Chương 2
3.
Buổi sáng đầu tiên Doyoung phải ngồi cạnh Taeyong, cậu cảm thấy như đang bước vào đấu trường sinh tử nhưng tiếc rằng người ngồi cạnh cậu không phải Katniss Everdeen mà là một tên lưu ban đầu vàng. Vừa đặt cặp xuống, Doyoung đã nhận ra cái nhìn đầy thích thú từ người ngồi bên cạnh.
(Katniss Everdeen là nhân vật chính trong phim "Đấu Trường Sinh Tử" aka "The Hunger Games" và được đóng bởi Jennifer Lawrence)
"Cậu có vẻ căng thẳng nhỉ, lớp trưởng?" Taeyong cười nửa miệng, nghiêng đầu nhìn Doyoung như thể đang quan sát một trò tiêu khiển thú vị.
Doyoung không thèm trả lời, cố gắng lờ đi sự hiện diện của Taeyong. Cậu mở sách giáo khoa, tập trung chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. Nhưng chỉ vài phút sau, Taeyong đã gõ nhẹ bút lên bàn, tạo ra một nhịp điệu khó chịu.
"Cậu có thể dừng lại không?" Doyoung quay sang, giọng điệu rõ ràng đang cố kiềm chế.
"Ồ, sao thế? Tôi làm phiền cậu à?" Taeyong giả vờ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích.
"Đúng. Và nếu cậu không muốn bị trừ điểm hạnh kiểm, thì tốt nhất là nên tập trung vào bài học," Doyoung nói, giọng nghiêm nghị.
Nhưng thay vì ngừng lại, Taeyong lại bật cười khúc khích, như thể lời nói của Doyoung chẳng có chút uy lực nào. "Cậu đúng là căng thẳng thật đấy. Thả lỏng chút đi, lớp trưởng."
Tiết học bắt đầu, nhưng sự căng thẳng giữa hai người vẫn tiếp tục âm ỉ. Trong lúc giáo viên giảng bài, Taeyong ngả người ra sau ghế, đôi chân gác chéo dưới bàn, thỉnh thoảng quay sang liếc nhìn Doyoung.
Doyoung cố gắng không để ý, nhưng đôi lúc lại bắt gặp ánh mắt của Taeyong. Những lần như vậy, Taeyong chỉ nhún vai với nụ cười ngông nghênh khiến Doyoung khó chịu. Cậu siết chặt bút trong tay, thầm nhủ: Không thể để hắn ta làm mình mất bình tĩnh được.
Đến giờ nghỉ giải lao, Doyoung quyết định nói chuyện thẳng thắn với Taeyong. Khi cả lớp rời đi, cậu quay sang đối diện với anh chàng tóc vàng.
"Lee Taeyong, chúng ta cần nói chuyện."
Taeyong ngẩng đầu, ra vẻ thích thú. "Ồ, cuối cùng cũng chịu mở lời. Có chuyện gì thế, thanh niên nghiêm túc?"
"Tôi biết cậu không thích ngồi cạnh tôi, và thành thật mà nói, tôi cũng chẳng ưa gì cậu," Doyoung nói, giọng đều đều nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị. "Nhưng nếu chúng ta phải ngồi cùng nhau, ít nhất cậu cũng nên hợp tác một chút. Tôi không có thời gian để chạy theo những trò trẻ con của cậu."
"Trò trẻ con?" Taeyong nhướn mày, rồi bật cười lớn. "Haha, cậu đúng thật là nhàm chán mà."
"Cậu không nghĩ vậy sao?" Doyoung đáp, giọng châm biếm. "Cả lớp đều biết cậu không nghiêm túc trong việc học. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để cậu kéo cả lớp xuống chỉ vì thái độ ích kỷ của cậu."
Taeyong im lặng vài giây, đôi mắt hơi nheo lại như đang đánh giá cậu lớp trưởng nghiêm túc trước mặt. Rồi anh bật cười, lắc đầu. "Cậu buồn cười thật đấy, Kim Doyoung. Nhưng đáng tiếc, tôi không có hứng hợp tác với ai. Nhất là một tên suốt ngày giảng đạo như cậu."
"Vậy thì đừng trách tôi nếu cậu bị trừ hạnh kiểm," Doyoung nói, giọng cứng rắn. "Và nếu bài kiểm tra lần tới không đạt điểm qua, đừng hy vọng tôi giúp đỡ cậu lần nữa."
"Được thôi. Tôi chống mắt lên xem cậu làm được gì, dù gì thì cậu cũng nên chuẩn bị bị cách chức đi là vừa" Taeyong đáp, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười thách thức.
4.
Những ngày sau đó, không khí giữa hai người càng trở nên căng thẳng. Taeyong dường như thích thú với việc chọc tức Doyoung. Trong giờ học, anh thường xuyên lén vẽ linh tinh lên sách giáo khoa của Doyoung hoặc giấu mất bút của cậu. Mỗi lần như vậy, Doyoung lại phải kiềm chế hết sức để không mất bình tĩnh.
"Cậu không mệt sao, Lee Taeyong?" Một ngày nọ, Doyoung hỏi khi phát hiện vở bài tập của mình bị viết thêm những dòng chữ kỳ quặc. "Cậu có bao giờ nghĩ đến việc sử dụng thời gian đó để làm điều gì có ích hơn không?"
"Mệt thì sao? Ít nhất tôi thấy vui," Taeyong đáp, không chút ngại ngùng.
"Cậu thật sự nghĩ việc chọc phá tôi là vui à? Thật nực cười," Doyoung mỉa mai.
Tuy nhiên, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Trong giờ tự học hôm thứ Năm, Taeyong cố ý bật đập bút lớn hơn bình thường, thu hút sự chú ý của cả lớp. Doyoung lần này không nhịn nổi, lập tức đứng lên.
"Lee Taeyong! Tôi đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi? Nếu cậu không chịu học thì làm ơn đừng làm phiền người khác!"
"Vậy thì sao? Tôi đâu cần cậu dạy đời, cậu nên nhớ là anh đây lớn hơn cậu đấy!" Taeyong đáp trả, giọng điệu khiêu khích.
"Đủ rồi!" Doyoung quát lên, lần đầu tiên mất kiểm soát trước mặt cả lớp. "Cậu có hiểu mình đang làm phiền mọi người không? Hay cậu chỉ biết sống cho bản thân?"
"Ồ, cậu nghĩ mình hoàn hảo lắm à? Cậu cũng chỉ là một thằng nhàm chán và đạo đức giả thôi," Taeyong cười khẩy, giọng nói đủ lớn để cả lớp nghe thấy.
Cuộc cãi vã kéo dài đến mức giáo viên phải bước vào can thiệp. Sau khi nghe cả hai trình bày, cô giáo chủ nhiệm nén thở dài và quyết định xử lý dứt điểm.
Cuối buổi, cô gọi cả hai lên văn phòng. Ánh mắt nghiêm khắc của cô giáo lướt qua cả hai cậu học sinh.
"Doyoung, em là lớp trưởng, nhưng điều đó không có nghĩa là em được phép mất bình tĩnh. Taeyong, em là học sinh mới, nhưng em không thể tiếp tục gây rối thế này. Hai em cần tìm cách làm việc cùng nhau, hoặc tôi sẽ phải có biện pháp mạnh hơn."
Cả hai lặng thinh.
"Doyoung, tôi đã nói rồi. Em chịu trách nhiệm kèm cặp Taeyong. Nếu bài kiểm tra lần này của em ấy không đạt yêu cầu, tôi sẽ cân nhắc lại vai trò lớp trưởng của em."
"Nhưng, cô –!" Doyoung định phản đối nhưng bị ánh mắt của cô giáo chặn lại.
"Còn Taeyong," cô quay sang anh, giọng cứng rắn, "nếu em không nghiêm túc hợp tác, tôi sẽ liên hệ với phụ huynh của em."
Lời nói của cô khiến cả hai đều cảm thấy áp lực. Ra khỏi văn phòng, Doyoung lầm bầm: "Đúng là ác mộng."
Sau buổi nói chuyện ở văn phòng cô chủ nhiệm, bầu không khí giữa Doyoung và Taeyong trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Dù cả hai được giao nhiệm vụ phải hợp tác, nhưng ngay từ đầu, sự hợp tác này đã chẳng hề suôn sẻ.
Buổi sáng hôm sau, khi vừa bước vào lớp, Doyoung đã thấy Taeyong đang ngồi tựa lưng vào ghế, chân gác lên bàn như thể đây là phòng khách của riêng mình. Dáng vẻ ngông nghênh đó khiến Doyoung không khỏi cảm thấy khó chịu. Nhưng nhớ lại lời dặn của cô giáo chủ nhiệm, cậu hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Taeyong liếc nhìn Doyoung, khóe môi cong lên thành một nụ cười mỉa mai. "Chào buổi sáng, lớp trưởng."
"Cậu có thể hạ chân xuống không? Đây là lớp học, không phải nhà của cậu," Doyoung lạnh lùng nói, đặt cặp xuống bàn.
Taeyong nhìn cậu một lúc, như thể đang suy nghĩ xem có nên làm theo hay không. Sau đó, anh nhún vai và từ từ thả chân xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Doyoung.
"Thấy chưa? Tôi biết nghe lời mà," Taeyong nói, giọng điệu đầy châm chọc.
Doyoung ngồi xuống, mở sách giáo khoa ra và cố gắng tập trung vào bài học. Nhưng sự hiện diện của Taeyong ngay bên cạnh, cộng thêm ánh mắt nghịch ngợm cứ liếc nhìn cậu từ đầu đến cuối, khiến cậu không thể nào giữ được sự yên tĩnh trong lòng.
5.
Giờ tự học buổi chiều, Doyoung cầm một chồng tài liệu bước vào lớp. Cậu đã thức khuya để chuẩn bị tài liệu ôn tập cho Taeyong – không phải vì muốn giúp anh ta, mà vì không còn lựa chọn nào khác. Doyoung cần Taeyong đạt điểm để bảo toàn chức lớp trưởng của mình.
Khi đến chỗ ngồi, Taeyong vẫn chưa có mặt. Đồng hồ chỉ còn vài phút nữa là vào tiết, nhưng cái ghế bên cạnh cậu vẫn trống trơn. Doyoung thở dài, cảm giác thất vọng quen thuộc lại ùa về. Cái người này chẳng bao giờ biết đúng giờ là gì.
Chỉ một lát sau, Taeyong bước vào lớp. Mái tóc vàng của anh ta hơi rối, cổ áo không gài, và trong tay là một lon nước ngọt. Anh ta ngồi phịch xuống ghế, chẳng buồn nhìn đến Doyoung.
"Cậu đến muộn," Doyoung nói, giọng không giấu nổi sự khó chịu.
"Thì sao? Vẫn kịp mà," Taeyong đáp lại, không thèm quay sang.
Doyoung nén cơn giận, đẩy tập tài liệu về phía Taeyong. "Đây là tài liệu ôn tập tôi đã chuẩn bị cho cậu. Cậu cần học thuộc trước bài kiểm tra tuần sau."
Taeyong nhướn mày, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trước mặt mình. "Cậu nghĩ tôi sẽ nghe lời cậu thật à? Tôi chẳng hứng thú với mấy thứ này đâu."
"Cậu phải học," Doyoung nhấn mạnh, giọng cứng rắn. "Nếu không, bài kiểm tra tới cậu sẽ trượt, và tôi sẽ bị cách chức. Vậy nên, dù cậu muốn hay không, tôi vẫn sẽ bắt cậu học."
Taeyong bật cười, chống tay lên cằm nhìn Doyoung với ánh mắt đầy thích thú. "Thật sao? Vậy cậu định 'bắt' tôi như thế nào đây?"
Doyoung không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu kéo ghế lại gần Taeyong, gương mặt kề sát đến mức Taeyong có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
"Đừng thách tôi, Lee Taeyong," Doyoung nói, ánh mắt nghiêm nghị. "Tôi sẽ làm mọi cách để cậu phải học, kể cả nếu tôi phải ngồi cạnh cậu cả ngày."
Taeyong hơi giật mình trước sự gần gũi bất ngờ này. Anh nghiêng người ra sau, nhưng không thể giấu nổi sự bối rối thoáng qua trong ánh mắt. "Cậu thật sự nghiêm túc đến thế à?"
"Đúng vậy. Tôi không đùa," Doyoung đáp, giọng trầm thấp nhưng đầy chắc chắn. "Cậu sẽ phải học, và tôi sẽ đảm bảo điều đó."
Một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ trôi qua giữa hai người. Cuối cùng, Taeyong bật cười, nhưng lần này nụ cười của anh không còn vẻ ngạo mạn như trước. "Thôi được rồi, nghe cậu lần này thôi vậy. Chỉ lần này thôi đó!"
Doyoung nhìn anh, hơi bất ngờ vì sự nhượng bộ bất ngờ này. Nhưng cậu không nói gì thêm, chỉ gật đầu và bắt đầu giảng bài cho Taeyong. Nhưng chỉ sau vài phút, Taeyong đã ngả người ra sau ghế, thở dài ngao ngán.
"Chậm thôi. Tôi chẳng hiểu gì cả," anh ta nói, ngắt lời Doyoung.
"Vì cậu có tập trung đâu!" Doyoung nghiến răng. "Nếu cậu thực sự muốn hiểu, thì ít nhất hãy ghi chú lại!"
"Cậu nghĩ tôi là học sinh tiểu học à?" Taeyong bật cười. "Tôi chỉ cần cậu giải thích rõ hơn thôi. Cậu giỏi mà, đúng không?"
Doyoung cố giữ bình tĩnh, nhưng sự ngạo mạn của Taeyong khiến cậu muốn phát điên. Cuối cùng, cậu đặt bút xuống bàn, hít một hơi thật sâu. "Được thôi, cậu muốn thế nào?"
"Giải thích đơn giản, dễ hiểu, và đừng có mà ra lệnh cho tôi, anh đây lớn hơn cậu đó! Ăn nói nhẹ nhàng chút đi." Taeyong trả lời, nhưng vẫn phải cãi Doyoung, anh không thích bị mấy tên nhóc nhỏ tuổi hơn ra lệnh.
6.
Những ngày sau đó, mọi thứ không hề dễ dàng hơn. Taeyong tiếp tục thói quen chọc phá Doyoung, nhưng đồng thời, anh cũng bất ngờ chịu khó ngồi lại nghe cậu giảng bài – ít nhất là trong chốc lát. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của Doyoung thường xuyên bị gián đoạn bởi những trò trêu chọc không hồi kết.
Có hôm, Taeyong giả vờ chăm chú nghe giảng, nhưng sau đó lại hỏi những câu hết sức ngớ ngẩn.
"Vậy cuối cùng thì toán học có ý nghĩa gì trong đời sống thường ngày? Tôi chưa thấy ai dùng phương trình bậc hai để nấu ăn cả," anh nói với vẻ mặt nghiêm túc khiến Doyoung phải ngừng lại, nhìn anh chằm chằm.
"Cậu nghiêm túc không vậy?" Doyoung hỏi, mắt trợn tròn.
"Có chứ. Cậu thử nghĩ xem, liệu chúng ta có thực sự cần toán học không?" Taeyong tiếp tục, giọng điệu như đang thuyết giảng.
"Cậu... đúng là hết thuốc chữa," Doyoung lắc đầu, thầm nghĩ cậu đang lãng phí thời gian của mình.
Tuy vậy nhưng Doyoung phát hiện ra rằng, dù Taeyong tỏ ra lười biếng và bất cần, nhưng khi thực sự tập trung, anh có khả năng nắm bắt rất nhanh. Điều này khiến Doyoung không khỏi ngạc nhiên.
"Ồ hóa ra cậu không ngốc như tôi nghĩ," Doyoung nhận xét trong một buổi học. "Nếu cậu chịu học nghiêm túc từ đầu, cậu đã không bị lưu ban."
"Cảm ơn vì lời khen, lớp trưởng," Taeyong đáp, nhếch môi cười. "Nhưng đừng quên anh là anh đây lớn hơn cậu, đừng ra vẻ dạy đời với tôi."
"Vâng vâng, cậu lớn hơn không có nghĩa là trưởng thành hơn," Doyoung vừa chữa bài cho Taeyong đáp trả. "Và tôi ở đây để kèm cậu học, không phải để dạy cách cư xử nên bớt mất tập trung và chăm chỉ học bài đi, cậu làm câu này sai rồi."
Lời nói của Doyoung khiến Taeyong im lặng trong giây lát, nhưng anh nhanh chóng quay lại với vẻ mặt nghịch ngợm thường ngày. "Lớp trưởng à, cậu thú vị thật đó!"
"Cảm ơn. Bây giờ thì tập trung vào bài học đi," Doyoung nói, không để tâm đến lời nhận xét đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro