Chương 62
"Tên khốn nạn, anh không còn là con người nữa rồi! Tại sao, tại sao chứ? Sao anh có thể làm như thế hả?" – Tôi hét lên, giọng khàn đặc vì nỗi uất ức, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm như muốn lao vào xé toạc mọi sự giả tạo trên gương mặt lạnh lùng ấy.
Đăng nhìn tôi, đôi mắt đen thẳm không một tia hối lỗi. Hắn nhún vai, cười nhạt như thể mọi lời tôi nói chỉ là những tiếng gió thoảng qua tai. "Tôi đã làm gì nào? Tôi chỉ giúp cậu ta có một đêm vui vẻ mà thôi. Sao em lại kích động thế?"
Tôi cảm giác như vừa bị một cú đấm mạnh vào ngực, lồng ngực đau nhói đến không thể thở nổi. "Khốn nạn... điên thật rồi. Anh điên thật rồi, Đỗ Hải Đăng!"
Tôi lao tới, nắm chặt vạt áo của hắn, tay run rẩy, ánh mắt như thiêu đốt. Nhưng đôi mắt của Đăng vẫn giữ nguyên sự bình thản đầy đáng sợ. "Điên sao? Nếu đó là cách em gọi sự thật thì cứ thế đi."
"Anh..." – Tôi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Toàn thân tôi bỗng như mất hết sức lực. Đầu gối tôi khuỵu xuống, đôi bàn tay vốn đang siết chặt áo hắn cũng dần buông lỏng.
Một giọt, hai giọt... nước mắt tôi rơi xuống, đọng lại trên đôi giày da bóng loáng mà hắn vẫn thản nhiên đứng vững.
Đăng nhìn tôi từ trên cao, một cái nhìn nửa như thương hại, nửa như mỉa mai. "Em làm gì thế, Hùng? Quỳ trước tôi sao? Chẳng phải em rất kiêu hãnh sao?"
Tôi không còn đủ sức để phản kháng, đôi vai run lên từng hồi. Nỗi đau trong lòng tôi như con sóng lớn, cuốn trôi mọi thứ, để lại một khoảng trống lạnh lẽo và mịt mờ.
"Tại sao..." – Tôi thốt lên, giọng yếu ớt, như hỏi hắn, nhưng cũng như tự hỏi chính mình. "Tại sao anh phải tàn nhẫn đến vậy? Anh có còn là con người không?"
Đăng cúi xuống, đôi mắt lạnh lẽo của hắn đối diện với ánh mắt vỡ vụn của tôi. "Con người? Thứ đó có nghĩa lý gì trong thế giới này, Hùng? Tôi chỉ làm những gì tôi muốn, và đó là quyền của tôi. Sao em lại ngây thơ như thế chứ, đáng yêu quá đấy."
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe trừng thẳng vào hắn, nhưng ánh nhìn ấy không còn sự giận dữ, chỉ còn lại nỗi đau và tuyệt vọng. "Dương đã làm gì anh? Tại sao anh phải hủy hoại em ấy? Em ấy chỉ là..."
Đăng khẽ cười, cúi sát xuống và thì thầm vào tai tôi. "Chỉ là thế nào? Hắn ta dám đụng vào đồ của tôi khi chưa được cho phép thì đây là hậu quả hắn phải nhận. Đây đã là quá nhân từ với hắn rồi! Tại em cả thôi, sao em chẳng giữ bản thân mình, còn dâng tận miệng hắn. Cái lỗ của em chỉ được phép ngậm d**** vật của tôi mà thôi."
"Câm miệng!" – Tôi hét lên, sự tuyệt vọng trong lòng bỗng chốc bùng lên như ngọn lửa. "Anh không có quyền bắt tôi phải làm theo ý anh, tôi cũng chẳng phải sextoy của anh! Anh chỉ là một con quỷ đội lốt người, tởm lợm!"
Hắn nhìn xuống, một nụ cười nhếch mép đầy khinh miệt. "Em nói tôi tởm lợm sao? Em đã rên rỉ dưới thân thằng tởm lợm này bao nhiêu lần em biết không? Vì lẽ đó em chỉ là của tôi, của một mình tôi thôi."
Từng lời hắn nói như những nhát dao đâm thẳng vào tôi. Tôi cảm giác mình đang bị bóp nghẹt, như thể tất cả không khí xung quanh đều đã bị rút cạn.
Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo ấy nữa. Nước mắt tôi tiếp tục rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn, hòa vào cái lạnh giá của căn phòng.
"Tôi sẽ không tha thứ cho anh." – Tôi nói, giọng yếu ớt nhưng đầy sự chắc chắn. "Dù có phải trả giá thế nào, tôi sẽ chẳng tha thứ cho anh."
Đăng không đáp, để tôi quỳ gục dưới sàn trong sự đau đớn và tuyệt vọng.
"Chẳng phải cô ta là người yêu của anh sao? Anh để người yêu mình ngủ với một thằng khác chỉ vì Dương đụng vào "đồ chơi" của anh?" - tay tôi chỉ về cô gái đang nằm trên giường với Dương, cả người được che phủ bởi lớp chăn mỏng manh. Chiếc cổ đầy dấu hôn cùng với vài dấu bầm tím nơi mép đùi cũng đủ biết được rằng tối đêm qua cả hai người đang nằm trên giường đó có một đêm vô cùng mãnh liệt.
"Người yêu?" - Đăng nhướn mày nhìn tôi như thể nghe được câu nói rất lạ lùng.
"Đừng có chối, chính cô ta đã gặp anh ở bữa tiệc - cũng là người đã đi ăn với anh ở công ty. Không những thế lúc tôi giả mất trí nhớ cô ấy cũng đã đến nhà tìm anh một lần. Đồ chó đẻ!"
Đăng đứng đó, tay đút túi quần, đầu hơi nghiêng, như thể chẳng hiểu tại sao tôi lại phản ứng dữ dội đến vậy. Sự giả ngu của hắn giống như một nhát dao bổ thẳng vào lòng tự trọng, vào nỗi đau đang ngùn ngụt cháy trong tôi.
Hơi thở tôi trở nên gấp gáp, từng mạch máu trên cơ thể như sôi sục, mặt đỏ bừng vì tức giận. Tôi nghiến chặt răng đến mức quai hàm đau nhức, nhưng vẫn không thể kìm được cơn giận đang bùng nổ.
"Anh còn đứng đó làm cái bộ mặt thối tha ấy được sao?" – Tôi gầm lên, giọng khàn đặc như bị xé rách từ cuống họng. "Tên khốn, anh nghĩ tôi là thằng ngu à?"
"Hình như em hiểu lầm gì đó rồi, cục cưng của anh à. Em ấy là con trai, cũng là em họ của anh, tên là Kiều."
Tôi ngẩn người, không thể tin vào tai mình khi nghe câu nói của Đăng. Giọng điềm nhiên như thể đang kể một câu chuyện đời thường.
Con trai ư? Tôi cảm thấy như mình vừa nghe phải một câu chuyện đùa. Làm sao có thể? Người đó rõ ràng mang vẻ ngoài dịu dàng, giọng nói trong trẻo, cử chỉ mềm mại như bất kỳ cô gái nào tôi từng gặp. Tôi lắc đầu, cười nhạt. "Anh đùa sao? Làm gì có chuyện đó. Cô ấy rõ ràng là con gái mà."
"Bình thường em nhạy bén lắm mà. À, tôi có quay lại cảnh ướt át đó đấy, em xem chung với anh nhé?"
Hắn ta đi tới bật chiếc tivi trước mặt tôi, cảnh xuân của hai người đàn ông hiện ra trước mắt. Đôi tay người tôi cứ tưởng là một cô gái đang cào cấu trên lưng Dương cả một vệt dài. Cậu ấy nhận từng cú thúc mạnh mẽ mà Dương mang đến một cách thoả mãn, tôi còn thấy cả nụ cười như kẻ chiến thắng của cậu ta lộ ra khi Dương bắn thẳng những dòng chảy kia vào tận bên trong và vương vãi ra cả ga nệm.
Thế rồi họ lại đổi tư thế, cậu ấy tự banh ra kêu gọi Dương đâm vào bằng một gương mặt vô cùng gợi tình. Đôi mắt trong video của Dương như bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, em ấy giữ eo người trước mắt thúc mạnh vào "cô gái" đó. Là tư thế doggy nên có vẻ thúc rất sâu, mặt "cô ta" như chẳng còn ý thức, tay nắm chặt chiếc gối mà thở hổn hển. Cuối cùng cả người run bần bật và những dòng tinh ấm nóng lại chảy dài lên cả nệm, cả trên thân thể nuột nà ấy.
"Anh cho Dương uống thuốc?" - tôi liếc sang hắn ta với ánh mắt tràn ngập giận dữ
"Thì đã sao? Hắn ta lên giường với người khác rồi em còn nuối tiếc gì nữa? Tôi còn chưa chặt tay hắn vì dám đụng lên cơ thể của em đã là quá nhân từ rồi. Em nghĩ tôi sẽ để yên cho hắn đến với em à? Làm gì có chuyện đấy? Em chỉ có thể là của tôi thôi!"
Sự giận dữ trong tôi vượt qua mọi giới hạn, biến thành cơn cuồng nộ không thể kiểm soát. Tôi nhìn Đăng, vẻ mặt ngạo mạn của hắn, nụ cười chế nhạo trên môi, tất cả như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực.
Rồi như một phản xạ không kiểm soát, bàn tay tôi vươn tới con dao đã chuẩn bị từ trước, lưỡi dao lạnh lẽo lóe lên dưới ánh sáng nhợt nhạt trong căn phòng. Tôi lao về phía hắn, cơn giận mù quáng chiếm lĩnh mọi suy nghĩ.
"Đủ rồi!" – Tôi hét lên, giọng nghẹn ngào trong một cơn thịnh nộ tuyệt vọng, và lưỡi dao cắm phập vào bụng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro