Chương 11: Bữa tiệc
Sáng hôm sau, khi tôi bước vào văn phòng, không khí nghiêm túc của công việc lập tức cuốn tôi trở lại thực tại. Đăng ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt hoàn toàn khác hẳn với kẻ phóng túng tôi đã gặp đêm qua. Hắn trầm mặc, lạnh lùng, từng cử chỉ đều toát lên sự tự tin và kiểm soát. Không còn cái nhìn chiếm hữu, không còn những lời bóng gió khiêu khích; hắn lại trở về với nhân cách mà mọi người trong công ty vẫn thường thấy – một giám đốc khó tính, kỹ lưỡng đến từng chi tiết.
Tôi nhìn hắn, lòng không khỏi chộn rộn với những suy nghĩ từ đêm qua. Cảm giác khó chịu, bối rối lại dâng lên, nhưng tôi vội vàng xua đi. Đăng có thể là một kẻ quyến rũ, có thể dùng quyền lực để thu hút, nhưng hắn chỉ đang giễu cợt tôi. Hắn coi tôi như một thứ đồ chơi trong tay mình, và tôi thừa biết mục đích thật sự của mình ở đây không phải để bị cuốn vào những cảm xúc rối ren đó. Tôi đến đây để trả thù.
Tôi cố gắng tập trung vào công việc, nhưng những ký ức đêm qua vẫn lởn vởn trong đầu. Cái cách ánh mắt hắn dán chặt lên người tôi, những lời nói đầy ẩn ý của hắn khiến tôi không thể quên đi dễ dàng. Phải chăng một phần nào đó, tôi đã bị cuốn vào sức hút của hắn? Nhưng không, tôi tự nhủ. Đăng không hề có quyền kiểm soát trái tim tôi. Hắn là kẻ thù, người đã phá hủy gia đình tôi, và tôi phải nhớ rõ điều đó.
Hắn bước ra khỏi bàn làm việc, tiến về phía tôi với khuôn mặt điềm tĩnh, không biểu hiện một chút cảm xúc nào từ đêm qua.
-Bản báo cáo đâu? - Đăng hỏi, giọng đều đều, không một chút thân thiện.
-Đây, tôi đã làm xong - tôi đáp lại, cố gắng giữ giọng bình thản.
Hắn nhận tập tài liệu từ tay tôi, liếc qua một cách nhanh chóng nhưng kỹ lưỡng, như thể không có chuyện gì khác ngoài công việc trong tâm trí hắn. Tôi không khỏi ngạc nhiên bởi khả năng kiểm soát cảm xúc của Đăng. Hắn hoàn toàn là một người khác—nghiêm nghị, thậm chí có phần lạnh lùng. Không còn chút gì của kẻ phóng túng đêm qua. Hai con người hoàn toàn đối lập, nhưng lại tồn tại trong cùng một cơ thể.
Tôi đứng đó, quan sát Đăng, trong lòng cảm thấy mình đang lạc vào một trò chơi đầy nguy hiểm. Hắn không chỉ là một kẻ quyền lực, hắn còn là một người có khả năng thao túng cảm xúc của những người xung quanh, đặc biệt là tôi. Nhưng tôi không thể để hắn nắm thế thượng phong.
Trong lòng, tôi tự nhắc nhở mình rằng kế hoạch trả thù còn đó, và Đăng sẽ phải trả giá cho mọi tội lỗi mà hắn đã gây ra. Tôi sẽ không để những cảm xúc hỗn loạn làm mờ đi mục tiêu. Hắn có thể giễu cợt, thách thức, nhưng cuối cùng tôi sẽ là người nắm quyền kiểm soát. Chỉ là, tôi cần phải thật cẩn trọng, bởi Đăng không phải là kẻ dễ bị đánh bại.
Cuộc chơi vẫn tiếp diễn, và tôi biết mình cần giữ vững lý trí, không để bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc mà hắn tạo ra. Tôi phải trở thành kẻ mạnh hơn, tỉnh táo hơn. Chỉ khi đó, tôi mới có thể hạ gục hắn, không chỉ trong công việc mà còn trong trò chơi quyền lực mà cả hai đang tham gia.
Đăng xem lướt qua tập tài liệu, rồi đặt nó xuống bàn. Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt bình thản nhưng chứa đựng một sự tính toán rõ rệt, như thể hắn đã quyết định điều gì đó từ trước.
-Tối mai, sẽ có một buổi tiệc quan trọng. Cậu sẽ đi cùng tôi. Cần có trợ lý bên cạnh. - Đăng nói, giọng điệu không chút ngập ngừng.
Tôi không phản ứng ngay, nhưng trong lòng đã sẵn đoán trước. Ở cái thế giới thượng lưu này, những buổi tiệc xa hoa chẳng phải chuyện hiếm. Ai cũng biết những bữa tiệc đó không chỉ là nơi giải trí, mà còn là chiến trường ngầm để đàm phán, thỏa thuận và củng cố quyền lực. Người như Đăng, kẻ luôn nhúng tay vào những trò chơi quyền lực ấy, không thể nào bỏ lỡ cơ hội xuất hiện trong những sự kiện như thế. Còn tôi, việc phải theo chân hắn đến đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
-Cậu sẽ được chuẩn bị đầy đủ, trang phục sẽ được đưa đến cho cậu sau giờ làm - Đăng tiếp lời, không đợi tôi phản ứng.
Hắn nói như thể mọi thứ đã được lên kế hoạch cẩn thận, không để cho tôi có cơ hội từ chối hay thắc mắc. Mà thật ra, tôi cũng chẳng có lý do để từ chối. Tôi biết những bữa tiệc kiểu này là một phần của trò chơi. Thậm chí, đó có thể là cơ hội để tôi tiến gần hơn đến việc hạ bệ hắn. Sự hiện diện của tôi bên cạnh Đăng chỉ càng giúp tôi nắm bắt được nhiều thông tin hơn, hiểu rõ hơn về những mối quan hệ, những mắt xích trong mạng lưới quyền lực mà hắn đang xây dựng.
-Được thôi, tôi sẽ chuẩn bị - tôi đáp lại, cố giữ giọng điệu bình thản.
Đăng nhìn tôi, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khóe môi, nhưng đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng, khó đoán. Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ quay người về bàn làm việc, tiếp tục với đống giấy tờ trước mặt. Nhưng tôi biết, trong đầu hắn chắc chắn đang lên kế hoạch cho buổi tiệc ngày mai—một kế hoạch mà tôi chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Khi bước ra khỏi phòng, tôi cảm nhận rõ ràng một sự căng thẳng ngấm ngầm. Đăng không bao giờ làm gì mà không có mục đích, và việc hắn muốn tôi đi theo vào ngày mai có lẽ cũng không phải chỉ để làm trợ lý thông thường. Dù vậy, tôi không quá lo lắng. Thế giới thượng lưu này, với những buổi tiệc xa hoa, những bộ quần áo đắt tiền và những cuộc trao đổi ngầm, đã chẳng còn xa lạ gì với tôi. Tất cả những gì tôi cần làm là giữ vững vai trò của mình, không để lộ bất kỳ sơ hở nào trước hắn.
Vài giờ sau, khi tôi đã gần xong công việc của mình, một nhân viên từ công ty may mặc có tiếng trong giới thượng lưu bước vào văn phòng, mang theo một bộ vest đắt tiền được may đo hoàn hảo. Tôi không ngạc nhiên. Ở những bữa tiệc như thế, việc xuất hiện với trang phục hoàn hảo gần như là điều bắt buộc. Mọi ánh nhìn, mọi lời thì thầm sau lưng đều dựa trên cách bạn khoác lên mình sự quyền lực qua những bộ cánh xa hoa.
-Đây là trang phục cho buổi tiệc ngày mai - người phụ trách nói, nhẹ nhàng mở hộp ra để tôi kiểm tra.
Bộ vest màu đen, cắt may tỉ mỉ, là minh chứng cho sự kỹ lưỡng của Đăng. Với kinh nghiệm đã từng dự những bữa tiệc xa hoa khi còn nhỏ, tôi thừa biết bộ vest này đắc đỏ như thế nào. Thế nhưng thiết kế này khá táo bạo, chiếc áo bên trong dường như chẳng che chắn đuọc thân thể của người mang là mấy, nó được làm từ chất lưới như có thể nhìn xuyên qua cơ thể bên trong. Trên đó còn đính thêm những hột cườm màu đỏ tô thêm sự nổi bật của hộ cánh này. Quả nhiên, hắn không bao giờ để những chi tiết nhỏ nhặt làm hỏng đi hình ảnh của mình, và tôi, với vai trò là trợ lý đi cùng hắn, cũng không thể làm khác.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Tôi gật đầu, nhận lấy bộ trang phục mà không chút phản đối. Đêm mai sẽ là một bước tiến nữa trong trò chơi này. Và lần này, tôi sẽ phải chơi thật thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro