Chương 12: Sánh bước
Đêm hôm sau, khi tôi bước vào xe cùng Đăng, không gian xung quanh dường như ngột ngạt với sự căng thẳng ngầm. Bộ vest trên người tôi ôm sát, không chỉ về mặt vật chất mà còn là sự trói buộc tinh thần với những toan tính phía trước. Đăng, ngồi ngay bên cạnh, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Chiếc xe lướt nhanh qua những con phố, ánh đèn lấp lánh từ xa phản chiếu qua cửa kính như những tia lửa chớp nhoáng trong mắt tôi. Cảm giác về cuộc chơi đang tiến thêm một bước lại càng rõ rệt hơn khi chúng tôi đến gần địa điểm tổ chức buổi tiệc. Chiếc xe từ từ dừng lại trước một tòa nhà nguy nga. Đó là một khách sạn năm sao tráng lệ, ánh đèn vàng rực rỡ soi rọi cả khu vực, tạo ra một không khí sang trọng, quyền quý.
Tôi nhanh chóng bước xuống xe, mở cửa cho Đăng như đã được huấn luyện. Đăng không nói gì, chỉ bước ra, chỉnh lại cổ áo với vẻ tự tin vốn có. Tôi theo sau hắn, mỗi bước đi của cả hai đều như một màn trình diễn trước những ánh mắt tò mò của người xung quanh. Đúng như dự đoán, rất nhiều nhà báo đứng gần lối vào, máy ảnh chớp nháy liên tục. Tiếng xì xào của đám đông bắt đầu vang lên khi Đăng xuất hiện, nhiều người nhận ra hắn ngay lập tức. Những gương mặt quen thuộc trong giới thượng lưu, cùng với các nhân vật quyền lực, đều hướng mắt về chúng tôi.
Tôi cảm thấy bầu không khí giữa mình và Đăng càng căng thẳng hơn khi bước qua cửa chính, nơi mà quyền lực không còn được đo bằng những lời nói, mà bằng sự hiện diện. Bên trong, buổi tiệc quả nhiên không làm tôi thất vọng. Khắp nơi là những bộ cánh lộng lẫy, ly rượu vang lấp lánh trong tay các vị khách, và tiếng nhạc du dương hòa cùng những cuộc đối thoại thì thầm. Tất cả đều toát lên vẻ xa hoa, đắt đỏ và phảng phất mùi vị của quyền lực.
Khi chúng tôi tiến vào sâu hơn, mọi ánh mắt đều theo dõi từng cử chỉ của Đăng. Tôi có thể cảm nhận rõ sự kiêng dè từ những kẻ xung quanh. Đăng không chỉ là một doanh nhân thành đạt, mà còn là người nắm trong tay quyền lực to lớn. Hắn biết điều đó và tận dụng nó không chút do dự.
Tôi chỉ đơn thuần đóng vai trợ lý, nhưng tôi hiểu rằng đây không chỉ là một buổi tiệc xã giao. Mỗi cuộc đối thoại, mỗi cái bắt tay đều là một phần trong trò chơi quyền lực mà Đăng đang chơi. Những người có mặt ở đây không chỉ đến để giải trí; họ đến để củng cố vị thế, và tôi biết, Đăng cũng không ngoại lệ.
Tôi bước theo sau hắn, không nói một lời, chỉ tập trung quan sát. Đêm nay, tôi sẽ không chỉ là trợ lý. Tôi sẽ phải tận dụng mọi cơ hội để tiến gần hơn đến kế hoạch trả thù.
Khi chúng tôi vừa bước vào sảnh chính, một dáng người thon thả trong bộ váy dạ hội màu đỏ lộng lẫy lướt tới trước mặt. Đó là một cô gái trẻ, mang dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý, xinh đẹp rạng ngời như một nữ thần bước ra từ tạp chí. Mái tóc dài uốn lọn mềm mại rũ xuống bờ vai trần, đôi mắt long lanh với ánh nhìn sắc sảo nhưng cũng đầy quyến rũ. Cô ta hẳn là một người nổi bật trong giới thượng lưu - vẻ ngoài không kém cạnh hoa hậu.
Ánh mắt cô ta nhanh chóng dừng lại ở Đăng, như thể cả căn phòng chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ. Không chần chừ, cô nàng tiến đến gần hắn, nở nụ cười tươi tắn.
-Đăng, cuối cùng anh cũng tới - cô ta nói, giọng điệu đầy vẻ hờn dỗi nhưng không kém phần thân mật. - Sao hôm nay anh đến trễ thế? Em đã đợi mãi.
Tôi lùi lại một bước, lặng lẽ đứng phía sau, giữ vai trò của một trợ lý đúng mực. Nhưng từ vị trí này, tôi có thể dễ dàng quan sát sự tương tác giữa hai người. Đăng nhếch mép cười nhẹ, nét lạnh lùng thường ngày dường như tan biến trước sự xuất hiện của cô gái này. Hắn trả lời ngắn gọn, nhưng giọng điệu không còn sự xa cách.
-Có chút công việc thôi. Em chờ lâu à?
-Anh lúc nào cũng bận rộn. Nhưng em biết mà, anh luôn quan trọng công việc hơn. - Cô nàng cười khúc khích, khẽ lắc đầu.
Sau một vài lời trao đổi, cô gái đột nhiên quay sang nhìn tôi. Ánh mắt cô ta sắc bén nhưng không thiếu vẻ tò mò. Tôi cảm nhận được mình đang bị soi xét kỹ lưỡng. Nụ cười của cô nàng không tắt đi mà càng trở nên tinh quái hơn.
-Anh Đăng, đây là trợ lý mới của anh à? -Cô nàng hỏi, đôi mắt sáng lên đầy vẻ thăm dò. - Đẹp trai thật đấy.
Đăng liếc nhìn tôi thoáng qua, khóe môi nhếch lên một chút, nhưng hắn không trả lời ngay lập tức. Tôi cảm nhận rõ sự khó chịu thoáng qua trong lòng, nhưng vẫn giữ khuôn mặt bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
-Ừ, trợ lý mới - Đăng trả lời ngắn gọn, không giải thích thêm gì.
Cô gái liếc nhìn tôi một lần nữa, như thể đang cố đánh giá xem tôi thực sự là ai. Có lẽ cô ta nghĩ tôi là một kẻ chỉ đơn thuần đứng bên cạnh Đăng vì công việc, nhưng đôi mắt tinh tế của cô lại cho thấy cô đang suy nghĩ nhiều hơn thế.
-Anh thật may mắn, vừa có trợ lý giỏi vừa... đẹp - cô ta nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng rõ ràng mang ý muốn khiêu khích.
Tôi đứng im, không trả lời, chỉ cúi đầu nhẹ như thể thừa nhận lời khen mà không để tâm đến sự soi mói của cô nàng. Đăng cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục bước tới phía trước, để lại cô tiểu thư kia đứng nhìn theo, vẫn giữ nụ cười như có điều gì thú vị đang diễn ra trong đầu.
Có lẽ đây là một trong những mối quan hệ mà Đăng thường duy trì—các tiểu thư quyền quý, quen thuộc với sự hào nhoáng và quyền lực. Nhưng tôi tự nhủ, dù những người như cô ta có vẻ thân thiết với Đăng đến đâu, cũng không thay đổi được sự thật về hắn. Trò chơi quyền lực này không chỉ có tình cảm đơn thuần, mà còn là sự đấu đá ngầm giữa những con người đầy tham vọng.
Tôi đi theo sau Đăng, giữ đúng vai trò của mình, nhưng trong lòng không ngừng tự nhắc nhở rằng đây chỉ là khởi đầu của một màn kịch lớn hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro