Chương 16: Mềm mại
Khi ánh sáng nhạt dần, không gian trong căn phòng chìm vào tĩnh lặng, những tiếng cười cũng đã lắng xuống. Trong khi Sơn vẫn ôm chặt Hào, tôi cảm thấy mắt mình nặng trĩu. Dường như tôi đã lịm đi vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Nhưng rồi, một hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi mở mắt ra, nhận ra rằng mình đang nằm rất gần Đăng. Khuôn mặt hắn chỉ cách tôi vài centimet, và tôi bỗng chốc rùng mình. Hơi thở của hắn như một làn sóng nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác vừa quen thuộc vừa kỳ lạ. Ánh sáng mờ ảo trong phòng làm cho mọi thứ trở nên thật mơ màng. Tôi cảm thấy một sự gượng gạo dâng lên trong lòng.
Tôi định dịch ra xa một chút để tạo khoảng cách, nhưng ngay lúc ấy, một cú quật từ tay Hào làm tôi chao đảo. Cậu ấy vô tình va phải tôi, và tôi không thể nào giữ thăng bằng. Cảm giác như mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, và chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã bị đẩy về phía Đăng.
Môi tôi chạm nhẹ vào môi Đăng.
Thời gian như ngừng lại.
Cảm giác mềm mại và ấm áp từ đôi môi của Đăng khiến tôi bất ngờ đến nỗi mọi thứ
xung quanh như tan biến. Đầu óc tôi bỗng chốc trống rỗng, và trong khoảnh khắc ấy, mọi lo âu, nỗi sợ hãi về điểm số, những áp lực từ cuộc sống học đường, và cả những cuộc cạnh tranh dai dẳng giữa chúng tôi dường như tan biến, chỉ còn lại cảm giác ngọt ngào không thể tả.
Nhịp đập của trái tim tôi trở nên gấp gáp, như thể mỗi nhịp đập đều gào thét trong sự hoang mang và kích thích. Tôi cảm nhận rõ sự rung động mạnh mẽ trong lồng ngực, như thể nó muốn phá vỡ mọi rào cản, nhân chìm tôi trong một đại dương cảm xúc không thể kiểm soát. Mọi thứ trở nên mờ ảo; ánh sáng yếu ớt trong phòng như nhòe đi, và tôi chỉ thấy Đăng, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn.
Tôi cố gắng rụt lại, nhưng lại cảm thấy một sức mạnh vô hình giữ chặt tôi lại, như thể có một sợi dây kết nối giữa hai chúng tôi mà tôi không thể nhìn thấy. Hơi thở của Đăng trở nên rõ ràng hơn, nồng nàn, lấp đầy không gian giữa chúng tôi. Tôi không thể không cảm nhận được sự ấm áp từ làn da hắn, từ cơ thể đang sát bên, như một ngọn lửa âm ỉ đang cháy trong lòng tôi.
Một phần trong tôi khát khao kéo dài khoảnh khắc này, muốn tận hưởng sự gần gũi tuyệt vời và lạ lùng này, như thể đây là giấc mơ đẹp mà tôi không muốn tỉnh dậy. Nhưng một phần khác lại bối rối, muốn trốn chạy khỏi sự ngượng ngùng chợt ập đến, như thể tôi vừa băng qua một ranh giới mà trước giờ chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Sự tương tác này, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lại như một bản giao hưởng không lời, đánh thức những cảm xúc sâu kín mà tôi không hề nhận ra.
Tôi cảm thấy gò má nóng rực, không biết phải làm gì để đối phó với sự mơ hồ này. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới bên ngoài dường như im lặng, chỉ còn lại hai chúng tôi, nằm ở đó, giữa những cảm xúc dồn nén, như thể mọi thứ xung quanh không còn tồn tại.
Cuối cùng, tôi tìm thấy ánh mắt của Đăng. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn mang theo một điều gì đó sâu sắc, không chỉ là sự ngạc nhiên, mà còn là một chút thấu hiểu, một chút nghi vấn. Tôi biết rằng chúng tôi đã cùng nhau chạm đến một giới hạn mới, một nơi mà không lời nào có thể diễn tả được. Nhưng trong ánh mắt đó, tôi cũng nhận ra sự bối rối không chỉ ở tôi, mà còn ở hắn. Giữa chúng tôi tồn tại một sợi dây kết nối chưa từng có, một điều gì đó mơ hồ nhưng lại rõ ràng, như một dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm trí tôi.
Hào vẫn nằm đó, không hề hay biết cậu ta mới gây nên chuyện động trời như thế nào mà nhắm mắt ngủ ngon lành thế kia. Mọi thứ xung quanh như ngưng trệ, chỉ có tôi và Đăng, hai người nằm sát bên nhau, với khoảng cách gần đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thực sự, tôi đã bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình huống như thế này không? Cảm giác xao xuyến trong lòng khiến tôi lúng túng, không biết phải làm gì. Liệu Đăng có cảm thấy giống như tôi không? Hay hắn chỉ xem đây là một tai nạn bất ngờ? Tôi thầm tự hỏi, trong khi môi vẫn chạm nhau như thể thời gian đã dừng lại.
Chợt, tôi nghe thấy tiếng cười của Sơn từ xa, và điều đó khiến tôi bừng tỉnh. Tôi nhanh chóng dịch ra xa, cố gắng thoát khỏi khoảnh khắc ngượng ngùng này, nhưng không thể tránh khỏi sự thắc mắc trong lòng. Đăng cũng di chuyển một chút, và ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, một điều gì đó giữa chúng tôi đã thay đổi. Có phải là sự kết nối hay là điều gì khác?
-Tôi... tôi xin lỗi! - tôi lắp bắp, cố gắng tìm lời để phá tan bầu không khí căng thẳng.
Đăng chỉ im lặng, nhưng trong ánh mắt hắn, tôi thấy một chút ngạc nhiên và cả một điều gì đó kỳ lạ sâu thẳm. Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng lại băn khoăn về những gì vừa xảy ra.
-Hơi chật chội nhỉ! - Đăng nói, cố gắng tạo không khí nhẹ nhàng hơn.
-Ừm... chắc phải tập làm quen thôi, - tôi đáp lại, cố gắng làm ra vẻ bình thường trong khi tim vẫn đập thình thịch.
Dần dần, không khí trở lại bình thường, nhưng tôi biết rằng mọi thứ đã không còn như trước. Chúng tôi vẫn nằm gần nhau, nhưng giữa chúng tôi có một bức tường vô hình, một rào cản mà cả hai chúng tôi đều biết là đã được xây dựng, mặc dù không ai nói ra.
Cảm giác ngượng ngùng vẫn hiện hữu, nhưng tôi biết rằng đó là một kỷ niệm không thể nào quên. Đêm đã dài, nhưng dường như tôi vẫn chưa thể chợp mắt, khi mà mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ và bất ngờ. Ánh mắt của Đăng vẫn in hằn trong tâm trí tôi, và tôi biết rằng những ngày sắp tới sẽ đầy rẫy những câu hỏi chưa có lời đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro