Chương 21: Phạm Bảo Khang
Sáng hôm sau, tôi đi làm với đầu óc vẫn quay cuồng suy nghĩ về những gì đã nghe được tối qua. Trong đầu, các mảnh thông tin rời rạc bắt đầu kết nối lại, nhưng vẫn còn quá nhiều bí ẩn xung quanh dự án của Đăng. Tại văn phòng, mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khi tôi thấy Phạm Bảo Khang bước vào. Anh ta xuất hiện với vẻ điềm đạm nhưng đầy quyền lực, như thể mỗi bước chân đều khẳng định vị trí của mình trong giới tài chính. Trông Khang hôm nay có vẻ đặc biệt nghiêm túc, hơn cả lúc gặp nhau ở bữa tiệc.
Khang không đến tay không. Anh ta mang theo một xấp tài liệu dày, được đóng lại cẩn thận trong các cặp hồ sơ da cao cấp. Chỉ cần nhìn lướt qua, tôi cũng có thể đoán ra nội dung của chúng có thể trị giá hàng triệu, thậm chí hàng tỷ đô la. Vẻ mặt của Khang cho thấy đây không phải là một cuộc gặp bình thường. Tất nhiên, điều này chỉ có thể liên quan đến dự án quốc tế mà Đăng và Khang đang hợp tác.
Họ tiến vào phòng làm việc của Đăng, cánh cửa đóng lại ngay sau đó, không cho phép bất cứ ai trong công ty có cơ hội nghe trộm dù chỉ một lời. Tôi ngồi lại bàn, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mắt vẫn không rời khỏi phòng họp đó. Từ bên ngoài, tôi chỉ có thể đoán họ đang bàn bạc những gì, nhưng từng chi tiết nhỏ – từ cách Khang đặt tài liệu xuống bàn cho đến biểu cảm căng thẳng nhưng tập trung của Đăng – đều cho thấy rằng đây là một thỏa thuận lớn.
Những tập tài liệu mà Khang mang theo được xử lý cẩn thận, và mặc dù tôi không được nghe nội dung cuộc trò chuyện, tôi có thể tưởng tượng ra những gì bên trong. Những báo cáo tài chính dày đặc, phân tích thị trường chi tiết, và có lẽ cả những kế hoạch mở rộng quy mô đầu tư ra nước ngoài. Chắc chắn rằng mỗi trang giấy trong tập hồ sơ kia đều có giá trị khổng lồ, thậm chí còn quý giá như vàng. Tôi càng nhìn càng cảm thấy mình như đang đứng ngoài một trò chơi mà chỉ cần một động tác sai lầm, tôi sẽ mất tất cả.
Họ trao đổi bằng những ánh mắt nghiêm túc, cử chỉ của họ hoàn toàn chuyên nghiệp, không một ai trong văn phòng có thể chen ngang. Không gian xung quanh phòng làm việc của Đăng bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, như thể cả văn phòng cũng cảm nhận được tầm quan trọng của cuộc gặp.
Tôi không biết cuộc họp của họ sẽ kéo dài bao lâu, nhưng tôi chắc chắn rằng đây là một mắt xích quan trọng trong việc tìm hiểu dự án quốc tế kia. Thứ mà Đăng và Khang đang âm thầm chuẩn bị có thể sẽ thay đổi cục diện của thị trường tài chính Việt Nam, và có lẽ cả quốc tế. Tôi cần phải tìm ra cách để tiếp cận thông tin này, hoặc ít nhất là nắm bắt được một phần của nó trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Cuộc họp kéo dài hơn ba giờ đồng hồ. Khi Khang và Đăng bước ra khỏi phòng, cả hai đều tỏ vẻ hài lòng, nhưng không có dấu hiệu nào của sự chia sẻ thông tin với những người xung quanh. Đăng nhìn tôi, nhấc tay lên ra hiệu:
– Hùng, tiễn Khang giúp tôi.
Tôi cảm thấy trái tim mình đập mạnh một cách khó hiểu. Đây là cơ hội hiếm hoi, dù biết mình sẽ không thể hỏi gì, nhưng chỉ riêng việc được tiễn Phạm Bảo Khang cũng là một bước tiến nhỏ trong kế hoạch tìm hiểu về dự án của Đăng. Tôi gật đầu, nở nụ cười chuyên nghiệp, rồi bước nhanh lại gần Khang.
– Để tôi đưa anh ra cổng. – Tôi nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Khang quay lại nhìn tôi. Ánh mắt của anh ta thoáng chút tò mò, đôi lông mày khẽ nhướng lên như đang đánh giá. Chúng tôi đi bên nhau qua hành lang, không gian có chút ngượng ngập, nhưng tôi thầm hy vọng rằng hắn sẽ hỏi điều gì đó. Rồi, điều tôi chờ đợi cũng đến khi Khang bất ngờ quay đầu về phía tôi, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú.
– Cậu trông có vẻ lạ mắt... nhưng cũng quen quen. – Khang dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp. – Cậu mới vào làm phải không? Tôi có gặp cậu ở đâu rồi à?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng đang reo lên vì may mắn. Câu hỏi của Khang là một dấu hiệu tốt, ít nhất hắn đã chú ý đến tôi.
– Vâng, tôi mới vào công ty gần đây. Tôi nghĩ anh đã gặp tôi trong bữa tiệc tuần trước, tôi đã cùng giám đốc Đỗ đến bữa tiệc hôm đó ạ.
Khang mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu như thể mọi chuyện bắt đầu rõ ràng hơn trong trí nhớ của hắn.
– À, đúng rồi. Bữa tiệc hôm đó... Cậu đi cùng Đăng. – Giọng Khang chậm rãi, ánh mắt hắn dường như lướt qua tôi một lần nữa, như thể để ghi nhớ. – Tôi nhớ ra rồi. Đăng có vẻ rất tin tưởng cậu nhỉ?
Câu hỏi của Khang, dù có vẻ đơn giản, lại chứa đựng một điều gì đó sâu xa hơn. Hắn không chỉ hỏi về vị trí của tôi, mà còn muốn đánh giá mối quan hệ giữa tôi và Đăng. Tôi cố giữ giọng thản nhiên.
– Tôi chỉ hỗ trợ một vài việc nhỏ cho anh ấy thôi, nhưng tôi luôn học hỏi được rất nhiều từ giám đốc.
Khang gật đầu nhẹ, nụ cười của hắn tỏ ra thân thiện hơn.
– Tốt lắm. Hãy tận dụng cơ hội này, cậu có thể học được rất nhiều từ Đăng. Cậu biết không? Đăng là một người rất có năng lực, chúng tôi đã từng hợp tác với nhau rất nhiều lần rồi và tôi luôn cảm thấy hài lòng với sự chu toàn và tính toán kỹ lưỡng của cậu ta.
Cảm giác căng thẳng trong tôi bắt đầu tan đi một chút khi Khang tiếp tục bước đi, rõ ràng không có ý định nói thêm gì về dự án mà họ vừa bàn bạc. Tuy nhiên, sự chú ý của hắn dành cho tôi là một tín hiệu tích cực. Đến trước cổng, tôi chào Khang lần cuối, cố gắng giữ sự chuyên nghiệp nhất có thể.
– Cảm ơn anh, chúc anh một ngày tốt lành.
Khang chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay người bước lên xe. Khi cánh cửa xe đóng lại và chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi công ty, tôi đứng đó một lúc. Dù hôm nay tôi không thu thập được thông tin cụ thể nào về dự án quốc tế kia, nhưng việc tạo dựng ấn tượng tốt với Phạm Bảo Khang có thể sẽ mở ra cơ hội lớn hơn trong tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro