Chương 24: Khách "quen"
Sau khi những bát mì cay ngon lành được mang ra, chúng tôi cùng nhau thưởng thức trong không khí rộn ràng của quán. Đăng vẫn không quên thả một vài câu đùa vui, nhắc lại những kỷ niệm vui vẻ thời cấp 3, trong khi tôi lặng lẽ thưởng thức vị cay nồng của bát mì cấp 3. Đó là sự trải nghiệm mới, nhưng cái cảm giác hoài niệm vẫn luôn hiện hữu, nhất là khi nhìn Đăng vui vẻ gọi món.
Sau khi ăn xong, cả hai quyết định qua quán cà phê gần nhà, nơi mà Sơn và Hào đang làm thêm. Tôi cảm thấy thật hào hứng khi nghĩ đến việc "làm khách" cho hai người bạn của mình.
– Chúng ta có thể thử xem hai cậu ấy sẽ đón tiếp khách ra sao. – Tôi nói, nụ cười nở trên môi.
Đăng gật đầu đồng ý, ánh mắt cậu ấy lấp lánh với ý tưởng này. Chúng tôi bước vào quán cà phê, không khí bên trong thật ấm cúng với những bản nhạc nhẹ nhàng, và mùi cà phê thơm ngát khiến tôi cảm thấy thật thư giãn.
Khi thấy Sơn và Hào bận rộn với những ly cà phê, tôi và Đăng nhanh chóng chọn một chỗ ngồi gần quầy pha chế. Hào và Sơn nhìn thấy chúng tôi thì cũng chỉ biết câm nín, chúng tôi đang là khách mà, sao dám đụng chạm được, đã thế quản lý còn đứng kế bên, tôi cảm thấy rất thích thú như đang xem được bộ phim hay. Chúng tôi giả vờ như những khách hàng khó tính, nhìn vào thực đơn với vẻ chăm chú, như thể đang đắn đo không biết chọn món gì.
– Hùng, cậu nghĩ sao về món latte ở đây? – Đăng hỏi, cố tình làm giọng điệu nghiêm túc.
– Mình nghe nói nó hơi ngọt, không biết cậu có muốn thử không? – Tôi đáp lại, cố gắng kiềm chế nụ cười khi thấy Hào và Sơn lén lút liếc nhìn chúng tôi từ quầy pha chế.
Sau một hồi "chọn lựa", chúng tôi quyết định gọi hai ly cappuccino, và tôi cố tình mất thêm thời gian để chọn món bánh ngọt. Hào và Sơn thấy vậy thì phải thưa chào, tự nhiên làm tôi thấy thích thú.
– Dạ, chào hai anh! Hai anh có cần thêm gì không ạ? – Hào lên tiếng, cố giữ vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt không giấu được sự ghét bỏ chúng tôi ra mặt.
– Ừm... Chúng tôi đang cân nhắc thêm món bánh ngọt nữa, nhưng có nhiều sự lựa chọn quá! – Tôi nói với giọng như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc, khiến cả Đăng và tôi đều bật cười khi thấy sắc mặt của hai người bạn.
– Hay là anh thử bánh mousse, nó rất ngon đấy! – Sơn gợi ý, ánh mắt tỏ ra lo lắng nhưng không thể ngăn nổi sự hề hước.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định gọi thêm một chiếc bánh mousse, và tôi thì cười toe toét khi thấy sự bối rối của Hào và Sơn.
Khi hai ly cappuccino được mang ra, tôi và Đăng bắt đầu nhấm nháp từng ngụm trong không khí vui vẻ của quán. Chúng tôi trò chuyện rôm rả, trêu đùa nhau về việc làm khách "khó tính" và cả những kỷ niệm đáng nhớ khi còn là sinh viên mới.
Sơn và Hào thì thường xuyên phải chạy qua chạy lại, mang đồ uống và bánh ngọt cho khách, nhưng mỗi khi quay lại, họ đều không thể ngăn nổi nụ cười. Cảm giác được làm khách trong chính quán của bạn mình thật thú vị, và tôi cảm thấy như những giây phút này đã gắn kết chúng tôi hơn bao giờ hết.
Khi trời đã bắt đầu tối, ánh đèn trong quán sáng lên lung linh, tạo ra không gian ấm cúng và thân mật. Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp, không chỉ vì cà phê mà còn vì những khoảnh khắc quý giá mà chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau. Trong cuộc sống sinh viên bận rộn và áp lực, những giây phút như thế này thật sự đáng giá, khiến tôi cảm thấy cuộc sống vẫn tràn đầy niềm vui và tình bạn.
Cuối cùng, sau một hồi "hành hạ" Sơn và Hào bằng những trò trêu chọc không hồi kết, tôi và Đăng cũng quyết định tha cho họ. Cả hai vừa cảm thấy thích thú, vừa có chút áy náy khi nhìn Sơn và Hào thở phào nhẹ nhõm khi chúng tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Quản lý quán cũng nhìn theo chúng tôi với ánh mắt thân thiện, chắc không biết rằng hai khách hàng "khó tính" này thực ra chỉ đang chơi đùa với nhân viên của họ.
Chúng tôi rời quán trong ánh chiều tà, bắt đầu chầm chậm bước bộ về nhà. Gió trời mát rượi thổi qua, những cơn gió nhẹ nhàng lùa vào tóc và mang theo hương vị thiên nhiên thật dễ chịu. Không ai trong chúng tôi nói gì, cả hai như đang thả mình trong bầu không khí yên tĩnh ấy, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi không có bài vở hay áp lực đè nặng.
Tôi quay qua nhìn Đăng, lòng bỗng dưng tràn ngập những suy nghĩ lạ lùng. Thật lạ, càng ngày tôi càng nhận ra Đăng không chỉ giỏi trong việc học hành mà còn... đẹp nữa. Không phải kiểu đẹp lãng tử mà nhiều người tưởng tượng, nhưng là một nét đẹp mạnh mẽ và cuốn hút. Làn da ngăm rám nắng của cậu ấy trông thật khỏe khoắn, như thể cậu ấy đã dành nhiều thời gian dưới ánh mặt trời, và tôi bắt đầu thắc mắc liệu Đăng có giấu tôi việc đi tập gym không. Ánh mắt tôi dừng lại ở đôi vai rộng và cơ thể săn chắc của cậu ấy. Dường như, dưới lớp áo phông đơn giản, cơ bắp của Đăng hiện rõ, tạo nên một hình dáng rắn rỏi nhưng vẫn thư sinh.
Gương mặt góc cạnh của Đăng cũng trở nên cuốn hút hơn khi ánh đèn đường chiếu xuống, tạo nên những đường nét sắc sảo nhưng không hề thô kệch. Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự nam tính và nét thư sinh dịu dàng mà tôi ít khi để ý trước đây.
Tôi mỉm cười trong lòng, không khỏi tự hỏi liệu Đăng có nhận ra sự thay đổi này trong mắt tôi không. Mặc dù trước đây chúng tôi từng có những xích mích và tranh cãi nhỏ, nhưng giờ đây, dường như tôi đã bắt đầu nhìn Đăng với một ánh mắt khác, thân thiết và gắn bó hơn.
Trên con đường vắng lặng, hai chúng tôi cứ thế tiếp tục bước đi, không cần phải nói thêm lời nào. Chỉ có tiếng gió thổi qua, tiếng bước chân đều đặn vang lên trên nền đất, và những suy nghĩ lặng lẽ trong đầu tôi. Những khoảnh khắc tĩnh lặng này không cần đến lời nói, bởi chúng tôi đã hiểu nhau đủ rõ để cảm nhận sự đồng điệu trong tâm hồn.
Trong lòng, tôi cảm thấy biết ơn những khoảnh khắc bình yên như thế này, dù cuộc sống có bận rộn và đầy thử thách đến đâu, thì những phút giây ở cạnh bạn bè, bên cạnh Đăng, vẫn là nguồn sức mạnh vô hình giúp tôi vượt qua mọi khó khăn. Gió thổi nhè nhẹ, và chúng tôi cứ thế bước tiếp, trong yên lặng nhưng cũng đầy hiểu biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro