Chương 21: Giải thích
Mọi thứ trong ngôi nhà mới dần được sắp xếp gọn gàng, không khí trong nhóm vẫn tràn đầy hào hứng. Nhưng giữa lúc chúng tôi đang ngồi nghỉ mệt sau một hồi làm việc, Hào bỗng nhiên lên tiếng với một câu hỏi thú vị.
-Thế giờ chia phòng ngủ như thế nào đây? Hai phòng mà bốn đứa, mỗi phòng cho ai? - Hào nhìn chúng tôi với vẻ hào hứng, như thể đây là một trò chơi thú vị.
-Thì mày với tao ở một phòng đi! Hai thằng cực kỳ hợp nhau, mà phòng bên kia Hùng và Đăng ở cùng là được! - Sơn lập tức giành lấy cơ hội
-Chưa kịp hỏi tao đã quyết luôn rồi hả?- tôi giả vờ tức giận nói
-Hào là của tao, không thể dễ dàng cho mày được! - thú thật ở với ai cũng như nhau nhưng tôi không thể chung phòng với Hải Đăng được. Tôi vẫn còn nhớ như in nụ hôn phớt lờ trên môi mình, từng cái ôm nhẹ của Đăng vào đêm hôm đấy. Là ai cũng được, chung phòng với ai cũng được nhưng đừng là Hải Đăng.
-Hào là của tao rồi, mày nghĩ mày có quyền quyết định sao? - Sơn châm chọc, nụ cười thách thức hiện rõ trên mặt cậu ấy.
-Mày cớ gì mà cứ tranh giành Hào với tao làm gì? Ai nhìn vào cũng thấy mày với Đăng rất hợp với nhau nên 2 bây ở chung đi chứ. Hồi nảy mày cũng cứ nhìn chằm chằm vào Đăng còn gì? Khoái quá nên ngại sao, anh đây hiểu mà đừng lo lắng gì cả - Sơn tiếp tục đùa.
-Mày cứ như thể có quyền quyết định! - lúc này tôi khá bực thiệt khi cậu ta gãi trúng chỗ ngứa của tôi
-Vậy tại sao mày cứ muốn giành lấy Hào vậy? Mày là vì ngại nên muốn tránh Đăng sao? - Sơn cười khúc khích, tỏ ra cực kỳ vui vẻ với tình hình này.
Đăng đứng bên cạnh, mắt vẫn nhìn vào chúng tôi với vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng đầy ngạc nhiên. Sau một hồi quan sát, cậu lên tiếng.
-Thôi, Hùng sẽ ở với tôi, Hào nhường lại cho cậu đó. Đừng tranh giành rồi lại nảy sinh ra cãi vả
Cả tôi và Sơn đều dừng lại, nhìn Đăng với vẻ bất ngờ, không biết phải phản ứng ra sao trước đề nghị bất ngờ này.
-Có gì đâu! Chúng ta đã từng cùng bàn rồi, giờ cùng phòng thì cũng có sao đâu - Đăng nhìn tôi, ánh mắt cậu bình tĩnh khiến tôi cảm thấy bối rối.
-Nhưng mà.... - tôi mở miệng định phản đối, nhưng lại không biết nói gì thêm. Lòng tôi dấy lên một cảm giác lấn cấn, khi phải quyết định giữa việc ở với Hào mà tôi mong muốn, hay ở chung với Đăng, người khiến tôi bối rối suốt thời gian qua.
-Tao cũng thấy hợp lý đó! Hùng và Đăng có vẻ hòa hợp hơn, còn tao với Hào cũng có nhiều chuyện chung để nói. - Sơn gật đầu, tiếp thêm sức mạnh cho đề xuất này.
Cuối cùng, tôi chỉ còn cách gật đầu đồng ý, dù trong lòng vẫn còn lăn tăn.
-Được rồi, vậy thì... tao sẽ ở với Đăng -tôi nói, cảm giác như mình đã bị cuốn vào một trò chơi không mong muốn nhưng lại không thể thoát ra.
Khi đã quyết định xong việc chia phòng, cả nhóm nhanh chóng dọn dẹp và sắp xếp lại đồ đạc vào các phòng. Hào và Sơn vui vẻ chuyển đồ vào phòng của họ, trong khi tôi và Đăng ở lại trong phòng ngủ của mình. Không khí giữa chúng tôi lúc này có phần ngại ngùng.
Khi mọi thứ đã ổn định, Đăng là người phá vỡ sự im lặng này trước. Khi Đăng lên tiếng hỏi, lòng tôi bỗng dưng loạn nhịp. Câu hỏi ấy như một cú sốc bất ngờ, làm tôi ngẩn người. Tôi không ngờ cậu ấy lại có thể nhắc đến chuyện này, nhất là khi mọi thứ giữa chúng tôi vẫn còn nhiều bối rối. Cảm giác ngại ngùng ập đến, khiến tôi không thể tìm ra lời để phản ứng ngay lập tức.
-Cậu vì nụ hôn hôm bữa nên tránh tôi à?
Ánh mắt nghiêm túc của Đăng như đang chờ đợi một câu trả lời từ tôi. Tôi chợt cảm thấy mình như đang đứng giữa một lằn ranh mỏng manh, nơi mà những cảm xúc dồn nén và sự lo lắng đan xen vào nhau. Cái khoảnh khắc đó, khi tôi và Đăng chạm môi, lại hiện về trong tâm trí, như một kỷ niệm lẩn khuất mà tôi đã cố gắng lãng quên. Tôi không biết phải đối diện với nó như thế nào, và cảm giác bối rối lại dâng trào.
-Cậu không muốn ở chung với mình vì chuyện đấy sao?
Câu hỏi như một mũi tên đâm thẳng vào tâm trí tôi, khiến tôi dường như không còn phân biệt được giữa thực tại và những suy nghĩ rối bời. Tôi tự hỏi có phải vì nụ hôn hôm đó mà tôi cảm thấy ngại ngùng? Có phải vì sự thay đổi trong cách nhìn nhận về Đăng mà tôi đang tự tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi?
Nghe Đăng nhắc đến chuyện đó, tôi cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng lại. Những âm thanh ồn ào của thành phố bên ngoài và những tiếng động nhỏ từ căn nhà mới bỗng chốc trở nên mờ nhạt. Trong lòng tôi dậy lên một cơn sóng bất an. Tôi muốn giải thích rằng không phải là tôi không muốn ở chung, mà là tôi không biết cách để tiếp tục như bình thường. Cảm giác kỳ lạ về Đăng đang dần lấn át lý trí của tôi.
-Khi cậu nói như vậy, sao tôi lại thấy lúng túng nhỉ? - Tôi lẩm bẩm trong đầu, vừa muốn tránh né mà vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội để hiểu rõ hơn về những gì mình đang cảm nhận.
Khi cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt trông chờ, tôi biết rằng không thể cứ lảng tránh mãi.
-Cậu biết đấy, chúng ta cứ hay chọc tức nhau hoài. - Câu này thốt ra như một phản xạ tự nhiên, nhưng khi nghe chính mình nói, tôi nhận ra điều đó không chỉ đơn giản là một lý do để tránh mặt Đăng. Mà thực ra, những trò đùa châm chọc cũng chính là một phần trong mối quan hệ của chúng tôi, khiến tôi không biết phải đối diện ra sao.
Tôi lại nhìn Đăng, thấy sự kiên nhẫn trong ánh mắt cậu ấy. Tôi không muốn làm tổn thương Đăng hay tạo ra những cảm giác khó xử giữa chúng tôi.
-Thỉnh thoảng tôi cảm thấy như đang sống trong một cuộc chiến không hồi kết. Có lẽ chính cái cảm giác ấy đã khiến tôi phải suy nghĩ nhiều hơn về việc ở chung với cậu. - tôi nói, giọng có chút nản lòng.
Khi nghe tôi nói, ánh mắt Đăng thay đổi một chút, như thể cậu ấy đang tìm kiếm sự đồng cảm từ tôi. Lúc này, tôi cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên. Liệu những gì tôi đang nói có khiến cậu ấy buồn không? Liệu Đăng có nghĩ tôi không đánh giá cao mối quan hệ giữa chúng tôi không? Nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục giấu diếm cảm xúc và cần phải nói ra sự thật. Cái cảm giác mà Đăng mang lại cho tôi là điều mà tôi chưa từng chuẩn bị tâm lý để đối diện.
-Tôi không muốn làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn - tôi thầm nghĩ.
Đăng đã chọn đề nghị sống chung với tôi, và tôi biết rằng đây là cơ hội để tôi vượt qua những rào cản mà bản thân đang dựng lên. Nhưng trong giây phút này, cảm giác bối rối vẫn còn đó, khiến tôi không thể dễ dàng mở lòng.
Đăng gật gù, như thể hiểu rõ những gì tôi đang nói.
-Ý cậu là chúng ta không thể sống hòa thuận trong cùng một phòng?
-Đúng vậy, nhưng cũng không phải là không thích. Chỉ là... có thể một chút áp lực từ những câu đùa giỡn đó. Rồi giờ lại ở chung, sẽ khiến mọi thứ càng lúng túng hơn - tôi giải thích, cảm giác như mình đang nói những lý do lộn xộn mà không biết có phải là lý do thật sự hay không.
-Nhưng còn chuyện nụ hôn tình cờ hôm đó? Cậu còn ngại về nó sao? - Đăng lại nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
Tôi đứng hình, không biết phải nói gì. Cảm xúc trong tôi bùng nổ như một cơn sóng lớn. Cái khoảnh khắc ấy, cái cảm giác mà tôi đã cố gắng chôn giấu, lại bất ngờ hiện về trong tâm trí. Tôi nhớ rõ từng chi tiết: sự ngạc nhiên, cảm giác ấm áp, và cả sự bối rối sau đó. Cảm xúc trong tôi như đang lăn lộn, khiến tôi khó mà bình tĩnh lại được.
-Hùng? - Đăng gọi, khiến tôi bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ rối bời.
-Cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó. Giờ chúng ta đã là bạn cùng phòng mà. Hãy quên đi những gì đã xảy ra, đừng để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta.
Tôi nhìn Đăng, thấy được sự chân thành trong ánh mắt cậu ấy. Những lời nói của cậu như một liều thuốc an ủi, khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn.
-Cậu thật sự nghĩ là như vậy sao? - tôi hỏi, giọng có phần yếu ớt.
-Chắc chắn rồi. Không có lý do gì để chúng ta phải né nhau hay tránh mặt nhau chỉ vì một khoảnh khắc bất ngờ đó cả. Điều quan trọng là chúng ta vẫn có thể sống cùng nhau một cách thoải mái - Đăng nói, giọng cậu rất bình tĩnh, như muốn truyền đạt sự tin tưởng.
Lúc này, tôi cảm thấy lòng mình ấm lại. Có lẽ, việc ở chung với Đăng không hẳn là điều tồi tệ. Có lẽ tôi đã tự đặt ra những rào cản cho bản thân mà không cần thiết. Tôi có thể thử để mọi thứ diễn ra tự nhiên hơn, không quá nặng nề.
-Cảm ơn. Tôi sẽ cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó nữa - tôi đáp, lòng đã dần bình tĩnh lại.
-Như này mới là Hùng mà tôi biết! Thôi, cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc cho ngăn nắp. Chắc chắn chúng ta sẽ làm được - Đăng cười, phá tan không khí ngại ngùng giữa hai đứa.
Chúng tôi bắt đầu làm việc cùng nhau, cảm giác như mọi thứ đã trở lại bình thường, và tôi nhận ra rằng đôi khi, những khoảnh khắc khó xử lại có thể dẫn đến những điều tốt đẹp hơn trong mối quan hệ giữa chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro