[Chaien x Xêkô] Tiểu Nữ Vương, Em Trốn Không Thoát Đâu!
Chương 2. MƯA SAO BĂNG
Bầu trời Tokyo về đêm thật đẹp, ngàn sao lấp lánh, Xêkô hôm qua xem tin tức nghe nói tối nay có hiện tượng mưa sao băng 120 năm mới xuất hiện một lần, hớn hở xin phép ba mẹ xách theo kính viễn vọng cùng với bộ dựng lều lon ton chạy đến sân cỏ rộng lớn ở ngoại thành 'định cư' một đêm ở đó.
Cậu vốn định gọi Chaien để nói với hắn một tiếng, nhưng nghĩ lại, hai người có là gì của nhau đâu mà thông với chả báo. Vả lại, gọi điện thoại vào giờ này chưa chắc hắn cho cậu ra ngoài, nói không chừng còn bị mắng cho nữa. Thế nên là đại thiếu gia Xêkô một mình hiên ngang chạy đi ngắm mưa sao băng mà không thèm gọi điện cho Chaien nói một tiếng nào.
Cơ mà trời không chiều lòng người, lúc Xêkô tay xách nách mang 'hành lý' chạy đi ngắm mưa sao băng thì lại quên mất một điều. Chính là: muốn đi đến sân cỏ lớn ngoại thành thì phải băng ngang nhà Chaien!
Chaien vừa tắm xong, đứng ngoài ban công hóng gió đêm. Hắn ngước nhìn bầu trời đầy sao trước mắt, vu vơ nghĩ ngợi.
Thật ra hắn cũng có nghe nói tối nay có mưa sao băng gì gì đó, chỉ là hắn không có hứng thú cho lắm. Nói trắng ra là hắn không tin sẽ xuất hiện mưa sao băng, hoặc là có đi chăng nữa thì mắt thường cũng sẽ khó mà quan sát được nói chi là ngắm rồi ước.
Nói đi nói lại tất cả những chuyện này cũng đều bắt nguồn từ tên lùn mỏ nhọn nhà hắn. Hừm, lần nào nghe tin có sao băng cũng hớn ha hớn hở, vui vẻ bừng bừng khí thế chạy đi chuẩn bị đồ nghề ngắm nghía các kiểu... Cuối cùng sao băng đâu không thấy, chỉ thấy cả đêm ngồi ngoài trời hứng sương, làm mồi cho muỗi, thấy mà xót hết cả ruột gan. Nhưng được cái tên lùn còn vừa cứng đầu vừa cố chấp, hắn cảnh cáo không biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng vậy, nói tai này lọt qua tai kia.
Không biết đêm nay...
Chaien thở dài một hơi thật nhẹ. Đang định đi vào nhà lấy điện thoại, đột nhiên hắn dừng lại, híp mắt nhìn về phía dưới đường một cái. Sau đó như không có chuyện gì, đi vào trong đóng cửa lại, ngủ.
Xêkô còng lưng mang ba lô chứa khung dựng lều, bánh trái nước ngọt, tay thì ôm bao đựng kính viễn vọng, chuẩn bị tươm tất đầy đủ bừng bừng khí thế chạy vèo đến sân cỏ ngoại thành, vừa chạy miệng vừa ngâm nga giai điệu tự sáng tác:
"Sao băng ơi ~ sao băng ơi ~ sao băng yêu dấu ơi ~ ta tới với em đây ~ hây hây hây ~"
Cậu nhóc trăm phầm trăm vui vẻ, trăm phần trăm hào hứng, trăm phần trăm nhiệt huyết chạy đi mà không biết rằng phía trong con hẻm, một bóng đen nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt vô cùng... đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, Xêkô đã đến được sân cỏ ngoại thành. Cậu nhóc bỏ túi đựng kính viễn vọng qua một bên, hì hục dựng lều. Xong xuôi, cậu lắp ráp, dựng kính viễn vọng phía trước rồi chui tọt vào lều, bày biện bánh trái ra ngồi đó đợi vừa ăn vừa đợi mưa sao băng tới.
Trong lúc này, cái bóng đen kia cũng âm thầm thả nhẹ bước chân đi đến ngay phía sau lều, chầm chậm chầm chậm vòng lên phía trước.
Xêkô khoanh chân, hí ha hí hửng vừa gặm bánh vừa đưa mắt nhìn qua kính viễn vọng quan sát hướng xảy ra mưa sao băng.
Đang mải ngắm, bỗng nhiên trước mắt cậu, sao trăng gì đều biến mất hết, thay vào đó là cái bản mặt đen như đít nồi quen thuộc của Chaien.
"Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!!''
Xêkô trợn trừng hai mắt hoảng hốt hét lớn ngã bệt ra phía sau, miếng bánh trên miệng cũng rơi ra.
"Em hét cái gì?" Chaien đứng trước lều, khoanh tay híp mắt nhìn cậu, "Anh đã nói em thế nào? Em quên hết rồi à? Muốn tạo phản hả?"
Ngực Xeko phập phồng dữ dội, chớp mắt, chống tay lùi về sau cố lấy lại bình tĩnh, "Sao... sao cậu lại đến đây?"
"Em còn dám hỏi à?" Chaien híp mắt, khom người lách vào trong lều, nâng cằm Xeko lên nghiến răng nói, "Còn không phải vì tên lùn mỏ nhọn nhà em sao?"
Xêkô trợn mắt, chưa kịp nói gì thì bị người kia đè xuống, cười gằn, "Có phải không để lời của anh vào trong lòng không? Hửm?
Xêkô hoảng rồi, có đang bị đè cũng cố hết sức mình tìm đường trườn về phía sau, run sợ lắc đầu.
"Hừm, xem ra phải làm gì đó để em nhớ cho kỹ rồi." Hắn nheo mắt, đẩy cậu nằm hẳn xuống đệm mềm lót dưới mặt cỏ.
"Chai... Chaien... có... có chuyện gì từ từ... từ từ nói..."
"Từ từ nói?" Chaien híp mắt, bắt lấy hai cánh tay Xêkô kéo lên trên đầu cậu giữ chặt, "Từ từ nói thì biết khi nào em mới nghe lời?"
Chaien không nói nữa, cũng không để người kia kịp lên tiếng, dứt khoát cúi đầu hôn xuống.
"Ư... ưm~ ưm~"
Bàn tay rảnh rỗi còn lại của hắn luồng xuống mò vào bên trong lớp áo của cậu, xoa nắn vòng eo mảnh khảnh, ngắt một cái.
"Ưm ~ a... đau~"
Hai mắt Xêkô mông lung, đôi mày chau lại, đôi môi bởi vì bị hôn mà sưng đỏ hơi chu ra.
Hắn như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu lần xuống gặm cần cổ trắng nõn của cậu, bàn tay rời khỏi eo, mơn trớn dọc theo sườn hông rồi luồn ra ngoài nhanh chóng tách cởi từng cúc áo của cậu.
"Ưm~ Chai... Chaien... đừng... đừng mà~"
Chaien phả hơi nóng vào cổ cậu, hắn mút mạnh một cái, cổ cậu liền xuất hiện dấu hôn đỏ tươi. Hắn hơi ngước mặt lên, híp mắt nhìn cậu, giọng nói sặc mùi cảnh cáo, "Đừng cái gì? Hửm?"
Xêkô hé miệng thở dốc, nghe giọng hắn thế này, cậu vô thức nhớ về chuyện cãi nhau với hắn lần trước, cả người run rẩy... Dù có van xin đừng làm thì cũng có thoát được đâu. Đường nào cũng "về La Mã" thôi, biết đâu nghe lời một chút hắn sẽ nhẹ nhàng hơn.
Nghĩ vậy, cậu cắn môi nhắm mắt liều chết, "Đừng... đừng dừng lại..."
Dĩ nhiên, lời này có vẻ dỗ được cơn giận của Chaien. Hắn nhếch môi buông bàn tay đang giữ chặt tay cậu ra, cởi phăng áo của chính mình, lộ ra 6 múi cơ bụng, cùng cơ bắp rắn chắc, cúi đầu phà hơi vào tai cậu, "Được, chiều ý em vậy!"
Nói xong hắn còn liếm nhẹ một cái làm cậu run lên, môi bật ra tiếng rên nhẹ. Hắn khẽ cười, cởi từng món quần áo trên người cả hai, bàn tay to lớn nắm lấy hai tay của cậu, lần nữa kéo lên trên. Tay còn lại lần xuống phía dưới cầm lấy bé Xêkô chậm rãi vuốt ve xoa nắn.
"Ưm~ ha ~ a ~"
Chaien gặm cắn vành tai mẫn cảm của cậu, giọng nói khàn khàn đầy lưu manh, "Em xem, bé nhỏ bên dưới vừa cứng vừa ướt, làm ướt cả tay anh rồi này. Đã như thế rồi em còn chống cự nữa sao?"
Càng nói, hắn càng vuốt ve mạnh bạo hơn, di chuyển lên xuống càng nhanh hơn nữa, ngón tay không ngừng xoa nắn quy đầu tròn tròn hồng nhạt đáng yêu của cậu, môi hắn lại trải mưa hôn từ vành tai xuống tận dưới ngực cậu. Ngay tại đầu ngực đỏ hồng cứng lên trước mắt, Chaien há miệng cắn một cái rồi mút mạnh làm cậu không nhịn được rên rỉ lớn hơn.
"A ~ Không được ~ Chaien... Dừng lại... Đau... a ~ ư~ m..."
"Sao lại dừng?"
Hắn mỉm cười, càng ngày càng lùi xuống, xuống nữa. Những dấu hôn đỏ hồng đầy sắc tình trên người cậu càng ngày càng nhiều, trải dài từ vành tai, xuống ngực, hai đầu ngực sưng tấy lên mới tới vùng bụng phẳng lì, lỗ rốn bé bé xinh xinh... xuống đến tận bụng dưới, đùi non cũng chi chít những dấu hôn đậm nhạt.
Tay hắn lúc này đã buông đôi bàn tay cậu ra từ lúc nào, chuyển xuống mân mê nhào nặn hai cánh mông tròn trịa căng mẩy. Mà hai tay cậu thì bấu lấy đầu hắn, ngón tay luồng qua những sợi tóc của hắn ấn vào.
"Ưm ~ a ~ Chai... Chaien... ưm ~ đừng... sắp... sắp ra rồi... a~"
Hắn vừa nghe tới, không nói gì, khoang miệng hút chặt ra vào nhanh hơn. Chiếc lưỡi ma mãnh quen thuộc từng điểm yếu của cậu hết chạm chỗ này đến liếm chỗ kia, sau kế còn xoáy thẳng vào lỗ tròn nho nhỏ, cuối cùng khiến cậu nhịn không được bắn hết vào miệng hắn.
Xêkô rã rời hé miệng thở dốc, cả người vẫn còn sót lại chút cảm giác lâng lâng khẽ run từng hồi. Hai mắt mơ màng nhìn xuống, thấy hắn nuốt xuống cái thứ mình vừa bắn ra hai má đỏ bừng, hơi thở lại lần nữa rối loạn.
Lúc này, cảm giác phía sau bị vật gì đó chèn ép đâm vào bất chợt khiến cậu hốt hoảng không thôi, vội kéo tay hắn lại, lắc đầu van nài:
"Đừng, Chaien... Sao băng... sao băng sắp xuất hiện rồi! Muốn... muốn ngắm sao băng!"
"Hửm?" Chaien híp mắt, khóe môi khẽ nhếch, "Em muốn ngắm sao băng? Ngắm sao băng cần bôi trơn à?"
Hắn lúc nãy vốn định dùng tinh dịch của cậu cùng với nước bọt của mình để bôi trơn, không ngờ vô tình lại thấy chai bôi trơn trong ba lô cậu mang theo.
Xêkô "bùm" một cái cả khuôn mặt đỏ bừng lên, quay chỗ khác bĩu bĩu môi không nói lời nào.
Cái này... Ngoài ý muốn chớ bộ. Lỡ tay gom đồ, dính theo nó!
Với cả... Cậu còn lạ gì hắn sao? Đường đến sân cỏ vốn đi ngang nhà hắn mà. Mang theo... phòng khi cần dùng tới... Ví như hiện tại chẳng hạn.
"Em biết anh sẽ theo sao?" Chaien cúi đầu nhìn cậu cười khẽ, phía sau cũng chen thêm một ngón tay nữa.
"Ưm ~" Xêkô quyết định không nhìn mặt hắn nữa. Cậu mím môi kiềm chế tiếng rên rỉ sắp vuột ra khỏi miệng, "Để... Xem sao băng đã!"
"Hửm... em muốn xem sao băng tới vậy sao?" Chaien ngừng tay lại, như cười như không nhìn cậu, "Thích mê tới vậy à?"
Xeko vội gật đầu, trừng hắn, "Không muốn xem ra đây làm gì?"
Hắn nhìn cậu trừng mắt quát mình mà chẳng có chút uy hiếp nào, trông càng giống như đang làm nũng hơn. Ánh mắt hắn tối dần, em trai hắn lại càng khó chịu, hô hào muốn xông lên gặp 'bé yêu' của mình.
Chaien nheo mắt, không nói hai lời kéo Xêkô dậy, xoay mặt cậu về phía cửa lều, bắt lấy cặp mông của cậu vỗ xuống mấy cái, "Như thế này có thể xem sao băng rồi! Vểnh mông lên cao một chút!"
"A ~"
Bờ mông căng tròn vểnh cao, lộ ra nơi bí ẩn hồng nhạt lấp ló giữa kẽ mông. Hắn không nói thêm lời dư thừa nào, mang em trai vờn quanh mấy vòng trêu chọc cậu rồi đột ngột đẩy mạnh vào. Cảm giác vừa căng chặt vừa ấm nóng, sướng đến mức hắn phải rên nhẹ một tiếng... nơi này của Xêkô lúc nào cũng chật như vậy, mềm như vậy, thật thích.
"A ~ ư ~ ưm ~"
Xêkô bất thình lình bị đẩy một cái không kịp trở tay ngả về trước. Mắt cậu lóa lên, mơ hồ không nhìn rõ được mọi thứ xung quanh nữa, phía sau lại liên tục bị va chạm, con 'quái vật' kia ra vào bên trong cậu không ngừng nghỉ tựa như không biết mệt, không ngừng thúc đẩy, càng lúc càng nhanh.
"A~ đừng... đừng đụng vào chỗ đó... nữa... ưm ~"
Chaien cười khẽ, hắn biết, chắc chắn là đúng vị trí đó rồi!
Ngay sau đó, hắn liền cúi xuống gặm cắn tai cậu, "Đừng đụng nơi nào? Là nơi này hả?"
Vừa nói, hắn vừa thúc mạnh vào trong làm cậu không chịu được há miệng rên lớn, em trai nhỏ yếu ớt phun sữa lần hai.
"A ~ Khốn... khốn nạn... ha ~ a~ ư~ m..."
Hắn hôn lên cổ cậu, hôn xuống tấm lưng trắng nõn đã thấm ướt mồ hôi. Sẵn đó lại tạo thêm vài dấu hôn sắc tình, khàn giọng cười khẽ, trêu chọc cậu, "Em không xem sao băng sao? Rên rỉ lớn như vậy làm gì? Muốn để người khác nghe được à?"
"Là... Là ai khiến tôi thế này hả? Ưm ~" Xêkô tức giận quay đầu trừng hắn.
Mắt hắn tối sầm, càng đẩy hông nhanh hơn "Ừm. Là anh. Nhưng em cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Vì em luôn tìm cách quyến rũ anh."
"Ha ~ a ~ ưm ~ Chaien... Chậm... Chậm đã... Chậm một chút... a ~"
Cả đêm, Chaien lật qua lật lại Xêkô bày đủ tư thế, vận động liên tục đến gần ba giờ sáng mới chịu ngừng lại. Lồng ngực hắn phập phồng nhìn người trong lòng vừa ngất đi, cơ thể vẫn còn dư âm sau cao trào run lên từng đợt. Lúc này hắn mới lộ ra ánh mắt dịu dàng hiếm có, khẽ cúi đầu hôn lên bờ môi sưng đỏ của cậu, mỉm cười thật nhẹ.
Ngoài kia, sao băng từng vệt từng vệt xuất hiện trên bầu trời Tokyo rộng lớn. Trong lều, hai thiếu niên cùng nhau đắp chung chiếc chăn, tựa vào nhau ngủ ngon lành... Trong giấc mộng son ấy, hai người cùng nhau ngồi trên mái nhà lớn, choàng chung một chiếc chăn, thiếu nhiên trắng trẻo tựa đầu vào lồng ngực dày rộng của người kia ngắm nhìn những vệt sao băng trên bầu trời, mỉm cười hạnh phúc.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đã chỉnh sửa lại.
(03/05/2023)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro