3. Gương trấn hồn
Quy tắc số 2: Tất cả các tấm gương trong nhà đều phải được phủ vải che lên trước nửa đêm.
Người ta thường nói không nên đứng trước gương soi mình hay chải tóc vào lúc nửa đêm. Bởi quan niệm rằng gương là cầu nối giữa hai thế giới âm và dương, nửa đêm lại là thời điểm Quỷ môn quan mở cửa. Do đó đây được xem là lời nhắc nhở thân thiện dành cho những ai không muốn gặp "phiên bản ma quái" của bản thân mình.
...
Hải Đăng choàng tỉnh giấc vì ác mộng. Nhìn khoảng trống bên cạnh, cảm giác bất an chợt nảy sinh trong lòng cậu.
Đồng hồ lúc này vừa điểm 3:00. Cơn khát thôi thúc cậu mau chóng rời khỏi chiếc giường của mình để tìm kiếm nguồn nước.
Sải bước trên hành lang tối tăm tưởng chừng dài vô tận, đèn flash từ chiếc điện thoại là thứ ánh sáng duy nhất soi đường cho cậu. Không gian tứ bề tĩnh lặng như tờ,
tưởng chừng sự sống duy nhất còn tồn tại lúc này chỉ có mỗi mình cậu.
Đặt chân xuống tầng một, Hải Đăng thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy chiếc gương lớn đặt ở sảnh không được người làm phủ vải che lên. Tấm gương hình oval với phần khung bằng đồng được chạm khắc họa tiết tỉ mỉ tựa hồ cánh cổng dẫn dắt con người ta bước vào một thế giới khác đầy tăm tối.
Hải Đăng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cảm giác như thể đang nhìn một người xa lạ.
Đột nhiên, Hải Đăng trong gương vẫy tay với cậu rồi khẽ mỉm cười. Một nụ cười rộng ngoác tới mang tai đầy ma quái.
Là nơi sinh sống của gia tộc có truyền thống bảy đời trừ yêu diệt ma, căn dinh thự này đương nhiên cũng không phải tầm thường. Rải rác trong dinh thự là vô vàn những pháp khí bắt ma khác nhau, và chiếc gương trấn hồn này là một trong số đó.
"Hay thật. Gương nào cũng nhớ phủ vải, đến gương trấn hồn thì lại quên mất." Cậu cười nhạt, sau đó từng bước, từng bước tiến lại gần tấm gương hơn.
Khẽ chạm tay vào mặt gương lạnh lẽo, Hải Đăng đối diện với hình ảnh quái dị của mình mà chẳng hề sợ hãi. Cậu lẩm nhẩm đọc lời chú bằng tiếng Phạn để kết nối với linh hồn trong gương, rồi cất giọng: "Hoàng Hùng đang ở đâu?"
Đôi con ngươi của hồn ma bắt đầu đảo quanh tròng mắt, giống như chiếc kim la bàn đang dò phương hướng. Vài phút trôi qua, hồn ma đó trả lời cậu bằng giọng nói khản đặc vọng từ thế giới bên kia của mình: "Phía Tây tòa dinh thự."
Hải Đăng gật đầu hài lòng, sau đó chuẩn bị niệm chú và phủ vải đỏ lên tấm gương, không cho linh hồn bên trong có cơ hội thoát ra ngoài.
Nhưng mạch suy nghĩ lại đột ngột bị gián đoạn.
"Tìm được nó rồi, nhớ thay tao hỏi nó xem ngự trong xác của tao có thích không với nhé."
"Thích hay không cũng không đến lượt ngươi biết đâu."
Hải Đăng cau mày, chỉ vì một câu nói của hồn ma kia mà bị chọc giận.
Nhưng linh hồn đó cũng không kiêu ngạo được lâu. Nó nhanh chóng bị cậu chế ngự bằng mấy câu chú trấn hồn chỉ trong thời gian ngắn. Xiềng xích trồi lên giữa không gian tối tăm trong gương, hung hăng siết lấy tứ chi của y rồi ra sức quấn chặt.
Lớp da thịt nhợt nhạt rách toác ra trước sức lực khủng khiếp, sâu đến tận xương. Sau đó chúng kéo linh hồn ấy vào màn đêm, mặc cho y ra sức giãy giụa.
"Tên khốn! Tao không để yên cho tụi mày đâu!"
Tiếng kêu gào nhỏ dần rồi tắt hẳn, trả lại sự im lặng vốn có cho màn đêm.
Hải Đăng đưa tay lấy tấm vải nhung đỏ được treo bên cạnh, sau đó phủ lên mặt gương đã trở về trạng thái bình thường. Đồng hồ trên điện thoại lúc này hiển thị con số 3:33, và linh cảm đang không ngừng thôi thúc cậu nhanh chóng đi về phía Tây của dinh thự để tìm kiếm Hoàng Hùng.
Từng bước chân của Hải Đăng mỗi lúc một vội vã hơn. Càng đi, mùi tanh của máu lại càng hiện hữu rõ ràng hơn trong không khí.
Quả nhiên...
"Vợ ơi, em đang làm gì đấy?"
Hải Đăng nhìn Hoàng Hùng đang ngồi trên mặt đất, sau đó lại chiếu đèn flash sang người đàn ông nằm bất tỉnh bên cạnh. Hai tay và ngực của hắn ta xuất hiện chi chít mấy vết cào sâu hoắm, chân trái thì bị bẻ gãy, máu từ vết thương tuôn ra không ngừng. Tình trạng có vẻ khá nguy kịch, cũng không rõ sống chết thế nào.
"Nhà có trộm, phải giết."
Hoàng Hùng giơ bàn tay với năm đầu móng vuốt sắc nhọn lên giữa không trung, hướng đến lồng ngực của người đàn ông mà vung xuống. May thay, Hải Đăng đã kịp thời ngăn chặn hành vi muốn đoạt mạng người khác của anh.
"Bình tĩnh nào. Có anh ở đây rồi."
Hải Đăng ấn đầu ngón cái vào ấn đường của Hoàng Hùng, sau đó bắt đầu trì chú. Ngay lập tức, mặt dây chuyền bạch ngọc liền tỏa ra một luồn sáng nhè nhẹ, khống chế ác niệm trong anh.
Hoàng Hùng từ từ hạ tay xuống. Sát khí ẩn chứa nơi đôi mắt cũng dần tiêu tan. Anh gục đầu vào lòng Hải Đăng, nhanh chóng thiếp đi vì kiệt sức.
Tuy là một thi quỷ, song Hoàng Hùng lúc này lại khá yếu ớt. Linh hồn vẫn chưa thật sự dung hòa với thể xác mới cộng thêm việc sức mạnh của anh còn trực tiếp bị sợi dây chuyền bạch ngọc kia khống chế, khiến cho anh không khác gì những vong linh nhập tràng thông thường.
Tuy nhiên chỉ một thời gian nữa thôi, tình thế sẽ hoàn toàn khác.
Linh hồn ác quỷ mang trong mình oán niệm khi đã làm chủ hoàn toàn cơ thể người chết chắc chắn sẽ là mối nguy tiềm tàng.
Nhưng trước mắt, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của Hải Đăng.
"Alo, cậu chủ gọi tôi có chuyện gì không ạ?" Giọng nói của người quản gia vang lên từ đầu dây bên kia. Qua màn hình điện thoại đang ở chế độ video call, Hải Đăng có thể dễ dàng nhận ra bộ dạng ngái ngủ của ông ta và mấy người làm vô tình bị đánh thức bên cạnh.
"Bây giờ gọi xe cấp cứu cho cậu ta còn kịp không?"
Hải Đăng hướng camera của mình vào người đàn ông nằm trên đất khiến quản gia giật bắn mình. Vị quản gia kêu lên một tiếng đầy hốt hoảng, ấp úng đáp: "Chắc... Chắc là vẫn kịp cậu Đăng ạ."
"Vậy gọi cấp cứu giúp tôi đi. Sẵn tiện ngày mai tìm một thợ làm khóa giỏi đến nhà lắp thêm khóa điện tử ở cửa dẫn ra ban công, chứ để ổ khóa chìa thông thường tôi lo cho mấy tên trộm lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro