Chương 5: Đối mặt
Buổi phỏng vấn diễn ra vào một buổi sáng trời âm u, gió thổi nhẹ qua cửa sổ nhưng không làm giảm đi sự ngột ngạt bên trong tôi. Tôi ngồi trong phòng chờ, cố gắng kiềm chế sự lo lắng khi nghĩ về những gì sắp diễn ra. Đêm qua, những màn mời rượu và sự thân mật giả tạo của tôi đối với Nicky cùng Jsol chỉ là khúc dạo đầu. Buổi phỏng vấn này mới thực sự là trận chiến đầu tiên trong kế hoạch trả thù của tôi.
Sau khi gia đình tôi phá sản, tôi đã dành nhiều năm ở nước ngoài, học hỏi và chuẩn bị kỹ càng cho ngày này. Đăng, kẻ đã khiến gia đình tôi rơi vào cảnh khốn cùng, hiện đang là giám đốc của công ty mà tôi sắp bước vào. Và trớ trêu thay, chính hắn là một trong những người sẽ phỏng vấn tôi hôm nay. Nhưng đây cũng có thể được coi là may mắn vì tôi có thể để lại ấn tượng đặc biệt với hắn.
Cánh cửa mở ra, tôi bước vào phòng phỏng vấn với bước đi tự tin nhưng không hề phô trương. Bên trong, không gian sáng sủa, lạnh lẽo với màu xám trắng làm chủ đạo. Ngồi đối diện tôi là hội đồng tuyển dụng gồm ba người, và ở giữa không ai khác chính là Đỗ Hải Đăng. Khi ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt hắn, tôi thoáng thấy một chút ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, xa cách.
Tôi thả người xuống ghế đối diện hắn, ánh mắt tôi không hề rời khỏi Đăng. Cả hai như đang tham gia vào một trận đấu tâm lý không lời, nơi từng cử chỉ, từng ánh nhìn đều chứa đầy ngụ ý.
Đăng bắt đầu, giọng nói điềm tĩnh nhưng mang chút hờ hững:
-Hùng, phải không? Cậu có vẻ rất tự tin nhỉ. Hồ sơ của cậu khá ấn tượng, nhưng tôi vẫn chưa hiểu lý do vì sao cậu lại chọn công ty này.
Tôi nhếch mép cười, không quá lộ liễu, nhưng đủ để hắn thấy tôi không dễ bị đánh bại:
-Đúng là tôi vừa từ nước ngoài về. Nhưng quan trọng hơn, tôi muốn làm việc ở một nơi mà tôi tin rằng có thể học hỏi và phát triển. Và công ty của anh rõ ràng là một trong những doanh nghiệp hàng đầu, đúng không?
Câu trả lời chuẩn chỉnh, không thiếu sót, nhưng tôi biết Đăng hiểu rõ ý nghĩa ẩn sâu sau lời nói của tôi. Hắn gật đầu, ánh mắt lướt qua tôi đầy dò xét.
Một trong những thành viên khác của hội đồng lên tiếng, tiếp tục cuộc phỏng vấn với những câu hỏi mang tính chuyên môn, nhưng tâm trí tôi vẫn dồn hết vào từng biểu hiện của Đăng. Hắn không thể hiện gì nhiều, chỉ ngồi im, quan sát và lắng nghe, nhưng tôi cảm nhận được sự nghi ngờ và tò mò trong ánh mắt hắn.
Đến cuối buổi, Đăng đứng lên, chậm rãi bước đến gần tôi. Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tôi, nét mặt bình thản nhưng ẩn chứa một sự thách thức.
-Cảm ơn cậu đã tham gia phỏng vấn. Chúng tôi sẽ liên lạc lại sau
Câu nói bình thường đó vang lên như một lời cảnh báo. Tôi đáp lại bằng một cái gật đầu lịch sự, rồi bước ra khỏi phòng, lòng đầy toan tính.
Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Trận đấu hôm nay chỉ là bước khởi đầu. Tôi biết Đăng sẽ không dễ dàng tin tưởng tôi, nhưng tôi cũng không cần điều đó. Tôi chỉ cần một chỗ đứng trong công ty hắn, và từ đó, tôi sẽ từng bước lật lại mọi thứ, kéo hắn xuống đáy như cách hắn từng làm với gia đình tôi.
Về đến nhà, tôi thả mình xuống giường, tâm trí lởn vởn về cuộc phỏng vấn. Đăng đã không tỏ ra quá bất ngờ khi gặp lại tôi, nhưng sự ngờ vực trong mắt hắn rõ ràng. Tôi biết hắn đang băn khoăn, và đó chính là điểm yếu mà tôi cần khai thác.
Điện thoại tôi reo lên. Là Nicky.
-Ê Hùng, nghe nói em phỏng vấn vào công ty Đăng hả? Sao rồi? Phỏng vấn ổn không? Sao hôm qua không nói cho chúng tôi biết để chúng tôi nói đỡ giúp. Thằng Đăng mặc dù nó ăn chơi nhưng khi đụng tới công việc nó rất nghiêm túc
-Cũng tạm. Nhưng có vẻ Đăng không thích em lắm - tôi mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng
-Ha! Thằng đó lúc nào mà chẳng cái mặt như đi đưa đám, nhưng em tin anh đi, gu nó là em đó, rồi em cũng sẽ được nhận vào thôi. Em đã là một phần của hội, anh sẽ giúp em kiếm được chỗ đứng ở cái công ty xúi quẩy của thằng Đăng.
Nicky, một kẻ nói nhiều và hay lăng nhăng, nhưng lại là chìa khóa quan trọng giúp tôi tiếp cận Đăng. Tôi chưa rõ liệu hắn thật sự chỉ muốn giúp tôi hay có ý định gì khác, nhưng với tôi, hắn chỉ là một quân cờ trong trò chơi lớn hơn.
-Cảm ơn anh, Nicky. Em biết mình có thể tin tưởng vào anh
Cuộc trò chuyện kết thúc, và tôi lại chìm vào suy nghĩ. Kế hoạch của tôi đang dần hình thành, từng bước một. Nhưng trong lòng vẫn có một nỗi lo mơ hồ. Đăng là kẻ thông minh, và nếu tôi không cẩn thận, có thể hắn sẽ phản công trước khi tôi kịp hành động.
Nhưng rồi tôi lại mỉm cười. Bất chấp sự khó khăn và những rào cản, tôi đã đi xa đến mức này, và sẽ không lùi bước. Trò chơi chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro