Chương 1. Cuộc hẹn cuối tuần
Trên cánh đồng xanh mướt, hai con người sóng vai với nhau cùng chậm rãi đi về phía trước, nói cười vui vẻ:
"Nôbita, tớ thích cậu nhất đó!" Xuka đỏ mặt nắm tay Nôbita e thẹn nói.
Nhìn Xuka dễ thương đỏ mặt, Nôbita hạnh phúc cười híp mắt nắm lấy tay Xuka kéo cô nàng vào lòng ôm thật chặt, "Tớ cũng thích cậu nữa! Thích cậu lắm lắm luôn!"
Hai người ôm một hồi thì tách ra, mặt sát mặt, môi sắp chạm môi bỗng một bàn tay kéo cậu lại. Đôrêmon không biết xuất hiện từ bao giờ, đứng ngay sau lưng cậu, thình lình hét lên:
"Nôbita, cậu làm sao vậy hả? Đêkhi với Xuka mới là một đôi mà. Tự nhiên đi giành Xuka với Đêkhi chi? Bạn bè mà làm vậy đó hả? Làm vậy mà coi được hả?"
Nôbita ngớ người, quay đầu nhìn Đôrêmon thều thào hỏi, "Cái gì? Đêkhi gì? Đêkhi..."
Nôbita ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi biến thành tức giận, đấm đá liên tục.
"Nôbita, Nôbita, Nôbita tỉnh dậy đi! Nôbita, hôm nay cậu có hứa sẽ qua nhà Đêkhi đó. Tỉnh dậy mau!"
"Aaaaaaaaaa!!!!!!!!!"
Nôbita hét một tiếng thật lớn, đột nhiên bật người ngồi dậy, trên mặt vẫn còn sót lại kinh hoàng. Cậu dụi mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Đôrêmon thì mới vỡ lẽ ra: A... Thì ra chỉ là giấc mơ!
Nôbita ngơ ngác cười ngu. Nhưng cười chưa được bao lâu thì Đôrêmon đã gấp gáp vỗ vào vai một phát làm cậu giật cả mình.
"Hông phải hôm qua cậu nói có hẹn với Đêkhi đến nhà cậu ấy ư? Sao giờ này còn ngủ hả?"
"Hả? Ủa... Ơ, tớ quên mất!"
Nôbita giật mình tức tốc đi vào phòng vệ sinh, trong chớp mắt cậu đã đứng trước gương chải tóc, sửa lại cặp kính rồi nhìn Đôrêmon:
"Chúng ta đi thôi!"
"Đi đâu?"
"Thì đi tới nhà Đêkhi đó!" Nôbita kéo tay Đôrêmon, "Đi nhanh thôi cậu, trễ bây giờ!"
Đôrêmon chớp mắt, gỡ tay cậu ra, "Đêkhi rủ cậu mà, kéo theo tớ làm chi? Với lại hôm nay tớ có hẹn với tiến sĩ Grand rồi. Cậu đi một mình đi!"
Nói rồi Đôrêmon chui vào hộc bàn, đi đến tương lai. Trước khi đi Đôrêmon còn chúc cậu đi chơi vui vẻ. Nhưng mà, cái nụ cười ấy, hình như có vẻ là lạ...
Nôbita tình tang đi đến nhà Đêkhi, vừa đi vừa không ngừng nhớ lại giấc mơ của mình. Vừa nghĩ lại vừa khinh bỉ Đêkhi.
... Hừ, suốt ngày cứ đi chung với Xuka, nhìn là thấy ghét rồi. Nay lại còn dám rủ cậu đến nhà nữa chứ. Để xem lần này cậu có phá nát cái phòng hắn không. Hừm!
Đứng trước cửa nhà Đêkhi, Nôbita bấm chuông. Chưa đầy ba mươi giây thì người kia đã ra mở cửa, kèm theo gương mặt đẹp trai tươi cười:
"Nôbita, cậu tới rồi hả? Vào nhà đi!"
Nôbita bước vào nhà Đêkhi liền khóa cửa lại, cũng theo sau cậu đi vào nhà. Bước đến bậc tam cấp, Nôbita tháo giày ra, khom người lấy đôi giày để lên giá giày mà không biết người sau lưng nhìn cậu muốn thủng người.
"Hm... Mông cậu thật gợi tình !" Đêkhi chớp mắt, hơi híp lại, khẽ thì thào.
"Hả? Cậu vừa nói gì đó?"
Nôbita thay giày xong, xoay người lại ngơ ngác hỏi. Bởi rõ ràng cậu vừa nghe thằng này nói cái gì đó.
"À, tớ nói hôm nay ba mẹ tớ không ở nhà nên rủ cậu đến đây chơi... Chơi cho vui ấy mà!"
Nôbita ngơ ngác chớp mắt.
"Chời ơi, ẻm dễ thương quá xá!" Đêkhi nhìn người trước mắt mím môi ngăn tiếng lòng của mình lại. Hai bàn tay chắp sau lưng không ngừng bấu vào nhau ngăn lại ước muốn véo vào đôi má trắng nõn kia, cười tủm tỉm giả bộ bình thản cầm tay kéo Nôbita lên phòng mình.
Vừa bước vào phòng, Nôbita giật cả mình, căn phòng này thực sự quá là ngăn nắp, lại sơn màu xanh biển nhạt tươi mát. Còn nguyên cái TV to đùng đối diện giường nữa... Ơ, nói mới để ý chứ, giường ngủ của Đêkhi lớn ghê! Dù có nằm trên đó lăn lăn lăn lăn cỡ nào cũng không sợ rớt!
Nôbita nhìn chiếc giường cười ngu làm Đêkhi cũng động tâm theo.
Cảm giác được sự chẳng lành, Đêkhi để Nôbita ngồi lại trên giường, còn mình thì xuống bếp lấy ít thức ăn cho cậu. Hắn biết chắc chắn bé ngốc của hắn đến đây giờ này thì chín phần mười là mới ngủ dậy, chưa ăn sáng gì đâu. Hm...
Có lẽ yêu quá nên cái gì cũng phóng đại lên. Đêkhi cũng thế, nghĩ đến bé ngốc mang bụng rỗng đến đây lại càng đau lòng. Hắn nhanh tay làm một phần điểm tâm cùng một ly sữa đem lên cho Nôbita.
Vừa bước vào phòng thì nguyên cảnh tượng đầy kích thích đập vào mắt. Nôbita đang vui vẻ lăn lộn trên chiếc giường king size của hắn, lăn đến nỗi áo lệch hẳn sang một bên.
Đêkhi cụp mắt khẽ nuốt nước bọt, hắng giọng bước vào, mỉm cười:
"Nôbita, bữa sáng của cậu nè!"
Đêkhi đặt dĩa thức ăn cùng ly sữa lên bàn, giả vờ tiện tay sửa lại cổ áo cho cậu, lại 'vô tình vô ý' chạm vào xương quai xanh một chút. Nôbita ngạc nhiên chớp mắt như muốn hỏi "Cho tôi thật hả?" thì thấy Đêkhi mỉm cười thật dịu dàng nhẹ gật đầu.
Chỉ chờ có thế, cậu liền nhanh chóng sà vào bữa. Nhìn 'bé iu' trước mắt ăn ngon lành không hiểu sao hắn lại thấy đói.
Hm... Hôm qua Đôrêmon có cho hắn mượn mấy món đồ, hôm nay nhà lại chỉ có hai người. Thiên thời - địa lợi - nhân hòa, cơ hội đã tới.
Đêkhi nhìn Nôbita, khóe môi khẽ cong lên... Hôm nay hắn sẽ được ăn no.
Một hồi sau, Nôbita lau miệng, thỏa mãn thở một hơi ra. Đêkhi vẫn mỉm cười lẳng lặng dọn dẹp, xong xuôi hắn quay lên, cái đuôi xù phía sau phe phẩy, ngồi xuống gần Nôbita giả vờ kiếm chuyện hỏi han:
"Ừm, Nôbita nè, cậu thích Xuka phải không?"
"Hả? Ờm... chuyện... chuyện này..." Nôbita chớp mắt, đỏ mặt ngập ngừng.
Nhìn thấy cảnh này, Đêkhi giận muốn chết được nhưng vì 'sự nghiệp vĩ đại', đành phải nhịn xuống, hỏi tiếp:
"Vậy, cậu có muốn tớ giúp cậu không?"
"Cậu?" Nôbita ngạc nhiên hỏi, "Cậu giúp gì?"
Nôbita khinh bỉ trong lòng... Tốt dữ vậy sao! Hừ, chỉ cần cậu không cướp Xuka là đã tạ ơn trời rồi.
Đêkhi cười cười ngồi sát lại một chút, "Chỉ cần cậu chịu nghe theo tớ, tớ bảo đảm 100%!"
"Hừm..." Nôbita híp mắt nghĩ, "Cũng được, thử nghe theo cậu vậy."
Đêkhi cười cười bật tivi lên, vẻ mặt vô tư nói:
"Hôm qua Xuka có gửi cho tớ một DVD. Có muốn xem thử không?"
"Xuka gửi hả?" Nôbita ngạc nhiên, gật đầu liên tục, "Ờ, cậu bật lên đi."
Màn hình tivi sáng lên, Đêkhi đứng dậy, "Để tớ đi lấy ít đồ ăn thêm cho cậu nha!"
Nói rồi hắn đi ra ngoài, bỏ lại một mình Nôbita trong phòng tò mò xem DVD mà Xuka đưa cho Đêkhi.
Cậu ôm gối, mở to mắt nhìn vào màn hình. Một lúc sau, màn hình hiện ra hai nam sinh nắm tay nhau, rồi sau đó... sau đó... hai người nọ hôn nhau. Môi chạm môi thôi chưa đủ, còn hé miệng ra tiếp tục hôn lưỡi. Hôn lưỡi thì thôi đi, lại còn vừa hôn vừa cởi đồ. Sờ sờ, hôn hôn, mút mút. Ớ, còn rên rỉ nữa... Mặt Nôbita đỏ bừng lên, hai tay che mắt lại.
"Cái gì vậy trời?"
Lúc sau, Đêkhi nhẹ nhàng bước vào phòng đóng cửa lại, nhìn thấy cảnh tượng này liền cười khẽ đi vòng ra sau lưng Nôbita, đặt dĩa bánh lên tủ đầu giường, ngồi xuống phả hơi nóng vào cổ và tai cậu:
"Làm sao vậy?"
Vừa nghe âm thanh trên tivi vừa bị thổi hơi bên tai làm Nôbita ngứa ngáy, rụt đầu lại tránh né. Đêkhi khẽ cười thành tiếng, từ phía sau ôm lấy Nôbita, lấy cái gối trong tay cậu ra:
"Đừng vùi đầu vào nữa, bị ngộp bây giờ!"
"Nhưng mà... cái kia..." Nôbita đỏ mặt chỉ vào màn hình tivi.
"Như này đó hả?" Đêkhi hôn hôn lên tai Nôbita, hai tay cũng lần mò vào trong áo mơn trớn dọc theo bên sườn cậu, "Mặc kệ nó đi."
Bỗng dưng bị động chạm da thịt làm Nôbita ngứa ngứa khó chịu tránh né. Hai má đỏ bừng lên, khó khăn nói:
"Đêkhi, cậu... cậu làm... ưm~ gì vậy... a~"
Đầu ngực bị sờ trúng làm Nôbita không kìm nén được rên rỉ ra tiếng. Đêkhi nghe được càng ôm cậu sát hơn, miệng mút lấy dái tai rồi mút dọc xuống cổ, hai tay cũng bắt đầu vén áo Nôbita lên định cởi.
"Đừng... dừng lại.... ưm~ dừng lại đi mà ~"
Bé ngốc này nói nhiều quá, nên ngăn lại thôi!
Đêkhi đánh lưỡi liếm quanh viền môi hồng nhuận của Nôbita tìm cách vào trong. Cậu thì lo sợ tới mức nhắm tịt cả mắt, mím cả môi lại. Hắn thấy vậy liền nhẹ nhàng ấn cậu xuống giường, hôn lên khắp gương mặt búp bê của Nôbita. Mưa hôn kéo dài xuống cằm, cổ rồi đến xương quai xanh tạo thành một dãy dấu hôn hồng hồng đỏ đỏ mờ ám.
Hai tay Đêkhi xoa nắn đầu ngực hồng hồng của Nôbita khiến nó căng cứng làm cậu không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ. Chỉ chờ có thế, chiếc lưỡi của Đêkhi như con rắn chui vào khoang miệng của cậu mút lấy chiếc lưỡi hồng hồng, tham lam cuốn lấy mật ngọt của cậu sang mình.
Nôbita bị hôn đến choáng váng, đến khi tỉnh lại thì áo của mình đã không còn trên người nữa, màn hình tivi cũng tắt từ lúc nào. Nôbita thấy bản thân mình thật đáng thương, cậu lấy tay che người lại ngước đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn Đêkhi, chỉ thấy hắn cởi áo mình ra nằm đè lên người cậu, yêu thương hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi sưng của cậu.
Nụ hôn dần trượt xuống cổ, xương quai xanh rồi xuống đầu ngực hồng tươi. Hắn ngậm lấy một bên ngực vừa hôn vừa mút, một tay vừa mơn trớn sờ soạng vừa vân vê đầu ngực bên kia, tay còn lại cách lớp quần xoa nắn 'bé Nô'.
"Ư~ ưm... Đừng mà... ưm~"
Đêkhi giả vờ như không nghe thấy gì, mút mạnh đầu ngực làm Nôbita tê dại cong người lên bật ra tiếng rên rỉ. 'Bé Nô' phía dưới bị xoa đến nỗi có phản ứng. Đêkhi ngẩng mặt lên cười khẽ, rướn người hôn lên môi Nôbita một cái thật kêu, hai tay nhẹ nhàng cởi quần cậu, thấp giọng khàn khàn dụ dỗ:
"Bé cưng ngoan, nhấc mông lên một chút."
Nôbita bị giày vò đến không còn biết trời đất gì nữa, ngoan ngoãn nhấc mông lên cho Đêkhi cởi. Chẳng bao lâu sau, phía dưới truyền đến cảm giác tê dại kỳ lạ, bàn tay của Đêkhi lúc này đã tiếp xúc với bé Nô phấn nộn khẽ khàng vuốt lấy nó.
"Thật dễ thương!"
"A~ Đừng... Đừng sờ... nữa... Ư~ ha~" Nôbita vặn vẹo người, cố gắng tránh né cảm giác kỳ quái đang dâng lên trong người mình.
Đêkhi chợt buông tay ra làm Nôbita ngơ ngác, hai mắt mơ màng xen lẫn hụt hẫng mà chính cậu cũng không biết hụt hẫng chuyện gì.
"Ơ... Gì... Gì vậy... A~ hưm..."
Đêkhi đột nhiên cúi xuống ngậm lấy bé Nô phấn nộn liếm mút khiến Nôbita không nhịn được cong người hé miệng rên rỉ, hai tay cậu hết siết chặt gra giường lại đưa lên che miệng. Hai mắt mơ hồ không nhìn rõ xung quanh, lúc này cậu chỉ biết được mình đang rất "sướng". Cái cảm giác tê dại sung sướng này là lần đầu tiên cậu tiếp xúc khi vừa bước qua tuổi 18.
Nôbita mất hết sức lực, chỉ biết nằm đó hé miệng rên rỉ làm Đêkhi di chuyển càng hăng, khuôn miệng làm việc liên tục, ra vào càng nhanh hơn. Đầu lưỡi hết liếm bên này lại liếm bên kia, rồi bất chợt xoáy vào lỗ nhỏ kia làm Nôbita vặn vẹo, cong người hét lên.
"A~" ... Sướng... Sướng quá...
Đêkhi chau mày, cười khẽ. Một tay véo véo đầu ngực sưng tấy của Nôbita, tay kia xoa nắn gảy gảy hai viên bi dễ thương phía dưới càng làm cho Nôbita chịu nổi.
"Hưm... tê... A~ nhột quá à..."
Đêkhi càng di chuyển nhanh hơn, chiếc lưỡi liếm lấy quy đầu phấn nộn rồi xoáy vào lỗ nhỏ lần nữa. Đột nhiên hắn mút mạnh một cái làm cậu nhịn không được bắn ra.
"Ha... Ha..."
Sung sướng qua đi, Nôbita hé miệng thở dốc, mờ mịt nhìn gương mặt phóng to trước mắt, lại nhìn vệt trăng trắng bên khóe môi của Đêkhi, mặt không khỏi đỏ bừng lên.
Người kia thấy vậy, liền hôn chụt lên môi cậu. Đầu lưỡi chui vào khoang miệng tìm lấy chiếc lưỡi thơm tho kia tiếp tục quấn lấy. Nôbita thì cố gắng tránh né, bởi vì cái mùi vị mằn mặn tanh nồng kia làm cậu vô cùng khó chịu.
Vì sao... vì sao tên Đêkhi kia lại không nhổ ra? Cái thứ đó mà cũng nuốt được hả? Ghê chết đi được!
"Ngoan nào, bảo bối, nhìn tớ!" Đêkhi nâng cằm Nôbita, hôn xuống cánh môi kia. Dứt nụ hôn, Đêkhi vùi mặt vào cổ Nôbita, nhẹ giọng nói:
"Bé ngốc à, tớ thích cậu lắm!"
Nôbita nghe thế ngây ngẩn cả người. Thừa dịp này, Đêkhi lật người Nôbita dậy để cậu nằm lên người mình, hai tay vuốt dọc sống lưng di chuyển xuống cặp mông cong cong trắng nõn vừa xoa vừa bóp.
"Thích cậu lắm lắm!"
"Ưm... hưm~"
Bé ngốc vùi đầu vào cổ Đêkhi, khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên Nôbita có cảm giác kỳ lạ đến vậy, từ khi cậu dậy thì đến giờ chưa tự giải quyết lần nào, không ngờ lần này bị Đêkhi làm như thế...
Đêkhi thấy bé cưng cả người đỏ bừng vùi đầu trốn tránh, miệng thì liên tục thốt ra những tiếng rên rỉ gợi tình khẽ cười vói tay đến ngăn tủ lấy ra một hộp nhỏ mà lần trước Đôrêmon đưa cho, đổ vào tay một ít rồi đưa xuống chạm xoa nơi kia của cậu.
Cửa huyệt bỗng dưng bị vật lạ xâm nhập làm Nôbita khẽ run rồi hoảng sợ bật khóc.
"Hic... Đừng mà... Đau quá, Đêkhi à bỏ ra đi mà... huhuhu..."
Đêkhi chau mày, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt ấy, trấn an bé cưng của mình, "Bé cưng ngoan, sẽ không đau đâu! Lát nữa sẽ hết thôi, chỉ cần bé kiên nhẫn một chút sẽ không đau nữa. Ngược lại còn rất thoải mái đó!"
"Thật không? Nhưng mà... đau quá à!" Nôbita hít mũi, dẩu miệng nhìn Đêkhi.
Nhìn cái môi hồng tươi hơi chu ra, Đêkhi yêu thương hôn chụt lên một cái, "Thật mà, không đau đâu! Hứa với bé luôn!"
Vừa nói, Đêkhi vừa xoa bóp cặp mông cong vểnh, ngón tay mơn trớn bên ngoài vách huyệt, cẩn thận đẩy nhẹ vào trong di chuyển.
Công nhận, lọ thuốc Đôrêmon đưa cho hắn thật công hiệu. Chỉ di chuyển ngón tay ra vào vài cái, huyệt nhỏ của Nôbita đã mở rộng ra, thậm chí bé ngốc liền biến thành bé dâm đãng, nâng cái mông lên xoay theo chuyển động của ngón tay hắn, miệng không ngăn được, rên rỉ càng lớn.
"Ưm... A~ Thêm nữa đi... Vào sâu thêm chút nữa đi mà... Ư~ Ưm..."
Đêkhi nhìn Nôbita dâm đãng như thế không chịu nổi nữa, rút ngón tay ra, thay vào đó là 'cây hàng nóng' với kích thước đáng tự hào của mình.
"A~ thoải mái... ưm... thoải mái quá à~"
Đêkhi ban đầu còn hơi lo, dần dần, cảm thấy bé cưng không có dấu hiệu đau đớn nào mới yên tâm, bắt đầu chuyển động. Lúc mới còn chầm chậm chầm chậm, từ từ nhanh dần lên, càng lúc càng nhanh. Mỗi lần như thế đều chạm đến nơi sâu nhất bên trong cậu, khiến cậu chìm trong sung sướng hét lớn.
Bên dưới di chuyển, bên trên cũng không để không làm gì. Tay hắn không ngừng mơn trớn vuốt ve đầu ngực phấn hồng cương cứng của Nôbita, tay kia bao lấy bé Nô đã đứng lên, xoa nắn vuốt ve.
"Ư... Hm... Đừng... Đừng xoa... ra... ra bây giờ... A~"
Nôbita mới nói xong thì đã bắn ra, tinh dịch làm ướt tay Đêkhi, còn vươn vãi ra gra giường. Đêkhi mỉm cười, nhìn bé ngốc nằm sấp trên người mình hé miệng thở dốc. Hắn yêu thương hôn lên trán cậu mấy cái, hai tay ôm mông cậu, mạnh mẽ đẩy hông thúc vào bên trong cửa huyệt mấp máy làm cậu không chịu nổi thít chặt lại.
"Hm..." Đêkhi chau mày, đẩy sâu mấy cái rồi cũng bắn vào bên trong cậu.
Cảm giác nóng bỏng đầy ắp phun cả vào bên trong, sướng đến muốn ngất đi được. Cả người cậu run rẩy, miệng hé ra vừa thở dốc vừa rên rỉ, không nói nổi lời nào.
Đêkhi thở dốc, sung sướng vừa ôm vừa vỗ về Nôbita, hôn chụt mấy cái lên trán, tai rồi má cậu.
"Nôbita à. Bé cưng ơi, tớ yêu cậu!"
. . .
Chủ nhật tuần sau...
"Nôbita à, tỉnh dậy đi! Hôm qua Đêkhi..."
Đôrêmon chưa nói hết lời liền bị Nôbita ném cái gối tới, hung dữ nói:
"Cậu đừng có nói nữa! Muốn đi thì tự đi đi. Tớ ở nhà."
Hừ, còn lâu cậu mới đến nhà tên khốn đó lần nữa. Cái tên dê xồm đáng ghét ấy làm mông cậu đau quá trời. Đau tới tận mấy ngày mới hết. Hừ, cậu triệt để, triệt để ghét hắn, không muốn gặp mặt hắn nữa! Tốt nhất là không bao giờ gặp nữa đi! Hừ hừ...
Đôrêmon nhìn Nôbita vênh mặt giận dỗi không chịu rời giường rồi lại ngó ra cửa. Mèo máy nhún vai leo vào ngăn tủ đi tới tương lai. Trong miệng lẩm bẩm:
"Tớ có kêu cậu đi đâu. Tớ chỉ muốn báo với cậu là Đêkhi sắp vào phòng cậu thôi mà. Haiss..."
Và... chuyện gì xảy ra tiếp sau đó chắc mọi người cũng biết rồi ha!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đã chỉnh sửa lại.
(02/05/2023)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro