ninth
hoàng hùng mệt mỏi vùi mặt vào gối, hơi thở em dần nóng lên, cảm giác nặng nề bao bọc lấy thân thể nhỏ bé. em thở dài, hôm qua vừa dính mưa một tí mà đã ốm thật rồi, nếu đỗ hải đăng mà biết được chắc chắn em lại sẽ phải nghe hắn càm ràm không ngừng.
nhưng hoàng hùng cũng chẳng còn tâm trạng nghĩ đến việc đó nữa, cơn sốt khiến em khó chịu đến mức chẳng thể ngồi dậy để lấy cốc nước, không chỉ là tay chân, đến cả đầu em cũng trở nên nặng trĩu. tiếng mật khẩu nhà vang lên, đỗ hải đăng bước vào cùng túi hoa quả tươi rói, hắn không nghĩ ngợi gì lập tức đi vào phòng vì hôm nay huỳnh hoàng hùng không có lịch trình nào cả.
cục bông nhỏ cuộn tròn trong chăn khiến hải đăng có chút khó hiểu, thời tiết tphcm thì nóng đến toát cả mồ hôi. hải đăng đi đến cạnh hoàng hùng, gương mặt đỏ ửng dần hiện rõ, hắn chạm tay lên trán em liền giật bắn người, nhiệt độ cơ thể của hoàng hùng cao đến mức hải đăng lập tức nhíu mày.
"gem, em sốt rồi"
hoàng hùng khẽ gật đầu, giọng nói khàn đặc khó khăn lên tiếng: "chắc do hôm qua em dính mưa... đăng lấy hộ em cốc nước với"
đỗ hải đăng vội vàng mang nước đến cho người yêu nhỏ, hắn loay hoay tìm trong hộc tủ miếng dán hạ sốt luôn để sẵn ở đấy, cẩn thận dán lên cho hoàng hùng.
nếu như bình thường, chắc chắn nãy giờ đỗ hải đăng đã liên tục cằn nhằn vì sao hoàng hùng không chịu chăm sóc bản thân cho tốt, nhưng lần này hắn lại một mực im lặng, chỉ tập trung tìm thuốc và lau người cho hoàng hùng. em không biết liệu hắn có đang giận hay không, nghĩ ngợi một lúc, em quyết định lên tiếng.
"đăng ơi?"
hải đăng đang nhẹ nhàng lau tay cho hoàng hùng, nghe đứa nhỏ gọi chỉ chậm rãi trả lời: "anh nghe đây"
"đăng... giận em à?"
"anh có mua sẵn mấy viên sủi, gem cất ở đâu rồi?"
"đăng trả lời em đi đã"
"gem đợi anh đi tìm mấy viên sủi nh-"
huỳnh hoàng hùng níu cổ tay hắn lại, em dùng lực kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, bàn tay nhỏ bé nóng hừng hực ghì chặt bàn tay lớn hơn không buông.
"em không uống"
hắn cau mày: "gem đang ốm đấy?"
"vậy đăng trả lời em trước đi, đăng đang giận em, đúng không?"
"anh không, gem ngồi yên, anh đi tìm thuốc cho gem"
em cố lớn tiếng hơn một chút nhưng cơn ho chợt ập đến, hoàng hùng ho đến run cả vai, em khó khăn cÁt giọng: "rõ ràng... khụ... đăng giận em mà... khụ..."
đỗ hải đăng sốt ruột vuốt nhẹ lưng để em thoải mái hơn, hắn cẩn thận giúp em uống nước. không biết dính mưa kiểu gì mà cả cơ thể hoàng hùng lúc này nóng như lửa đốt, sốt cao đến đỏ ửng cả mặt, đỗ hải đăng nhỏ giọng.
"anh không giận, nhưng sao gem sốt cao như vậy lại không gọi anh?"
"anh đang đi thu âm mà... em sợ phiền đến anh và mọi người, em cũng tự lo cho mình được..."
"đến lấy cốc nước mà em còn không đứng dậy lấy được, vậy mà còn nói tự lo à? cũng không chịu gọi cho trợ lý, nếu anh không về sớm thì làm sao đây hả?"
hoàng hùng cụp mắt: "đăng ơi..."
hải đăng nhận ra bản thân có chút mất bình tĩnh, hắn ôm hoàng hùng vào lòng, dịu dàng vuốt lưng em. đứa nhỏ không ngần ngại tựa đầu vào vai hải đăng, hai tay siết lấy vạt áo bạn trai.
"gem khó chịu ở đâu?"
"chỗ nào cũng khó chịu..."
hắn lo lắng biết bao nhiêu, vì hoàng hùng rất hay ốm, mà mỗi lần ốm em đều rất dễ mất sức, thời gian hạ sốt cũng chậm hơn người khác. sáng nay trước khi rời khỏi nhà hoàng hùng vẫn ổn, còn đòi hắn tranh thủ về sớm để đi ăn với em, vậy mà đến tối đã thành cục bông cuộn tròn trong chăn vì ốm rồi.
"ăn cháo nhé? anh gọi đặt cháo cho gem, ăn ngoan xong uống thuốc mới hết khó chịu"
"đăng không nấu ạ?"
"anh nấu không ngon, gem ăn không được mất"
hoàng hùng vùi mặt vào lồng ngực vững chắc, em nhỏ giọng: "nhưng em muốn ăn của đăng nấu hơn..."
"vậy anh nấu cho gem"
đỗ hải đăng bất lực mỉm cười: "gem phải buông anh ra thì anh mới đi nấu được"
"lát nữa nấu cũng được mà... cháo nấu nhanh lắm, đăng ngồi ở đây đi"
hải đăng không lạ gì mỗi lần hoàng hùng ốm sẽ rất dính người, cụ thể là dính lấy hải đăng không rời. người yêu nhỏ chuyển sang ngồi hẳn vào trong lòng bạn trai, vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, nhiệt độ cơ thể cả hai chênh lệch rất nhiều nên hoàng hùng cảm thấy vô cùng thoải mái vì người hải đăng rất mát.
"sau này... đăng có giận em, đăng nói với em nha?"
"anh lớn tiếng nên gem sợ à?"
"không, em chỉ sợ làm đăng buồn thôi, em cứ làm đăng lo hoài..."
"vậy thì phải giữ sức khoẻ cho tốt, có mệt mỏi khó chịu là phải gọi cho anh, không gọi anh thì gọi trợ lý, nhưng vẫn là gọi anh đi, anh sẽ tự biết cách giải quyết công việc để về nhà với em"
hắn bẹo má em thật nhẹ: "để anh về nhà rồi thấy em ốm nằm một cục như vậy anh mới lo đấy"
"anh xem nào, người em nóng hổi luôn, có muốn tách ra chút để thoáng hơn không?"
đứa nhỏ vội vàng lắc đầu, hai tay siết chặt lấy cái ôm từ bạn trai: "không muốn"
"ốm vào là lại dính lấy anh không rời nhỉ? bé gấu này chắc chỉ ngoan được lúc ốm thôi"
hoàng hùng phồng má, em trừng mắt, giọng điệu mang chút dỗi hờn: "sao anh bảo lúc nào em cũng ngoan mà?"
"nhưng lúc ốm thì đặc biệt ngoan hơn hẳn, à không nhé, hôm nay không ngoan lắm, vì giấu anh"
"hừ..."
đỗ hải đăng bật cười, hắn nâng mặt em lên yêu chiều đặt lên môi em một nụ hôn, bàn tay mát rượi nhẹ nhàng vuốt má hoàng hùng. hắn biết một phần vì người yêu quá bận rộn, làm việc liên tục nên chắc chắn sẽ bị ốm thôi, chỉ là cục bông nhỏ ngày nào cũng rất nghịch ngợm, ốm vào phát là lại yểu xìu, chỉ chui thỏm vào lòng hắn mà trú ẩn.
"ngày mai còn phải đi tập cho sóng nữa, gem ngoan ăn uống rồi ngủ sớm, lát anh lại phải đi qua phòng thu rồi"
"đăng phải đi thu tiếp ạ?"
"một chút thôi, nhưng sẽ về muộn, anh đi nấu cháo cho gem ăn xong là gem phải uống thuốc rồi ngủ ngay biết chưa? anh về mà gem vẫn còn thức thì anh giận anh mắng đấy nhé!"
đỗ hải đăng cũng bận rộn việc thu âm liên tục, nhưng hắn không thể nào dời lịch thu được, đành phải để gấu nhỏ ở nhà thôi. hoàng hùng bĩu môi, em buông thỏng tay đang ôm bạn trai, trạng thái năng lượng chuyển về số 0 tròn trĩnh.
"vậy anh đặt cháo về cho em cũng được... lát phải đi tiếp thì anh tranh thủ nghỉ ngơi đi"
hắn nhận ra được hoàng hùng không muốn rời xa mình, nhẹ nhàng hôn lên má em: "anh nấu cho gem ăn mà"
"bị ốm là phải ngủ sớm, gem không được thức khuya đợi anh, sáng mai ngủ dậy gem sẽ thấy anh ôm gem ngủ, hứa luôn!"
"em biết rồi"
mãi đến lúc đỗ hải đăng nấu xong cháo mang ra cho người yêu nhỏ, em vẫn không nói thêm gì mà chỉ ngoan ngoãn ăn hết cháo rồi uống thuốc như lời bạn trai bảo. hoàng hùng mệt mỏi nằm xuống giường, trùm chăn che kín nửa mặt, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt đang hướng về hải đăng.
hắn ngồi xuống cạnh giường, dịu dàng xoa đầu người yêu, trước giờ hoàng hùng bị ốm hắn đều ở cạnh chăm sóc, nhưng hôm nay công việc bận tối mặt, hắn đành phải để em ở nhà, lát khuya về chăm em sau vậy.
"em thấy dễ chịu hơn chút chưa?"
gấu nhỏ chậm rãi gật đầu.
thuốc hạ sốt khiến em có chút buồn ngủ, đỗ hải đăng hôn lên bàn tay nhỏ thật nhẹ, hắn khẽ lên tiếng: "anh đi lát anh về, có khó chịu là gọi anh ngay biết không?"
"đăng nhớ ăn uống vào nha, lái xe cẩn thận nữa, khuya rồi..."
"anh nghe rồi nhé, gem buồn ngủ thì ngủ đi, anh hôn cái nào"
hoàng hùng ngoan ngoãn kéo chăn xuống để hải đăng hôn lên môi một cái thật kêu, em tranh thủ vòng tay qua kéo hắn xuống để hôn lại một cái không thua kém trên má. hải đăng bật cười rồi đắp lại chăn cho người yêu nhỏ.
"hôm nay đăng mệt rồi, em không dỗi"
"mà mai em dỗi đấy, đăng để em bị ốm ở nhà một mình... em biết em dỗi vô cớ, nhưng đăng không được nói, em muốn dỗi..."
"rồi rồi, mai em dỗi, mai anh dỗ, không vô cớ, anh để gem ở nhà một mình là thật mà, chốt ngày mai dỗi nha?"
đến khi hoàng hùng dần chợp mắt, hải đăng mới yên tâm rời khỏi nhà, vậy mà khi vừa đứng dậy, hắn đã nghe gấu nhỏ mơ màng trong giấc ngủ, giọng nói lí nhí cất lên.
"em không ngủ... em đợi đăng về đấy..."
hắn chậm rãi đặt lên mắt em một nụ hôn thoáng qua: "anh sẽ cố gắng về sớm, ngủ ngoan đấy"
vì đỗ hải đăng đã rời khỏi nhà trong sự lo lắng không ngừng, hắn làm sao có thể yên tâm đi trong khi người yêu nhỏ đang ốm chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro