Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

sixth

Ngõ Nhỏ Ngoại Ô : Hương vị của nỗi đau

Mưa rơi lách tách trên mái hiên của ngôi nhà cũ ven ngoại ô, như những giọt nước mắt của thời gian rơi xuống, ướt át cả tâm hồn những kẻ đơn côi. Ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu trên lớp sương mù, làm bừng lên hình bóng của hai người đàn ông đứng đối diện nhau trong không gian tĩnh lặng, nơi mà mỗi hơi thở như chứa đựng cả nỗi niềm giằng xé của trái tim.

Hoàng Hùng cúi đầu, tay run run siết lấy chiếc áo dày cũ, trong lòng bùng lên muôn vàn cảm xúc—nỗi đau, nỗi khao khát và cả sự tội lỗi không nguôi. Anh biết rằng mối quan hệ này luôn là sai trái, bởi Hải Đăng không chỉ là người đàn ông anh mến mộ, mà còn là chồng của Hoàng Dương, người anh trai mà Hùng đã từng tin tưởng hết lòng.

“Hùng…” giọng Hải Đăng vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy trĩu nặng, như thể từng âm tiết chứa đựng cả quá khứ mờ sương và những ký ức ngọt bùi lẫn cay đắng. “Em thực sự muốn bước vào con đường này sao?”

Trong ánh mắt của Hải Đăng, Hùng thấy được cả nỗi bất lực và sự đau đớn. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Đăng – một con người trầm tĩnh, ẩn chứa những nỗi niềm sâu kín, khiến trái tim non nớt của cậu rung động theo cách mà lý trí luôn phản kháng.

_______________

Hùng còn nhớ như in cái ngày mùa hè oi bức ấy, khi cậu – một thiếu niên ngây thơ – lần đầu tiên được dẫn vào ngôi nhà nhỏ của Hải Đăng, khi người anh trai Dương cậu dẫn theo bạn trai về ra mắt. Trong không gian ấy, giữa những câu chuyện cười nói rộn rã, ánh mắt Hùng dường như đã gặp được một thứ thứ gì đó vượt ngoài sự tưởng tượng. Hải Đăng, với nụ cười dịu dàng và đôi mắt sâu thẳm như biển cả, đã vô tình gieo vào lòng cậu một hạt mầm khao khát.

Khi đêm buông xuống và không khí trở nên trầm lắng, trong khoảnh khắc cậu đang giúp sửa chiếc quạt máy, bàn tay Hải Đăng chạm nhẹ vào tay cậu. Đó chỉ là một cử chỉ giản đơn, nhưng đối với Hùng, đó như tia sáng xuyên qua màn mây tối của cuộc đời – một cảm giác ấm áp xen lẫn sự bối rối, khiến tim cậu như lạc lối giữa cơn mưa bất tận.

Cậu tự trách mình khi nhận ra rằng, ngay từ lần chạm tay ấy, trái tim đã bắt đầu đập loạn nhịp, phản kháng mọi lý trí. Cảm xúc ấy dần hun đúc, lớn lên như một cơn bão nội tâm, khiến Hùng phải vật lộn giữa tình yêu và nỗi tội lỗi.

__________________

Qua những năm tháng trôi qua, Hùng dần nhận thấy rằng mối hôn nhân giữa Hải Đăng và Hoàng Dương chẳng còn như những lời hứa xưa cũ. Mỗi lần trở về nhà, cậu cảm nhận được sự lạnh nhạt trong ánh mắt của Dương, một khoảng cách vô hình mà dường như chỉ cần một câu nói cũng đủ để phá vỡ.

Một buổi chiều mưa, khi bầu không khí u ám tràn ngập không gian, Hùng bất ngờ chứng kiến một cảnh mà chẳng bao giờ cậu dám tưởng tượng. Khi đi dạo trên con phố đông đúc, cậu thấy Hoàng Dương – người anh trai mà cậu luôn kính trọng – đang cùng một người đàn ông khác đi bên nhau. Người đàn ông ấy, với dáng vẻ điển trai và ánh mắt chan chứa niềm đam mê, dường như mang theo sự cưng chiều không hề dành cho Hải Đăng.

Hùng đứng lặng giữa dòng người vội vã, tim cậu như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau vô cùng. Hồn cậu tan vỡ khi nhận ra rằng, người anh mà cậu luôn tin tưởng, lại chẳng thể trung thành với người bạn đời của mình. Đó là một khoảnh khắc đầy mâu thuẫn: bên trong cậu, có phần đau đớn vì sự phản bội, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm, như thể vận mệnh đã cho cậu một lý do để cảm thấy bớt cô đơn giữa mối tình cấm kỵ của mình.

Trước khi cơn mưa buông lơi, trong lúc Hùng trở lại với nỗi niềm chưa nguôi, cậu đã tìm được một khoảnh khắc lặng thinh bên Hải Đăng. Trong góc tối của căn phòng ấm áp bởi ánh đèn mờ, khi đôi mắt họ chạm nhau như trao đổi những lời không thể nói thành lời, nỗi nhớ nhung và khát khao bùng nổ. Đôi môi họ gặp nhau trong một nụ hôn nồng nàn, như thể muốn xóa tan hết những tội lỗi, những vết thương nội tâm và những đớn đau của quá khứ. Nụ hôn ấy chứa đựng tất cả—sự ân hận, niềm khao khát được an ủi và cả lời thề hứa thầm thì cho một khởi đầu mới, dù biết rằng con đường phía trước vẫn lấp lửng những hiểm nguy và mâu thuẫn không thể giải quyết.
________________

Vào một đêm mưa lạnh, khi những giọt mưa đập vào cửa sổ như tiếng thì thầm của quá khứ, Hùng một lần nữa đến nhà Hải Đăng – nơi mà những cảm xúc bị cấm kỵ luôn chực trỗi dậy. Trong căn bếp nhỏ ấm áp bởi ánh đèn dịu nhẹ, giữa không gian trầm tư của đêm, Hải Đăng ngồi lặng lẽ với một ly rượu trắng, ánh mắt anh như chứa đựng cả nỗi cô đơn và sự mệt mỏi của những tháng ngày dài đằng đẵng.

“Hải Đăng…” giọng Hùng run run như tiếng thì thầm của gió mưa. Anh tiến lại gần, đặt tay lên bàn tay đang run rẩy của anh kia, như muốn truyền vào đó niềm an ủi và sự quyết tâm.

“Em đã bao giờ tự hỏi, liệu tình yêu có đủ sức chữa lành mọi vết thương không?” Hùng hỏi, giọng nói nghẹn ngào. Anh cảm nhận được từng rung động của trái tim đối phương, từng nỗi niềm ẩn sâu sau lớp vỏ bọc lạnh lẽo của một người đàn ông đã chịu đựng quá nhiều.

Hải Đăng nhắm mắt, khẽ thở dài, như thể anh đang cố gắng xua tan đi những cơn ác mộng của quá khứ. “Anh không biết nữa… Anh đã mệt mỏi rồi, mệt mỏi vì những lời hứa không thành, vì những giấc mơ chỉ tồn tại trong bóng tối.”

Giữa tiếng mưa rơi êm đềm, họ chia sẻ với nhau những khoảnh khắc thiêng liêng của một tình yêu cấm kỵ – nơi những nỗi đau được thổ lộ, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa cùng tiếng mưa như bản hòa ca của nỗi đau và niềm khao khát.

Không lâu sau đêm mưa ấy, sự thật dần không thể che giấu. Một buổi sáng mờ sương, khi không khí còn đượm mùi ẩm ướt của cơn mưa đêm qua, Hoàng Dương bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà Hải Đăng. Lòng Hùng như bị ném vào cơn lốc hỗn độn: sự phản bội của Dương giờ đây được phơi bày trước mắt, khiến cậu như vừa bị chém một dao vào tim.

Trong phòng ngủ, không gian đầy ắp bóng tối và im lặng, Hoàng Dương đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhưng không kém phần buồn bã. Anh ta không nói một lời, chỉ để cho nỗi thật của mình tự nói lên qua ánh nhìn dằn vặt. “Thì ra, tất cả chỉ là dối trá…” giọng Dương vang lên khẽ, nhưng chứa đựng cả một đời những lầm lỗi và hối hận.

Hải Đăng, với dáng vẻ vẫn giữ vững vẻ điềm tĩnh bên ngoài, nhưng bên trong lại như sụp đổ, nỗi đau phản bội đè nén khiến trái tim anh rối bời. “Chúng ta đã sai rồi, quá sai…” anh thì thầm, giọng run rẩy như tiếng gió khẽ qua những ô cửa sổ.

Hùng, đứng đó như chứng nhân cho mọi tội lỗi của số phận, cảm nhận từng giây từng phút như thời gian dừng trệ. Anh biết rằng, giữa ba người họ, không ai còn là người thắng cuộc. Sự phản bội không chỉ đến từ Dương, mà còn từ cả những lựa chọn sai lầm đã được hạt mầm gieo vào từ lâu.

Trong khoảnh khắc ấy, Hùng cảm thấy tâm hồn mình như tan vỡ thành những mảnh vỡ, mỗi mảnh chứa đựng một nỗi đau riêng, một ký ức không thể nào quên.

Sau những ngày dài đằng đẵng của sự mâu thuẫn, nỗi đau dần trở thành thứ quen thuộc. Một tuần sau, dưới bầu trời u ám của mùa thu, Hoàng Dương quyết định nộp đơn ly hôn. Anh không cần đến lời giải thích, chỉ cần câm nín những tội lỗi của một mối hôn nhân đã hết ý nghĩa.

Hải Đăng đến gặp Hùng vào một đêm mưa lạnh, khi những giọt mưa như nhịp đập của trái tim đang tan nát. “Anh đã ly hôn rồi,” anh nói, giọng nói nặng trĩu nỗi đau và sự chán chường.

Hùng lặng im, ánh mắt ướt đẫm niềm đau. “Anh bỏ anh ấy vì em?” cậu hỏi, tiếng nói khẽ run rẩy như tiếng thì thầm của gió giữa đêm.

Hải Đăng nhếch môi, nhưng nụ cười ấy không mang theo chút hân hoan nào, chỉ là sự chấp nhận của một người đã mất quá nhiều. “Không phải vì em, mà vì cuộc hôn nhân đó vốn đã không còn cứu vãn được nữa. Anh chỉ biết rằng, khi trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương, thì cách duy nhất là cho nó được tự do.”

Trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng mưa rơi rả rích, Hùng cảm thấy như mọi thứ đang tan chảy – nỗi đau, sự mê đắm và cả niềm hối tiếc. Anh chạm nhẹ vào má Hải Đăng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp xen lẫn sự run sợ. “Vậy chúng ta bây giờ là gì?” Hùng hỏi, giọng nói như vỡ vụn giữa những mảnh vỡ của quá khứ.

“Hãy để anh trở thành bất cứ điều gì em cần,” Hải Đăng đáp, ánh mắt anh như chan chứa niềm tiếc nuối và hy vọng mong manh.

Cơn mưa đêm ấy không còn lạnh lẽo nữa, mà dường như cũng hiểu được nỗi lòng của những kẻ đang sống trong vỏ bọc của nỗi đau. Những giọt mưa rơi như hòa vào tiếng thở dài của con người, kể lại câu chuyện về ba trái tim đã từng yêu thương, đã từng phản bội và cuối cùng, chọn cách buông tay để tìm kiếm sự tự do cho chính mình.

Giữa ngõ nhỏ của ngoại ô, nơi mà mỗi góc tối đều ẩn chứa những ký ức không thể phai mờ, tình yêu cấm kỵ giữa Hải Đăng và Hoàng Hùng dần trở thành một khúc cao thảm, nơi mà nỗi đau lại hoà quyện với niềm khao khát. Dù biết rằng, con đường phía trước luôn lấp lửng những rủi ro, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai chỉ muốn được sống trọn vẹn với những cảm xúc chân thật nhất.

Hùng, với tâm hồn non nớt nhưng đầy nhiệt huyết, vẫn luôn tự hỏi liệu có phải mỗi con người đều phải chịu đựng những vết thương sâu sắc để từ đó tìm ra được con đường của riêng mình. Còn Hải Đăng, người đàn ông đã chịu đựng cả những tháng ngày cô đơn và phản bội, giờ đây chỉ mong được cảm nhận được chút ấm áp thật lòng từ ai đó, dù cho đó chỉ là một phút giây thoáng qua trong bầu không khí u ám của cuộc đời.

Giữa tiếng mưa rơi và ánh đèn lung linh của ngõ nhỏ, câu chuyện về tình yêu, sự phản bội và cả những lựa chọn định mệnh đã khép lại. Nhưng trong lòng mỗi người, nỗi đau và niềm tin vẫn mãi đọng lại – như những hạt mầm nhỏ, dù bị gió bão có thể rụng xuống, nhưng vẫn luôn ấp ủ một hy vọng tái nở vào một ngày mai tươi sáng hơn.

Hoàn 18 - 03 - 2025

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #doogem