Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 - Khúc mắc có thể giải ?


Trưởng Tôn lại ôn nhu nói "Mẫu hậu biết, trong lòng ngươi có phần thầm oán phụ hoàng ngươi đối với ngươi không đủ quan tâm, sự kiện Bích nhi lần trước, Kiền Nhi chỉ cần giải thích một phen, phụ hoàng ngươi sẽ không tức giận như vậy, nhưng Kiền Nhi ngươi không làm như vậy, ngươi là cố ý đi?"

Thừa Kiền đầu tiên là sửng sốt, mẫu hậu nghĩ hắn là thầm oán phụ hoàng cho nên mới làm như vậy? Yên lặng cúi đầu, kỳ thật, mẫu hậu nói vậy cũng không phải không đúng . Khi đó, trong lòng hắn bởi vì không thể đối mặt với phụ hoàng mà có chút không được tự nhiên, cho nên, hơi chút tùy hứng...

Vì thế, yên lặng cúi đầu, để tay đan vào nhau , nghe lời nói ôn nhu của Trưởng Tôn hoàng hậu.

Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn Thừa Kiền cúi đầu, một bộ dáng an tĩnh nhu nhu thuận thuận, trong lòng có điểm không đành lòng, liền nhẹ nhàng thở dài, tỉ mỉ giải thích "Mẫu hậu sau đó cũng không nói gì ngươi... nhưng cũng không đại biểu ngươi làm là đúng , Kiền Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, phụ thân của ngươi là Hoàng Thượng, là vua của một nước, hắn có vô thượng uy nghiêm, ở gia đình bình thường khi con làm sai sự, người làm cha nhiều nhất đánh chửi vài cái, nhưng chúng ta là hoàng gia , không phải chỉ như vậy, ngươi nhớ lấy điểm ấy!"

Thừa Kiền chấn động, ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu nghiêm túc, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu. Nhớ tới lúc ấy mẫu hậu không có giáo huấn hắn, ngược lại an ủi hắn, trong lòng nghi hoặc, liền nhịn không được mở miệng hỏi : "Mẫu hậu, khi đó, ngài vì sao không nói cho ta biết ta sai lầm rồi?"

Trưởng Tôn trừng mắt nhìn Thừa Kiền, sẵng giọng "Còn có thể vì cái gì? Thời điểm kia, mẫu hậu lo lắng cho ngươi!" Dừng một chút, lại nhẹ giọng nói "Cũng là bởi vì khi đó, phụ hoàng ngươi nói cũng có chút quá phận..."

Thừa Kiền khẽ gật đầu, ngại ngùng cười. Trong lòng nghĩ lời phụ hoàng khi đó, thực quá phận, nhưng những chuyện càng quá phận hơn thế hắn cũng đều đã trải qua, còn so sánh làm chi , trong lòng cố nhiên có toan sáp, nhưng chết lặng càng nhiều.

Trưởng Tôn nhìn Thừa Kiền gật đầu ngại ngùng cười, nhưng vẻ mặt lại tựa hồ có chút không cho là đúng, trong lòng thở dài, tiếp tục nói "Kiền Nhi, phụ hoàng ngươi anh minh cơ trí, thích nhất hài tử thông minh nhu thuận, lời này phụ hoàng ngươi cố nhiên có phần quá phận, nhưng... Cũng bởi vì hắn thích hài tử thiên chân..."

Thừa Kiền gật đầu, trong lòng nghĩ nghĩ, phụ hoàng dường như thật sự ưa hài tử thiên chân vô tà, tỷ như Minh Đạt, Trì đệ, ừm, còn có Thanh Tước, lúc trước phụ hoàng tối sủng ái , thật đều có vẻ đơn thuần.

Trưởng Tôn dừng một chút, thứ quanh quẩn trong lòng cũng không đành nói ra, Huyền Vũ môn chi biến, tâm tư phụ hoàng ngươi lại càng khó dò...

" Phụ hoàng ngươi trong lòng vẫn thương ngươi, ngươi không thể lại tùy hứng như vậy."

Thừa Kiền nhìn Trưởng Tôn ,mỉm cười "Mẫu hậu, ngài nói đúng, sủng nhục bất kinh, Kiền Nhi sẽ không lại tùy hứng, nhưng, mẫu hậu, trong lòng phụ hoàng , Kiền Nhi sẽ không còn là hài tử thiên chân vô tà , làm sao bây giờ?" Thừa Kiền cố ý nghiêng đầu, thật là hoang mang buồn rầu hỏi.

Trưởng Tôn nhịn không được bật cười, lấy tay gõ nhẹ đầu Thừa Kiền, giận dữ nói "Ngươi a , hài tử này! Mẫu hậu cũng không phải bắt ngươi đi lấy lòng phụ hoàng ngươi, ngươi nha, chỉ cần không giống lần trước chọc giận phụ hoàng ngươi sinh khí thành như vậy, mẫu hậu liền cám ơn trời đất!"

Thừa Kiền gãi gãi đầu, ha ha ngây ngô cười.

Trưởng Tôn dừng ở Thừa Kiền, chậm rãi thu liễm tươi cười trên mặt, sờ sờ mặt Thừa Kiền, ôn nhu nói "Kiền Nhi, mẫu hậu cả đời này không còn sở cầu, chỉ cần huynh đệ tỷ muội các ngươi bình an, mẫu hậu liền cảm thấy mỹ mãn."

Thừa Kiền nâng tay đè lại tay Trưởng Tôn , gợi lên khóe miệng, cười, rất là sáng lạn "Mẫu hậu, ngài yên tâm, con nha, nhất định sẽ không tái làm cho mẫu hậu lo lắng."

******************

Trở lại tiền điện, Trường Nhạc , Dự Chương vừa lúc hạ xong hai bàn cờ.

Trường Nhạc thấy Thừa Kiền cùng Trưởng Tôn đến đây, vui vẻ đứng dậy chạy đến trước mặt Thừa Kiền, ngọt ngào cười "Ca ca, ta thắng Dự Chương!"

Thừa Kiền nhìn Dự Chương ngại ngùng, cười nói "Dự Chương, ngươi thật sự thua à ?"

Dự Chương khẽ gật đầu, tươi cười e lệ, nhỏ giọng , lời nói nhỏ nhẹ " Trường Nhạc mỗi một bước đều nhớ thực chuẩn, hạ đến một nửa, ta liền thua..."

Thừa Kiền cười tủm tỉm nói "Không có việc gì, lần tới ca ca sẽ dạy ngươi, ngươi sẽ không thua nữa đâu."

Dự Chương vừa nghe, nhãn tình sáng lên, gật đầu nhỏ nhẹ nói "Dự Chương tạ trước ca ca."

Trường Nhạc vừa nghe, nhãn tình cũng sáng lên "Hảo hảo . Ca ca dạy Dự Chương, ta đây nếu thắng Dự Chương, không phải thắng ca ca sao?"

Thừa Kiền vừa nghe, nhướng mày "Trường Nhạc, ngươi liền như vậy muốn thắng ca ca?"

Trường Nhạc thè lưỡi, chạy đến bên người Trưởng Tôn ,lôi kéo tay áo Trưởng Tôn , nói "Mỗi lần cùng ca ca chơi cờ đều thua, ta đương nhiên muốn thắng ca ca."

Thừa Kiền ra vẻ tức giận trừng mắt "Hừ, muốn thắng ta? Không dễ dàng như vậy!"

Trưởng Tôn ôn nhu nhìn Thừa Kiền cùng Trường Nhạc cười đùa, khóe mắt thoáng nhìn Dự Chương e lệ đứng ở một bên , nhìn Dự Chương tựa hồ có chút hâm mộ, vì thế đi qua, dắt tay Dự Chương ,sờ sờ đầu Dự Chương, cười nhẹ nói "Dự Chương cần phải cố lên nha. Lần tới nhất định không được thua. Biết không?"

Dự Chương ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn trước mặt ôn nhu, nhẹ nhàng gật đầu, lặng lẽ không dấu vết ôm mẫu hậu .

*****************************

Khi tiễn bước đám người Trưởng Tôn ,đã muốn gần hoàng hôn.

Nhìn theo bóng dáng Trưởng Tôn ,Trường Nhạc cùng Dự Chương đi xa, Thừa Kiền vẻ mặt im lặng, ngẩng đầu nhìn trời , một ngày đã sắp hết sao ?

"Điện hạ, nơi này gió lớn, nô tỳ giúp ngài đi vào , được không?" Hồng Ngọc đứng ở phía sau Thừa Kiền , nhẹ giọng mở miệng nói.

Thừa Kiền ừ một tiếng.

Đến khi tiến vào tiền điện, Châu nhi nghênh đón, quỳ sát hành lễ, sau lại cười nói "Điện hạ, hoàng hậu nương nương ban thưởng điểm tâm, nô tỳ đã hâm nóng lại ."

Thừa Kiền tò mò, mẫu hậu mang theo cái gì lại đây vậy ? Vừa nãy mẫu hậu cũng không nói, liền nói "Trình lên đây đi."

Ngay khi Châu nhi trình lên, mà Thừa Kiền được Tiểu Kim nâng xuống, vừa ngồi xong , chợt nghe một tiếng –"Hoàng Thượng giá lâm"

Thừa Kiền sửng sốt. Nhưng sau một lát tức khắc hoàn hồn, đang muốn kêu Tiểu Ngân nâng mình ngồi trở lại xe lăn, chợt nghe một tiếng nói pha đầy từ tính vang lên "Kiền Nhi không cần đa lễ." Cùng với vài tiếng bước chân vội vàng, cung nữ thái giám hành lễ nghênh đón, Thừa Kiền chỉ cảm thấy bị một cánh tay lực lưỡng ôm lấy, liền phát hiện mình đã vững vàng ngồi trong lòng người nào đó.

Nhất thời —

Cứng lại rồi!

Vừa chậm rãi quay đầu lại , nhìn trong mắt Thái Tông đế rất rõ ràng có ý cười trêu tức, Thừa Kiền lắp bắp gọi "Phụ hoàng..."

"Ừ?"

"Nhi thần... Có thể xuống dưới không ?" Thừa Kiền lại lắp bắp hỏi.

Thái Tông đế hơi hơi chọn mi, tựa tiếu phi tiếu "Sao thế ? Ngồi trên người phụ hoàng không tốt sao?"

"... Nhi thần... Sợ hãi..." Thừa Kiền cúi đầu, trong lòng 囧, phụ hoàng, ngài như vậy, nhi thần áp lực rất lớn nha.

Thái Tông đế sờ sờ đầu Thừa Kiền, vẻ mặt dịu đi ,nói "Kiền Nhi không cần như thế, ta là phụ hoàng ngươi. Con ngồi trên đùi lão cha có sao đâu ?" Quay đầu nhìn điểm tâm trên bàn , cười nói "Kiền Nhi thích ăn hạnh hoa cao sao ?"

Thừa Kiền ngẩng đầu, nhẹ nhàng gật đầu "Dạ."

Thái Tông đế vẫy lui chúng cung nữ thái giám, mới cầm lấy điểm tâm đưa cho Thừa Kiền, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy ý cười "Đến, ăn đi."

Thừa Kiền tiếp nhận, trong lòng thật không được tự nhiên, dĩ vãng hắn chưa bao giờ cùng phụ hoàng ở chung như vậy, trước tám tuổi, phụ hoàng nam chinh bắc chiến, đánh hạ giang sơn, sau lại vội vàng cùng đám người Lý Kiến Thành đoạt thái tử vị , ngồi trên long ỷ, mình lại bị lập làm thái tử, ở lại Đông cung, cùng phụ hoàng ở chung cũng luôn vì chính sự...

Ở chung thân mật như vậy, rất xa lạ, cũng quá... Làm cho người ta không biết làm sao.

Nhưng nhớ tới lời mẫu hậu nói , sủng nhục bất kinh, tiến thối bất hư, Thừa Kiền lòng có chút hiểu rõ , chậm rãi yên ổn.

Ăn hạnh hoa cao , động tác nhấm nuốt cũng không quá cứng nhắc.

Thái Tông đế sâu sắc chú ý tới, mỉm cười, giống như vô tình mở miệng "Kiền Nhi thích hạnh hoa cao?"

Thừa Kiền giương mắt, miệng vẫn như cũ chậm rãi ăn hạnh hoa cao, do dự một chút, vẫn chậm rãi gật đầu.

"Ừm..." Thái Tông đế nâng tay lau đi mảnh vụn ở khóe miệng Thừa Kiền.

Thừa Kiền bởi vì động tác có vẻ vô tình sát miệng giùm mình của Thái Tông mà cứng đờ, nhưng lập tức lại bị lời nói kế tiếp của Thái Tông đế dời đi lực chú ý.

"Hồi còn nhỏ, ta cũng có một đoạn thời gian thực thích ăn hạnh hoa cao..." Thái Tông đế nhìn chằm chằm trăng rằm ngoài cửa sổ , bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt có chút hoài niệm.

Hạnh hoa cao? Thừa Kiền nhớ rõ, phụ hoàng tối không thích chính là hạnh hoa cao, ngồi ở trong lòng Thái Tông đế, ngửa đầu nhìn Thái Tông đế trên mặt chợt lóe qua hoài niệm cùng sầu não. Thừa Kiền trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn như cũ im lặng lắng nghe.

Một lát im lặng sau, Thái Tông đế thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói "Kiền Nhi, chúng ta dùng bữa tối đi?"

Gọi nội thị mang lên bữa tối, lại vẫy lui chúng nội thị, Thái Tông đế tự mình châm một chén rượu, thản nhiên tự ẩm.

Thừa Kiền nhìn Thái Tông đế, có chút chần chờ hỏi "Phụ hoàng... Vậy sau này ? Ngươi sao lại không thích nữa ?"

Tay Thái Tông đế hơi hơi nâng một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, quơ quơ, nhẹ nhàng bâng quơ nói "Có một lần, cùng..." Dừng một chút, mới mở miệng "Vài huynh đệ náo loạn mâu thuẫn, nên không thích..."

Thừa Kiền nhẹ nhàng gật đầu, dạ một tiếng, cũng không nói nữa, trong lòng có điểm giật mình , có phần khiếp sợ. Vụng trộm liếc mắt nhìn Thái Tông đế tự châm tự ẩm, vẻ mặt thực bình tĩnh, tựa hồ không có gì, nhưng Thừa Kiền lại cảm thấy không phải thực bình tĩnh như vậy.

Huyền Vũ môn chi biến, Thừa Kiền đối với việc này cũng chỉ hiểu biết qua cái nhìn của hậu nhân . Khi Huyền Vũ môn chi biến, hắn mới tám tuổi, vì sao binh biến, ai bố cục trước ? Ai động thủ trước? Hắn ngây thơ không biết, sau Huyền Vũ môn chi biến, hắn bị phong làm thái tử, về Huyền Vũ môn chi biến đã sớm thành cấm kỵ trong cung, ai cũng không dám nhắc tới, ai cũng không nghĩ nhắc tới.

Nhưng, từ xưa thiên gia đấu đá, vốn không có thị phi đúng sai, kết cục mới là duy nhất, thắng lợi mới là duy nhất.

Mà phụ hoàng hắn, thắng.

Chính là, đại giới của cái thắng này...

Nhìn Thái Tông đế lại uống thêm một ly, lại rót thêm, Thừa Kiền nhịn không được ra tiếng.

"Phụ hoàng, ngươi xem –" Thừa Kiền nâng tay giữ lại , có chút ngại ngùng cười, chỉ chỉ chén rượu.

Lúc này, trăng treo cao, một vòng minh nguyệt dừng ở chén rượu, chén rượu có tiểu nguyệt lắc lư dao động .

"Ừm?" Thái Tông đế chọn mi khó hiểu.

"Nhi thần nhớ tới một chuyện xưa..."

Thái Tông đế nhìn chằm chằm vẻ mặt thần bí của Thừa Kiền , lại còn hề hề tươi cười nữa, bất giác thú vị, hài tử an an tĩnh tĩnh này còn bao nhiêu thứ mình không biết ? Mở miệng nói "Nga? Kể nghe một chút ."

"Có một đám hầu tử, có một ngày nhìn thấy bóng trăng chiếu vào con sông, nghĩ rằng ánh trăng rớt xuống, bọn họ sợ hãi, nếu ánh trăng mà rớt xuống , thì buổi tối về sau sẽ không có ánh trăng, vì thế, bọn họ muốn đi nhặt lại ánh trăng, nhưng địa phương ánh trăng rơi xuống là con sông ở dưới vách núi, làm sao bây giờ? Có một con khỉ thực thông minh, nó nói, nếu không chúng ta cùng kéo tay nhau để đi xuống nhặt lại ánh trăng đi. Chờ bọn nó từng người một nắm chặt tay nhau để chạm tới mặt sông thì lại không thấy ánh trăng nữa . Mà bọn hắn cũng không cẩn thận rớt xuống con sông đó ..."

Chuyện xưa kể xong, Thừa Kiền cười tủm tỉm nhìn Thái Tông đế.

Thái Tông đế có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Thừa Kiền "Kiền Nhi là muốn nói cái gì?"

"Phụ hoàng, ngươi xem, ánh trăng giống như đang ở chén rượu , nhưng trên thực tế, nó ở trên trời, hầu tử bọn họ đều nhìn không tới, phụ hoàng, ngươi nói hầu tử có phải hay không thực ngốc ?" Thừa Kiền cười tủm tỉm hỏi.

Thái Tông đế nhìn chằm chằm Thừa Kiền , sau một lúc lâu, mới mỉm cười "Ừ, hầu tử thật sự thực ngốc quá." Nâng tay sờ đầu Thừa Kiền, trong lòng rất ấm áp, Kiền Nhi muốn nói gì, hắn đã hiểu được. Hầu tử nhìn không thấy ánh trăng, thật giống như thế nhân mờ mịt hối hận truy đuổi những thứ đã qua , nhưng không nhìn thấy những thứ hiện tại mới là tối trọng yếu.

Qúa khứ, tựa như nguyệt lạc tửu bôi, ngươi xem được, lại vĩnh viễn truy đuổi không được, không bằng, ngẩng đầu nhìn trăng, nắm chắc cuộc sống hiện tại , chẳng phải rất tốt sao.

Thừa Kiền thấy mình vừa mới mờ mịt, cho nên mới nói một chuyện xưa như vậy , quanh co lòng vòng chỉ để khuyên giải an ủi mình.

"Kỳ thật... Hạnh hoa cao ăn cũng rất ngon." Thái Tông đế cầm lấy hạnh hoa cao còn ở trên bàn , bỏ vào trong miệng.

Thừa Kiền mặt mày cong cong.

*************

Đêm khuya, nhìn chằm chằm kiểu nguyệt ngoài cửa sổ, Thừa Kiền trong lòng đắn đo , sủng nhục bất kinh, tiến thối bất hư, thủ trụ bản tâm ?

Có lẽ, hoàng gia không có thân tình như người thường, nhưng hắn không ngại làm con ngoan của phụ hoàng, bảo vệ cho bản tâm, phiêu đãng nhân gian nhiều như vậy, nếu không có một thanh minh tâm, hắn, đã sớm rơi vào ma đạo...

Cho nên, mẫu hậu, không cần vì con lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro