Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 - Không còn là Thừa Kiền thái tử [1]


Thời điểm Thừa Kiền tỉnh lại, hắn chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần và dịu dàng , đôi mắt nàng nhìn hắn đầy ưu sầu . Sau khi thấy hấy hắn tỉnh lại, nàng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lập tức cười nhu mì , nụ cười mang theo vui mừng xen lẫn lo lắng.

Thừa Kiền giật mình sửng sốt một hồi lâu, mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Đôi mắt hắn chậm rãi đỏ lên, muốn mở miệng nói lại phát hiện mình bị mất tiếng, gọi một tiếng, nhưng lại biến thành một câu nói nhỏ chỉ có chính mình mới nghe được "Mẫu hậu..."

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần này là mẫu thân của hắn, là mẫu thân mà hắn yêu thương , bận lòng cùng áy náy.

Trưởng Tôn dịu dàng cười, dịch chăn hộ Thừa Kiền, nàng nói "Tỉnh lại là tốt rồi, Kiền Nhi có cảm nhận chỗ nào không khỏe không ?"

Thừa Kiền khẽ lắc đầu, im lặng nhu thuận nhìn Trưởng Tôn. Phát hiện trong đôi mắt Trưởng Tôn giấu đi nét mệt mỏi, trên mặt che dấu không được vẻ tiều tụy, vì thế cố gắng đề cao thanh âm khàn khàn của mình , mở miệng nói "Mẫu... Phi, Kiền Nhi đã vô sự, mẫu phi nhanh đi nghỉ đi." Lúc này, phụ hoàng còn chưa có đăng cơ , mình hẳn nên kêu mẫu phi trước đã .

Trưởng Tôn nghe được thanh âm khàn khàn của Thừa Kiền, nàng sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, lại nhu hòa cười và vuốt tóc hài tử của nàng rồi phân phó cung nữ bưng nước trà tới. Nàng thật cẩn thận nâng Thừa Kiền dậy cho hắn uống trà để cho thuận cổ họng dễ nói chuyện hơn , sau đó lại thật cẩn thận giúp đỡ Thừa Kiền nằm xuống, dịu dàng nói "Mẫu phi không mỏi mệt, Kiền Nhi hẳn đã ngủ nhiều rồi , con có muốn ăn chút gì không ?"

Uống nước xong, Thừa Kiền cảm giác yết hầu của mình cũng không đỡ đi là mấy , khẽ lắc đầu, mắt nhìn bốn phía, phát hiện người hầu hạ xung quanh đều là những gương mặt xa lạ, sợ là những người trước kia đã chết hết trong cung biến rồi . Trong lòng than nhẹ, sợ là do Trưởng Tôn cữu cữu hạ mệnh lệnh ...

Tùy ý chỉ chỉ cung nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi cách đó không xa đang im lặng bưng điểm tâm đến, nhẹ giọng nói "Mẫu phi, cho vị tỷ tỷ kia chiếu cố Kiền Nhi đi. Mẫu phi còn phải chiếu cố đệ đệ muội muội, nếu mẫu phi vì Kiền Nhi mà thân mình hư yếu thì Kiền nhi sẽ tội nặng lắm..."

Lúc này, Thanh Tước đã bảy tuổi, Trường Nhạc đã sáu tuổi, còn có Dự Chương nữa, giờ chắc cũng đều ở bên người mẫu hậu rồi đi ?

Trưởng Tôn hoàng hậu sửng sốt, lại nhìn cô cung nữ đang ngây người bởi vì được Thừa Kiền điểm danh, nàng lập tức nhìn Thừa Kiền, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, trên mặt lại nhu hòa cười "Kiền Nhi vừa tỉnh không lâu, cứ để mẫu phi ở lại đây đi." Dứt lời, nàng gọi cung nữ đến , tiếp nhận điểm tâm do cung nữ trình lên .

Thừa Kiền nghĩ muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai chân mình vô lực, thiếu chút nữa té ngã xuống giường, Trưởng Tôn sợ tới mức kinh hãi , thét lên một tiếng "Kiền Nhi! Ngươi đừng động!"

Cung nữ bưng điểm tâm đến thông minh nhanh trí , khi Trưởng Tôn kinh hô nàng ta đã sớm tiến lên, nhẹ nhàng giúp đỡ Thừa Kiền ngồi dậy, tựa vào trụ giường .

Thừa Kiền thở phì phò, mỉm cười cảm ơn cung nữ, lại quay đầu có chút áy náy nhìn vẻ mặt lo lắng của Trưởng Tôn, nói "Mẫu phi, Kiền Nhi không có việc gì..."

Đôi mắt Trưởng Tôn nhịn không được đỏ lên, muốn nói lại thôi, muốn nói cho hài tử trước mắt mình, chân hắn đã ...

Thừa Kiền thấy đôi mắt Trường Tôn đỏ lên, lại nhìn thấy một bộ muốn nói lại thôi , trong lòng hắn hiểu rõ, trên mặt lại tỏ ra ngây thơ mà cười, có chút ủy khuất mở miệng "Mẫu phi, Kiền Nhi đói bụng..."

Trưởng Tôn vừa nghe thấy thế, vội vàng bưng đồ ăn lên "Ừ, mẫu phi đút cho Kiền Nhi..."

Thừa Kiền ăn thức ăn do Trưởng Tôn tự tay đút , trong lòng rất hoài niệm, bao lâu rồi hắn không cùng mẫu hậu ở chung như vậy? Trước khi phụ hoàng đăng cơ, thời gian hắn cùng mẫu hậu ở chung là dài nhất, sau này mẫu hậu bề bộn nhiều việc, nàng còn phải chiếu cố Thanh Tước, chiếu cố Trường Nhạc, chiếu cố Dự Chương, sau còn tiến cung vì phụ hoàng cùng hoàng tổ phụ hòa giải mối quan hệ ngày càng trầm trọng , còn phải phòng bị những kẻ bày mưu tính kế.

Thừa Kiền nhớ rõ, khi đó hắn thật sự rất ít ở chung cùng mẫu hậu, nhưng trong lòng hắn vẫn sùng kính mẫu hậu nhất và cũng đau lòng cho nàng nhất, bởi vì mẫu hậu kỳ thật luôn luôn cố gắng làm một hiền thê lương mẫu, luôn luôn nghĩ vì Đại Đường, vì phụ hoàng, vì bọn hắn , mẫu hậu cho tới bây giờ cũng không tự lo lắng cho chính nàng ...

Sau lần trọng sinh này , hắn sẽ không phải là Thừa Kiền thái tử, hắn sẽ chỉ là đứa con hiếu thuận của mẫu hậu, hắn sẽ cùng mẫu hậu chiếu cố đệ đệ muội muội. Thanh Tước, Trường Nhạc, Dự Chương, Hủy Tử , Trị Đệ, ...

Hắn cố gắng làm cho mẫu hậu sống khỏe mạnh, sống đến dài lâu...

Dùng cơm xong, Trưởng Tôn dịu dàng mỉm cười, cầm khăn tay mềm nhẹ lau miệng cho Thừa Kiền.

Thừa Kiền cười "Mẫu phi, Kiền Nhi lớn rồi , Kiền Nhi tự mình làm là được ..."

Trưởng Tôn ra vẻ giận dữ, nhẹ nhàng gõ gõ đầu Thừa Kiền "Lớn cái nỗi gì , ngươi nha, cứ thích tỏ ra mạnh mẽ... Ngươi với phụ vương ngươi thật giống nhau..."

Nhắc tới người kia, Thừa Kiền trong lòng xẹt qua một tia đau buồn, nhưng lập tức nhoẻn miệng cười nói "Mẫu phi, ta là nhi tử của phụ vương, đương nhiên sẽ giống phụ vương..."

Trưởng Tôn có điểm mất tự nhiên, tùy tay dịch chăn cho Thừa Kiền.

Thừa Kiền trong lòng cũng hiểu rõ, mẫu phi khẳng định là sợ mình giận dỗi đi... Vì sao tỉnh lại mà lại không gặp được phụ hoàng?

Vì thế, hắn vừa cười vừa lôi kéo tay Trưởng Tôn , nói "Mẫu phi, Kiền Nhi hiện tại cũng đã dùng bữa, ngài có thể yên tâm đi rồi chứ ? Nhanh đi nghỉ đi. Kiền Nhi sẽ tự chiếu cố bản thân, hơn nữa nơi này đã có cung nữ ..."

Trưởng Tôn có chút do dự, nhìn Thừa Kiền tươi cười sáng lạn, trong lòng nàng càng đau xót, rồi lại nghĩ tới chính sự của Vương gia còn bề bộn ... Trong lòng thở dài, cúi đầu nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Thừa Kiền, đôi mắt so với ngày xưa càng thêm trong vắt thấu triệt, trong lòng nàng có điểm nghi hoặc, hài tử này... Sao không làm ầm ĩ muốn gặp Vương gia như trước? Hài tử này bình thường thích nhất phụ vương cơ mà...

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại , như vậy cũng tốt...

"Được rồi, mẫu phi, Kiền Nhi sẽ thực ngoan, mẫu phi, vài ngày rồi ngài không được nghỉ ngơi , phải không ? Ngài xem cả người đều tiều tụy, khó coi đi rồi đó..." Thừa Kiền cố ý làm nũng, giật nhẹ ống tay áo của Trưởng Tôn.

Trưởng Tôn có chút dở khóc dở cười, hài tử này... Nhưng nhìn lo lắng cùng quan tâm chất chứa trong mắt Thừa Kiền, trong lòng nàng lại ấm áp, sờ sờ đầu Thừa Kiền nói "Ừ ừ ừ... Mẫu hậu đi nghỉ ngơi một lúc vậy." Nhưng vẫn nhịn không được tỉ mỉ dặn dò một phen, lại gọi cung nữ thông minh khi nãy , ngữ điệu mềm nhẹ, trong thanh âm lại ẩn chứa uy nghiêm không thể coi thường "Ngươi tên là gì?"

"Nô tỳ gọi Châu Nhi."

"Châu Nhi, ngươi vừa rồi làm tốt lắm, về sau cẩn thận chiếu cố Trung Sơn Vương điện hạ , biết không?" Ngữ khí Trưởng Tôn sắc bén, lập tức lại dịu đi , nói "Chỉ cần cẩn thận hầu hạ điện hạ, bản phi sẽ không bạc đãi ngươi."

Châu Nhi vội vàng dập đầu trả lời "Nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ điện hạ."

Trưởng Tôn khẽ gật đầu, ra hiệu cung nữ bên người lấy một cái vật nhỏ ban cho Châu Nhi.

Lúc rời đi , Trưởng Tôn trong lòng do dự một chút, vẫn tiến đến , dịu dàng nói "Kiền Nhi, ngươi vừa mới tỉnh lại nên không được cử động nhiều, có chuyện gì kêu Châu Nhi hoặc kêu hạ nhân đi làm... Không cần làm mình bị thương, biết không?"

Thừa Kiền cười yếu ớt gật đầu.

Nhìn Trưởng Tôn đi xa, hắn mới hơi hơi nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ, mẫu hậu nhất định đã cảm thấy kỳ quái rồi đi ? Mình cùng trước kia không giống nhau ... Mẫu hậu khôn khéo như vậy khẳng định đã phát hiện ...

Nhịn không được tươi cười càng giảo hoạt, mẫu hậu, Kiền Nhi về sau còn cho ngài thấy nhiều điểm không giống với trước kia .

Cho nên, mẫu hậu, ngài nhất định phải bình an, khỏe mạnh an khang .

——————————————————————————

Trưởng Tôn rời phòng ngủ của Thừa Kiền, xoay người lại nhìn chăm chú một hồi mới chậm rãi xoay người đi , trong lòng nhớ tới chân của hài tử , đôi mắt nàng đỏ lên, cố nén nước mắt nhưng vẫn rơi xuống một giọt, đại cung nữ Phong Diệp nhiều năm đi theo bên người Trưởng Tôn vội vàng đỡ lấy nàng, thấp giọng nói "Vương phi, ngài không việc gì chứ? ."

Trưởng Tôn khẽ lắc đầu, lấy ra khăn tay trong ngực, lau hai mắt mình rồi dịu dàng cười, tươi cười có chút miễn cưỡng "Phong Diệp, chúng ta đi thôi."

Phong Diệp đáp lời, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Trung Sơn Vương điện hạ, trong lòng thở dài , về sau... Trung Sơn Vương nên làm cái gì bây giờ?

———————————————————

Nằm ở trên giường, Thừa Kiền hơi hơi nhắm mắt lại, tính toán đủ loại chuyện kế tiếp, tính toán, tính toán, vẫn tránh không khỏi người đó.

Phụ hoàng... Trong lòng thở dài, mở mắt ra, sửng sốt ngẩn người.

Người kia từng giống như thiên thần trong lòng hắn, nam nhân cơ trí vĩ đại là phụ hoàng của hắn, cũng từng là thần tượng kiếp trước mà hắn sùng kính. Đáng tiếc rằng, thiên gia không thân tình, đề cập đến ngôi vị kia , thân tình cũng chỉ là đồ vứt đi, có điều hắn cũng không oán phụ hoàng, là lỗi của hắn , phụ hoàng đối với hắn nghiêm khắc dạy bảo , mọi điều hà khắc nhưng cũng kì vọng rất cao vào hắn, là tự hắn hủy đi hết thảy.

Nếu hắn có nhịn xuống, nếu hắn có thể dựa theo yêu cầu phụ hoàng mà làm , có lẽ, cái gì cũng sẽ không phát sinh đi?

Nhưng hắn không nhịn được, hắn không thể dựa theo yêu cầu phụ hoàng mà làm , vì cái gì?

Phiêu đãng nhân gian mấy trăm năm, khi thanh tỉnh bình tĩnh, hắn từng hỏi qua mình vì cái gì làm như thế ?

Là thật tâm muốn ngôi vị kia sao?

Là bất mãn phụ hoàng sủng ái Thanh Tước, lại đối hắn mọi điều nghiêm khắc ư ?

Hậu nhân khi đề cập tới Đường sử, từng nói Thừa Kiền thái tử hắn vì yêu mà vong mạng ?

Yêu?

Có lẽ...

Trường An thành phồn hoa ấm áp hắn không cảm nhận được, Đông cung băng lãnh lại làm tâm hắn chết lặng, có lẽ, khi đó, hắn muốn là một cuộc giải thoát.

Biết rõ phụ hoàng cơ trí, lại được ăn cả ngã về không, kỳ thật là cố gắng cho một tràng giải thoát đi.

Cho nên, cuối cùng hắn mới có thể tự mình kết liễu sinh mạng ... Lúc ấy, trước mặt sứ giả hoàng đế, nhìn chén rượu độc kia, hắn cười lạnh rồi tự cầm dao nhỏ đâm vào ngực mình.

Chậm rãi nhắm mắt lại, bây giờ , hắn không phải Thừa Kiền thái tử. Hết thảy cũng sẽ không giống với trước kia .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro