẽ cũng có thể thử một lần ! Chính là, rất mạo hiểm!
"Chính trực tuy là hảo nam nhi..." Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nhẹ giọng nói.
"Ẩn nhẫn cũng là đại trượng phu!" Lý Tĩnh trầm giọng nói tiếp, nắm chặt thương trong tay .
Hai người đứng đối diện sau một lúc lâu, bỗng nhiên lại cười ha hả, trong lòng đều rất chờ mong ba năm kia!
Liên minh xong , Thái Tông đế quay lại, tươi cười vừa mới sang sảng lập tức âm trầm xuống .
Cưỡi ngựa trầm mặc đi ở phía trước, các đại thần liên can phía sau cũng đều trầm mặc không nói.
Đi tới một nửa, Lý Tĩnh bỗng nhiên tiến gần lên mấy bước , cách sau Thái Tông đế vài bước, thấp giọng hỏi "Bệ hạ, vi thần cả gan xin hỏi, câu nói kia là người phương nào nới với bệ hạ vậy ?" Lấy hiểu biết của hắn về bệ hạ, bệ hạ cơ trí nên cố nhiên khôn khéo, nhưng không phải người chịu ẩn nhẫn tránh lui . Trước khi đến đây , Lý Tĩnh đã tính toán trong lòng phải khuyên can bệ hạ như thế nào để tạm thời thoái nhượng, cũng không nghĩ đến bệ hạ lại nói ra những lời như vậy ... Nói được những lời như vậy, hẳn là có người đã khuyên can bệ hạ?
Thái Tông đế lấy lại tinh thần, nhìn Lý Tĩnh rồi lại nhớ tới ván cờ tối hôm qua, bên miệng không khỏi gợi lên tươi cười, xóa đi âm trầm trên mặt.
Nhớ tới tối hôm qua, y nhìn Thừa Kiền ngồi ở xe lăn, dưới ánh trăng, hài đồng ngũ quan thanh tú, thanh thuần sạch sẽ , đây là con của y nha , trong lòng lại mềm mại.
Lại nghĩ tới quốc yến đêm đó, lúc y đứng dậy đi vệ sinh lại bỗng nhiên nhìn thấy Khởi Huy điện đèn đuốc sáng trưng nên mới nhớ tới hài tử này. Y chậm rãi đi vào lại không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hài tử kia một mình im lặng đánh cờ, ở thời điểm toàn bộ cung đình đều hoan hô náo nhiệt, hài tử này lại một mình đánh cờ .
Mà bóng dáng kia vốn suy nhược cô đơn, lại không biết vì sao, không có nửa điểm thương cảm cô độc, ngược lại, tản ra nhàn nhạt an hòa khoan thai.
Y đứng ở chỗ tối cạnh cửa đại điện Khởi Huy điện , lẳng lặng nhìn, nhưng rồi lại thất thần, đợi y lấy lại tinh thần, chỉ thấy hài tử kia thanh đạm cười yếu ớt, tươi cười bình thản. Sau đó, hài tử cự tuyệt cung nữ thái giám nâng lên , kéo hai chân tàn phế gian nan trèo lên ghế, tâm y liền tê rần, hai tay không khỏi nắm chặt. Lúc nghe nói Thừa Kiền không thể đi lại được , y kỳ thật tiếc nuối một hồi liền không có cảm giác gì, thẳng đến khi tận mắt nhìn thấy, hóa ra không thể đi được là như thế sao ?!
Quan Âm Tì đau lòng hối hận, y cuối cùng cũng hiểu được.
Sau đó, nhìn hài tử kia được cung nữ dẫn vào nội điện, y mới chậm rãi đi vào. Không biết vì sao, khi đó y cũng không muốn cùng hài tử này gặp mặt, đứng ở bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt hài tử khi ngủ, lại là tươi cười điềm đạm thỏa mãn . Nhớ tới mới vừa rồi cũng thế, hài tử kia tựa hồ không hề vì chân mình không thể đi lại mà khổ sở, thật sự là... hài tử... đặc biệt quá.
Khi rời đi, liếc mắt thấy bàn cờ, nhãn tình không khỏi sáng ngời, là một thế cờ không tồi , xem bên cạnh đặt một quyển sách dạy đánh cờ nhưng tựa hồ còn chưa hoàn thành, y càng xem càng hứng thú dạt dào, vì thế, ngồi xuống, từng bước một hoàn thành.
Lần này, dù cả đêm cũng không sao .
Mà y không biết vì sao không muốn làm cho bất luận kẻ nào biết mình đến Khởi Huy điện. Thậm chí ngay cả mẫu thân hài tử, chiến hữu mình tối ăn ý — Quan Âm Tì , y cũng không muốn để cho nàng biết.
Tối hôm qua, hắn nghĩ đến việc của Đột Quyết, trong lòng căm tức, tuy biết Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối nói đúng, lúc này không nên nghênh chiến, nhưng nghĩ đến quốc thổ Đại Đường lại bị cẩu Đột Quyết kia dẫm lên , y liền hận không thể đem đám cẩu Đột Quyết giết chết! Đi mãi đi mãi, y bất tri bất giác đi đến Khởi Huy điện.
Nhìn dưới ánh trăng, hài tử kia thổi tiêu nghe thật hàm xúc lại êm tai, tiếng tiêu lại ẩn chứa trào dâng, lửa giận đầy ngập lòng y lại chậm rãi tiêu tan .
Cũng không biết vì sao, cùng hài tử kia nhắc tới việc mình muốn tới Vị Thủy , hài tử kia vẻ mặt lo lắng nói "Thỉnh phụ hoàng trăm ngàn phải cẩn thận."
Trong lòng vui sướng , vì thế, nhớ tới ván cờ, hứng thú chơi cờ chợt đến, y liền cùng Thừa Kiền đánh một ván .
Khi chơi cờ, không muốn lại nhìn thấy hài tử kia hoạt động , vì thế, hắn ôm lấy hài tử rồi ngồi xuống , lại phát hiện vẻ mặt của hài tử lộ ra xấu hổ khiến trong lòng y có chút ngoài ý muốn, những hài tử khác đều hưng phấn khi mình ôm , nhưng hài tử này lại như là một bộ không mong muốn.
Khi chơi cờ , y phát hiện hài tử này kì lực rất tốt , với tầm tuổi của hắn, kì lực như thế này thật phi thường
Khi chơi được một nửa , hài tử bỗng nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mình.
"Làm sao vậy?" Y hỏi, lại buông một viên cờ đen , hoàn toàn đoạn tuyệt đường sống của cờ trắng. Hắn chơi cờ luôn mặc kệ đối phương là ai cũng không nhường nhịn . Cho dù là con mình cũng như vậy .
Mà nhi tử của hắn, Thừa Kiền lại nhìn đường sống của cờ trắng bị chặn , vẻ mặt trầm tĩnh, không có gì ngoài ý muốn cùng khẩn trương hay bối rối không cam lòng, cái này lại càng thêm ngoài ý muốn của y .
Sau đó, hài tử kia mang theo thanh âm hài đồng non nớt nhẹ nhàng mở miệng "Phụ hoàng, ngày hôm trước nhi thần đọc sách, thấy Hàn Tín chịu nhục, nhi thần hiểu ra một điều ."
"Sao?" Y không chút để ý đáp lời, trong lòng cũng rất hưng trí, hài tử này sẽ cho y cái gì ngoài ý muốn nữa a ?
"Nhi thần cảm thấy, chính trực tuy là hảo nam nhi, ẩn nhẫn cũng là đại trượng phu."
...
"Bệ hạ?" Lý Tĩnh chần chờ, nhìn Thái Tông đế bên miệng mang theo ý cười , trong lòng nghi hoặc, người nọ là ai? Có thể làm cho bệ hạ mỉm cười như vậy ?
Thái Tông đế lấy lại tinh thần, nhìn Lý Tĩnh, thoáng chần chờ rồi thản nhiên nói "Đó là Trung Sơn Vương nói."
Lý Tĩnh sửng sốt, Trung Sơn Vương Thừa Kiền điện hạ?
"Lí ái khanh, việc này trẫm không muốn nhiều người biết ." Thái Tông đế nhìn đã sắp tới cửa thành , thấp giọng nói .
Lý Tĩnh chắp tay nghiêm nghị nói "Thần tuân chỉ."
Thái Tông đế khẽ gật đầu, tiếp tục đi.
Vừa mới nãy , y có điểm không nguyện ý nói ra tên Thừa Kiền, hài tử kia tuy rằng hành động không tiện, nhưng thân phận trưởng tử sợ có chút phiền phức, vẫn là giấu đi mới tốt . Nhưng khi Lý Tĩnh hỏi, y vẫn nhịn không được nói ra , trong lòng y kiêu ngạo khi hài tử của y trí tuệ hơn người, làm cho y hận không thể để tất cả mọi người đều biết .
Ở Khởi Huy điện, Thừa Kiền ngồi trên bàn cờ , chuyên chú đánh cờ.
Tối hôm qua, mỗi một bước cờ phụ hoàng hạ đều mang theo nồng hậu sát ý. Hắn lại nhất thời xúc động, sợ phụ hoàng giận dữ sẽ cùng cẩu Đột Quyết khai chiến. Trước đó hắn tỉnh tỉnh mê mê, đối trận Vị Thủy này và liên minh được định ra cũng không rõ ràng. Nhưng kết quả hắn vẫn biết, Vị Thủy kết minh, ba năm sau, phụ hoàng đánh hạ Đông Đột Quyết, vô luận như thế nào, quân mã chưa đến Trường An thành, tạm thời ẩn nhẫn mới là thượng sách.
Nhìn đến phụ hoàng đằng đằng sát khí giết cờ trắng, hắn nhịn không được mở miệng.
Nay nghĩ đến, hắn vẫn là... quá xúc động...
Có Trưởng Tôn cữu cữu, có Lý Tĩnh tướng quân, bọn họ sẽ không để cho phụ hoàng bị tức giận đến loạn ý đâu , đúng không ?
Buông quân cờ trong tay, nhịn không được thờ dài , phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, sao sẽ không có trí tuệ siêu việt ? Nhớ tới phụ hoàng không khỏi khiếp sợ khi nghe mình nói câu kia, nhớ tới ánh mắt ý vị sâu sa của phụ hoàng lúc gần đi, Thừa Kiền trong lòng than nhẹ, phụ hoàng sẽ không đem hắn trở thành quái vật chứ ?
Trí tuệ của hài đồng tám tuổi cũng không thể từ ván cờ mà nhìn thấu tâm tư kẻ khác ?
Uể oải, Thừa Kiền nhịn không được ghé vào bàn cờ .
Đệ bát chương : Giải khúc mắc [1]
Thái Tông đế hồi triều liền triệu tập quần thần cùng tướng lĩnh, hạ lệnh cho tướng lĩnh cùng cấm quân binh sĩ mỗi ngày đến Hiển Đức điện luyện tập vũ kỹ .
Đồng thời, Thái Tông đế hạ chiếu, huỷ bỏ chức vụ các quan trấn thủ, ngăn lại hành vi nhận hối lộ . Đồng thời ban chiếu phóng thích ba ngàn cung nữ .
Khi chiếu lệnh hạ xuống , Thừa Kiền ở sau đại thụ đọc sách .
Bích nhi hầu hạ một bên , Kim Tử cung kính dâng trà lên cho Thừa Kiền .
Châu Nhi vẻ mặt không che dấu được hưng phấn, vội vàng đến, sau khi hành lễ liền tiến lên nói "Điện hạ, bệ hạ vừa ban chiếu, cho phép phóng thích cung nữ xuất cung, hoàng hậu nương nương đang kiểm kê các cung nữ. Nương nương vừa mới phái Phong Diệp cô cô tiến đến truyền lệnh, thỉnh điện hạ sau giờ ngọ ngày mai đưa tới danh sách cung nữ được xuất cung của Khởi Huy điện ."
Ở một bên , Bích nhi nghe được mắt sáng lên .
Thừa Kiền sửng sốt, lúc này cũng giống như lần trước, Thừa Kiền nhớ rõ kiếp trước, phụ hoàng trực tiếp hạ lệnh phóng thích cung nữ Dịch Đình xuất cung, hơn nữa không cho mẫu hậu kiểm kê các cung nữ, lúc ấy xuất cung chỉ có các cung nữ ở Dịch Đình .
Thoáng suy nghĩ một chút, trong lòng rất nghi hoặc, có lẽ vì mình đã cải biến cho nên có một số việc cũng thay đổi sao?
"Điện hạ?" Châu Nhi chần chờ tiến lên, điện hạ suy nghĩ cái gì?
Nhờ có Châu Nhi khẽ gọi mà Thừa Kiền mới lấy lại thần trí , ngẩng đầu, cười cười "Châu Nhi tỷ tỷ, ngươi triệu tập các cung nữ đến Khởi Huy điện"
Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đi đến cửa Khởi Huy điện, tiểu thái giám mới thay phiên công việc ở Khởi Huy điện vừa thấy, mắt sáng lên, vội vàng chạy lại hành lễ "Nô tài tham kiến bệ hạ. Khấu kiến Trưởng Tôn đại nhân."
Thái Tông đế phất tay, ra hiệu gã đứng dậy, thản nhiên hỏi "Điện hạ đâu?"
Tiểu thái giám cung kính hồi đáp "Hồi Hoàng Thượng , điện hạ đang ở tiền điện giáo huấn ."
Giáo huấn ? Thái Tông đế nhướng mày, có hứng thú, hài tử rất thanh nhã ôn hòa kia nói gì nhỉ , liệu có thú vị hay không ?
Vì thế, Thái Tông đế nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ phía sau , mỉm cười "Vô Kỵ, đi, chúng ta nhìn xem Trung Sơn Vương điện hạ giáo huấn thế nào ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười, cung kính nói "Dạ. Vi thần cũng rất ngạc nhiên. Điện hạ thông minh nhu thuận, thần cũng thật sự không thể tưởng tượng bộ dáng của điện hạ khi giáo huấn . May mà vừa lúc được chứng kiến ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy rằng nói như vậy, lòng đã có chút bồn chồn, dù sao Trung Sơn Vương điện hạ mới tám tuổi, một tiểu tử mới tám tuổi nếu nói sai cái gì, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách tội chứ .
Hồi kinh không lâu, Hoàng Thượng liền hạ ngay ba cái chiếu lệnh, lại lưu lại hắn cùng đám người Ẩn Sĩ Liêm , Phòng Huyền Linh để thương nghị một ít quốc sự.. Thương nghị xong, lúc hắn đang muốn rời cung, Hoàng Thượng lại đột ngột lưu hắn lại, nói cùng đi thăm Trung Sơn Vương điện hạ.
Từ lúc Trung Sơn Vương điện hạ bị thương tới nay, hắn cũng từng muốn thăm qua nhưng lại bị hoàng hậu cự tuyệt nói Trung Sơn Vương điện hạ cần tĩnh dưỡng không nên quấy rầy .
Dù bị cự tuyệt, Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng cũng minh bạch, thân là trưởng tử của Hoàng Thượng lại không đi lại được , đối Hoàng Thượng, đối hoàng thất mà nói, đều là sự tình không dễ nghe. Ngay cả yến quốc ăn mừng Hoàng Thượng đăng cơ đều không có tham dự, có thể thấy được trong lòng Hoàng Thượng cùng hoàng hậu kỳ thật đã coi Trung Sơn Vương điện hạ như vô hình .
Nhưng như vậy, theo như Đỗ Như Hối nói , cũng là một loại phúc khí.
Chính là, nghe hoàng hậu nói, Hoàng Thượng từ sau khiTrung Sơn Vương điện hạ bị thương liền chưa từng đi thăm hỏi qua , nhưng hôm nay sao lại đột nhiên nghĩ tới ? Còn mang theo cả mình?
Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng bồn chồn, trên mặt vẫn thản nhiên cười, đi theo phía sau Thái Tông đế, lặng lẽ đi vào Khởi Huy điện.
Ở tiền điện , Thừa Kiền ngồi trên xe lăn , hai tay thanh thản đặt ở trên tay vịn, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn hơn hai mươi cung nữ quỳ trước mặt hắn . Châu Nhi cùng Bích nhi đều quỳ ở hàng đầu tiên . Kim Tử cùng Ngân Tử đều đứng ở phía sau Thừa Kiền .Lúc này cũng đều cúi đầu, cung kính lắng nghe Thừa Kiền giáo huấn.
Thừa Kiền điềm tĩnh cười rồi lên tiếng, thanh âm nhu nhu, mang theo non nớt hài đồng, ngữ tốc không vội không chậm, vẻ mặt có chút ngại ngùng.
"Phụ hoàng ân chỉ, chiếu lệnh ba ngàn cung nữ xuất cung. Ta biết, chư vị tỷ tỷ đều ở lại trong cung nhiều năm, hiện tại khẳng định đều muốn về nhà, nhưng phụ hoàng ân chỉ cho có ba ngàn, danh sách cung nữ mẫu hậu cho Khởi Huy điện rời cung cũng chỉ có mười người , nhưng ở Khởi Huy điện lại có hai mươi lăm người . Châu Nhi tỷ tỷ vừa mới bẩm báo , có mười lăm vị tỷ tỷ muốn về nhà. Ta nghĩ, để cho mười lăm vị tỷ tỷ đều cùng nhau về nhà khẳng định không được, mẫu hậu sẽ không đáp ứng, cho dù mẫu hậu sủng ái ta, ban thưởng đặc quyền ở Khởi Huy điện này cho ta, ta cũng không thể làm thế , bởi vì việc này đối cung nữ ở cung khác không công bằng, chư vị tỷ tỷ ngẫm lại như thế có phải hay không ?"
Dừng một chút, Thừa Kiền lại chậm rãi mở miệng nói " Ta tự tuyển mười vị tỷ tỷ xuất cung cũng không công bình, ta cũng không biết vì sao các vị tỷ tỷ cần xuất cung . Cho nên như vậy đi, thỉnh các vị tỷ tỷ đề cử nhau một chút ? Chư vị tỷ tỷ ngày thường cùng nhau sống chung nên khẳng định rất hiểu nhau , ai cần nhất, ai không cần, hoặc là, có tỷ tỷ không muốn xuất cung, cũng nhất định phải viết ra , được không?"
Dứt lời, Thừa Kiền liền cười nhạt, phất tay ra hiệu Kim Tử cùng Ngân Tử ở phía sau đem trang giấy xuống phân phát .
Nghĩ nghĩ, Thừa Kiền lại nhẹ nhàng nói "Nếu có vị tỷ tỷ không biết viết, có thể nhờ Kim Tử cùng Ngân Tử ."
Lúc phân phát trang giấy có chút ầm ỹ, Thừa Kiền liền im lặng hai tay giao nhau đặt ở trên đùi, nhìn các cung nữ nằm úp nằm sấp mà viết.
Có vài cung nữ vẻ mặt thực do dự, có vài cung nữ trầm mặc viết, có vài cung nữ không biết viết đã nói khẽ với Kim Tử hoặc Ngân Tử cái gì đó , Châu Nhi trầm tư một hồi liền vung bút mà viết, mà Bích nhi cũng rất do dự viết ra.
Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng ở cửa hông của tiền điện , Thái Tông đế trầm ngâm một lát, lập tức mặt lộ tiếu ý, tươi cười tựa hồ có chút kiêu ngạo. Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút đăm chiêu.
Nửa nén hương qua đi, Thừa Kiền mở miệng "Chư vị tỷ tỷ đều viết xong rồi chứ ? Kim Tử , Ngân Tử, thu lên đây đi."
Lấy đám giấy Kim Tử cùng Ngân Tử dâng lên , Thừa Kiền hé ra nhìn, xem qua, một phần để trên tay Kim Tử , một phần để trên tay Ngân Tử , còn một ít, Thừa Kiền tự mình giữ lại.
Chỉ chốc lát đã xem xong, Thừa Kiền ngẩng đầu, cười khẽ "Tốt lắm, mười vị tỷ tỷ cần xuất cung nhất đã có ." Quay đầu, nói với Ngân Tử " Ngân Tử, ngươi tuyên bố đi."
Ngân Tử vì thế cầm lấy trang giấy Thừa Kiền đưa, đọc rõ các tên .
Đọc đến một cái tên , Ngân Tử có một hồi ngây người "Bích nhi?"
Châu Nhi ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Bích nhi, đã thấy Bích nhi vẻ mặt giật mình cùng khó thể tin.
Các cung nữ khác được nghe tên , có ngạc nhiên có vui sướng , có tựa hồ không cam lòng. Nhưng cuối cùng, đều quỳ rạp trên đất, khấu tạ ân điển.
Thừa Kiền chờ Ngân Tử đọc tên xong, cười yếu ớt nói "Tốt lắm, các tỷ tỷ được xuất cung quay về thu dọn đi , các tỷ tỷ đều lui xuống."
Dứt lời, lại nói với Kim Tử , "Hồi hậu điện đi."
Kim Tử phụ giúp lăn xe, bỗng nhiên phía sau có một cung nữ quỳ xuống "Điện hạ! Nô tỳ không phục!"
Thái Tông đế ở cạnh cửa không vui nhíu mày, giương mắt lạnh lùng nhìn cung nữ , sau đó, lại giương mắt nhìn hướng Thừa Kiền. Trong lòng có loại chờ mong, không biết hài tử này xử lý như thế nào ?
Thừa Kiền ra hiệu Kim Tử đem xe lăn vòng lại, nhìn về phía cung nữ quỳ xuống , đúng là Bích nhi.
Khuôn mặt Thừa Kiền vẫn điềm tĩnh như cũ, nhẹ nhàng cười, thanh âm nhu nhu, rất bình tĩnh nói ra "Bích nhi tỷ tỷ, tuy rằng các tỷ tỷ không có đề cử ngươi, nhưng ta biết, ngươi kỳ thật rất cần xuất cung. Trước kia , Phong Diệp cô cô bên người mẫu hậu mang ngươi tới đã từng đề cập qua, lão phụ nhà ngươi tuổi đã già, ngươi còn có một đệ đệ, mẫu thân lại mất sớm, phụ hoàng mẫu hậu thường nói, hiếu thuận cha mẹ là bổn phận của con cái , cho nên, ta chấp thuận ngươi xuất cung hầu hạ lão phụ, chiếu cố ấu đệ."
Bích nhi một bên quỳ xuống, một bên rơi lệ "Điện hạ, nhưng mà Bích nhi muốn ở bên hầu hạ điện hạ, đi theo điện hạ, cầu điện hạ không đuổi Bích nhi đi."
Thừa Kiền nhẹ nhàng thở dài, khẽ nhíu mày, tựa hồ rất tiếc nuối "Bích nhi tỷ tỷ, có một câu thế này , cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu nhưng cha mẹ không còn . Cho nên, nếu giờ không báo hiệu thì sau nay sẽ không còn cơ hội, Bích nhi tỷ tỷ muốn chờ lão phụ đã qua đời mới đi hiếu thuận sao? Bích nhi tỷ tỷ, ta có chư vị tỷ tỷ hầu hạ, ngươi có thể yên tâm." Dứt lời, Thừa Kiền ngại ngùng cười, quay đầu, không hề nhìn Bích nhi rồi nói "Hồi hậu điện."
Phía sau, Bích nhi quỳ rạp trên đất, khóc lớn .
Châu Nhi sửng sốt nhìn Bích nhi, nghĩ tiến lên rồi lại yên lặng dừng lại, xoay người, bước nhanh đi hướng hậu điện.
"Điện hạ! Điện hạ!" Châu Nhi vội vàng tiến lên, trước hậu điện đuổi kịp Thừa Kiền, đến gần Thừa Kiền mới quỳ xuống, dập đầu "Điện hạ vì sao phải đuổi Bích nhi đi?"
Thừa Kiền vẻ mặt bình tĩnh, nhìn vẻ mặt chấp nhất của Châu Nhi một hồi, mới nhẹ giọng mở miệng "Châu Nhi tỷ tỷ, ngươi vừa mới gọi ta là cái gì?"
Miệng gọi điện hạ, lại chất vấn điện hạ ?!
Châu Nhi sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần, điện hạ là chủ, nàng là hầu nha! Nàng có chút xấu hổ dập đầu nói "Là Châu Nhi vô lễ. Châu Nhi không nên nói chuyện như vậy với điện hạ."
Thừa Kiền cười, tươi cười bình thản "Châu Nhi tỷ tỷ, vì Thừa Kiền bị thương nên Châu Nhi tỷ tỷ chịu mẫu hậu nhờ vả vẫn chiếu cố Thừa Kiền. Tuy rằng trên danh nghĩa, ta là chủ, ngươi là hầu, nhưng Thừa Kiền biết, Châu Nhi tỷ tỷ kỳ thật vẫn xem Thừa Kiền là đệ đệ mà chiếu cố. Phân tình nghĩa này, Thừa Kiền hiểu được."
Châu Nhi trong lòng run lên, có chút nghẹn ngào ngẩng đầu, đã thấy Thừa Kiền cười yếu ớt , vẻ mặt an bình, trong lòng kích động, nàng nghĩ rằng điện hạ còn là hài đồng, sẽ không biết. Từ lần đó điện hạ vì nàng cầu tình , nàng liền đem điện hạ trở thành đệ đệ tám tuổi của mình mà chiếu cố .
"Nhưng mà Châu Nhi tỷ tỷ, đây là trong cung. Lễ không thể phế, ta là con của mẫu hậu , rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn ta, nay ta lại thành bộ dạng này , ta càng thêm không thể làm cho mẫu hậu quan tâm ta . Châu Nhi tỷ tỷ, ngươi là cung nữ tùy thị bên ta , cho nên, Châu Nhi tỷ tỷ, về sau thỉnh thận trọng từ lời nói đến việc làm." Thừa Kiền dịu dàng nói. Nhìn Châu Nhi vẻ mặt run rẩy, nàng dập đầu , sau đó hắn mới nhẹ nhàng thở ra trong lòng, lại chậm rãi giải thích "Về phần Bích nhi, Châu Nhi tỷ tỷ, ngươi có biết người nàng đề cử là ai không ?"
Châu Nhi giật mình ngạc nhiên, dập đầu hỏi "Nô tỳ không biết, cầu điện hạ vì nô tỳ giải thích nghi hoặc."
Thừa Kiền nhẹ giọng mở miệng "Là ngươi."
Châu Nhi chấn động.
Thừa Kiền chậm rãi nói "Châu Nhi tỷ tỷ , chuyện gì cũng nhất định đều cùng Bích nhi nói đi."
Xem Châu Nhi đờ đẫn gật đầu. Thừa Kiền trong lòng thở dài. Biết rõ Châu Nhi trong nhà sớm không người, còn đề cử Châu Nhi rời cung? Bích nhi xem nhẹ Thừa Kiền hắn , cũng không tránh khỏi nghĩ đến quá mức đơn giản. Hoặc là, Bích nhi kỳ thật cũng chỉ là thử một lần, xem có thể hay không làm cho Châu Nhi rời đi? Nếu chính mình vẫn là thái tử tám tuổi năm đó , có lẽ thực sẽ bị Bích nhi lừa gạt. Đáng tiếc không phải.
Chính là, không nghĩ tới, Bích nhi hiền dịu ngày thường lại có lúc tâm tư âm trầm?
Nhìn Châu Nhi vẻ mặt mất mát, Thừa Kiền nói "Châu Nhi tỷ tỷ, ngươi đến gặp mẫu hậu hồi bẩm tình hình cung nữ Khởi Huy điện xuất cung đi ." Thừa Kiền nói xong, ra hiệu Kim Tử phụ giúp chính mình hồi hậu điện.
Bầu trời của Đường sơ cho dù vẫn trong vắt một màu nhưng những tăm tối cũng không thể nào tránh khỏi. Thừa Kiền nghĩ , có điều , so với sau này càng thêm âm u hơn mà nói, phụ hoàng trị vì Đại Đường thật sự tốt hơn rất nhiều. Chuyện tình Bích nhi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Hắn không chút để ý .
Khi hắn tiến vào hậu điện, thấy Thái Tông đế cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đang ngồi đối diện ở trên đệm mềm nơi hậu điện, thảnh thơi ẩm trà , hắn nhất thời lại run như cầy sấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro