11.𝘌𝘹𝘭𝘰𝘷𝘦𝘳𝘰𝘳𝘕𝘦𝘸𝘭𝘰𝘷𝘦𝘳
Điều duy nhất chỉ dành cho em.
Hải Đăng nhìn ngắm cậu một lúc đột nhiên trầm tư nhìn vào tin nhắn vừa được gửi trên điện thoại, hắn xoa xoa đầu cậu.
"Anh nhất định sẽ không để em gặp chuyện gì." Sắc mặt của Hải Đăng vẫn điềm tĩnh nhưng đâu đó là một khoảng lo lắng không thể nói.
Đến khi Hoàng Hùng tỉnh dậy thì Hải Đăng đã đi mất rồi. Cậu cũng chẳng thèm thắc mắc là hắn đi đâu, bật điện thoại lên lướt một lúc mới nhớ ra chuyện với Anh Duy.
@geminiie
anh Duy bận ạ?
sao không nghe máy của em?
anh giận em hả?
@pahduy
anh đang bận.
gặp em sau.
Sau hai dòng tin nhắn của Anh Duy vào ngày hôm đó đã gần một tuần họ không nói chuyện với nhau, cả Hải Đăng cũng không thấy đâu nữa nhưng hằng ngày hắn vẫn nhắn tin gọi điện đều đều cho cậu, chỉ là khi hỏi hắn đang ở đâu thì lúc nào cũng trả lời kiểu "không gặp nên nhớ hả? Anh đến gặp em nhé!"
Ghẹo gan!
Không thể phủ nhận rằng đôi khi cậu cũng nhớ hắn thật.
Hoàng Hùng biết là anh đang giận mình nên cũng không dám làm phiền nữa. Bỗng một ngày anh xuất hiện trước nhà cậu vẻ mặt lo lắng đến lạ.
"anh Duy? Anh về hồi nào vậy? Sao không nói với em?"
"Hùng ... anh có chuyện muốn nói. Tụi mình ra quán cà phê đầu đường nha."
"À ... dạ."
Trên đường đi họ không nói với nhau một lời nào, bầu không khí này làm Hoàng Hùng khó chịu lắm, cậu sợ. Không biết Anh Duy muốn nói về chuyện gì mà lại bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, làm cậu cũng sợ lây.
Đèn đỏ.
Họ dừng lại một lúc chờ đèn xanh, đèn vừa đổi màu Hoàng Hùng nhanh nhảu bước qua đường, bất chợt một chiếc xe hơi lao về phía cậu với tốc độ khủng khiếp làm cậu không kịp phản ứng. Mọi thứ xảy ra vỏn vẹn trong 3 giây, chớp mắt một cái cả người cậu đã bị văng ra xa nhưng không phải do va chạm với xe mà là có người đẩy vào lề đường, lồm cồm đứng dậy cậu thấy một chàng trai cao lớn nằm bất động trên mặt đường, toàn thân bê bết máu không những thế bãi máu phía dưới càng ngày càng loang ra, mắt người đó nhắm chặt, nhịp thở không còn đều nữa. Cơ thể cậu cứng đờ, đến lúc hoàn hồn lại Hoàng Hùng mới đứng dậy chạy đến chỗ chàng trai đang nằm im ở kia.
Khung cảnh bây giờ vô cùng hỗn độn, chiếc xe ô tô đâm vào cái cây ven đường, mỗi một lúc đám đông vây quanh càng thêm nhiều người, duy nhất một bóng hình quen thuộc vẫn nằm đó không nói cũng không rằng.
"Hải Đăng! anh Đăng ơi! Anh ơi mở mắt ra đi anh, mở mắt ra nhìn em đi mà. Gọi cấp cứu! Gọi cấp cứu đi!"
Hoàng Hùng hét lớn khi nhận ra đó là Hải Đăng, hắn vẫn im lặng không đáp lại cậu.
"Roẹt!" Tiếng trái tim bị xé ra làm hai mảnh, nếu hắn có mệnh hệ gì cậu sẽ ân hận lắm. Hoàng Hùng ôm lấy hắn ôm chặt cứng, dùng áo của mình lau vết máu trên gương mặt phờ phạt của hắn.
Đúng như những gì Hải Đăng lo lắng mấy bữa nay, Kim Anh thật sự mất trí rồi. Cô ta dám lấy xe gây tai nạn, đúng rồi cô ta còn gì để mất nữa đâu mà sợ. Trước khi Kim Anh kịp đâm vào Hoàng Hùng hắn đã lao ra kịp thời để đẩy cậu sang phía khác, không ngại lấy thân mình chịu trận. Hải Đăng không hối hận vì điều mình làm, cuối cùng hắn cũng bảo vệ được người hắn yêu.
Anh có thể hi sinh nhiều thứ vì em kể cả cái mạng này.
Anh Duy đứng đó nhìn mọi chuyện xảy ra, anh biết Hoàng Hùng yêu Hải Đăng đến nhường nào, cho dù anh có dành bao nhiêu tình yêu cho cậu mà trái tim cậu vẫn luôn hướng về hắn thì mọi thứ cũng chỉ là công cốc. Anh Duy vội gọi cấp cứu, anh không muốn có chuyện gì xảy ra với tên kia, tình yêu của họ chân thành như vậy không được ở bên nhau thì tiếc lắm.
"Anh sẽ ổn mà đúng không anh? Anh sẽ không sao chúng ta sẽ ở bên nhau. Đừng bỏ em mà."
Ngồi trên xe cấp cứu cậu luôn nằm chặt tay hắn, cậu sợ nếu mình bỏ ra sau này không còn cơ hội nắm nữa. Hoàng Hùng liên tục cầu nguyện, cầu cho hắn được bình an, cầu cho hắn và cậu được bên nhau.
Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu: "Cậu ấy mất khá nhiều máu, hiện tại đang trong tình trạng hôn mê và khả năng tỉnh lại còn tuỳ thuộc vào ý chí của cậu ấy. Người nhà có thể vào thăm."
Cậu gần như gục ngã khi chứng kiến hắn thoi thóp trên mặt đường vì mình, lại biết được tin hắn bị hôn mê không biết bao giờ tỉnh lại làm thế giới của cậu như tan vỡ. Giờ Hoàng Hùng mới nhận ra tình cảm của cậu dành cho Hải Đăng chưa bao giờ thay đổi, chưa bao giờ vơi đi, nó vẫn ở đó dù cho cậu cố gắng chôn vùi nó trong tình yêu mới, rồi một lần nữa nó lại trỗi dậy mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức cậu cảm nhận được trái tim này đang run lên.
Tiếng điện thoại cắt ngang mạch cảm xúc, là Đức Duy gọi tới.
"Em biết mà."
"Anh về đây, có gì gọi anh nhé." Anh Duy quay đầu bước đi mà lòng nặng trĩu. Mọi thứ trong anh như tối sầm lại, thôi thì có lẽ chúng ta có duyên mà không có nợ.
Chúc em yêu được người tốt hơn và sẽ bên em một quãng đường dài hơn.
...
Đợi đến khi người nhà của Hải Đăng về hết cậu mới vào trong lại. Ba mẹ Hải Đăng nhờ cậu chăm sóc hắn và cậu cũng sẵn lòng làm điều đó, thấy vậy ông bà nhà Đỗ cũng yên tâm.
Họ mừng thầm vì con trai mình cuối cùng cũng tìm được một nửa còn lại thật sự yêu thương nó không phải vì tiền hay danh vọng, đứa trẻ này nhìn qua cũng đoán được là người đàng hoàng tử tế.
Ngày nào Hoàng Hùng cũng đến chăm Hải Đăng nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Mỗi khi đi học về cậu lại vội vã chạy đến bệnh viện, nhiều khi quên ăn quên uống thậm chí thời gian ngủ cũng không có nhiều. Cậu vẫn thường tâm sự với hắn không biết hắn có nghe thấy không, có chuyện gì cậu đều kể cho hắn nghe.
5 ngày ... 1 tuần ... 10 ngày ... 3 tuần ... 1 tháng rồi Đỗ Hải Đăng vẫn bất động trên giường bệnh.
Tối nay như thường lệ Hoàng Hùng ở lại bệnh viện với hắn. Hôm nay trăng thật đẹp m, khung cảnh thơ mộng trước mắt làm cậu tủi thân, buồn lắm.
"Trăng đẹp anh nhỉ?"
"Ừm, đẹp nhưng chẳng là gì so với em."
Hắn và cậu cũng từng ngồi ngắm trăng với nhau, đêm đó cũng là đêm cuối cùng cậu và hắn hẹn hò. Nhớ đến đây một giọt nước mắt của cậu đáp xuống tay hắn, nó khẽ run lên rồi không hề nhúc nhích thêm . Khi nước mắt của cậu rơi xuống cũng là lúc phép màu đưa người cậu yêu trở lại.
Tỉnh lại đi Huỳnh Hoàng Hùng! Đây là đời thực không phải phim ảnh hay cổ tích.
Cậu gục mặt xuống kế bên chỗ hắn nằm một lần nữa trút hết nỗi lòng của mình ra.
Ánh nắng chói chang của buổi sáng từ cửa sổ chiếu vào gương mặt không còn tươi tỉnh của cậu. Đến lúc phải trở về để đến trường rồi, không quên tạm biệt bằng cách hôn lên trán hắn một cái.
"Tạm biệt, buổi trưa em sẽ trở lại."
Ngay khi cậu rời đi người tiếp theo bước vào là phòng bệnh là Quang Anh - anh họ của Hải Đăng sẽ là người thay thế cậu chăm sóc cho hắn khi cậu đến trường. Cũng không hẳn là lúc nào cũng đến được, nếu anh sắp xếp được thì mới có thể đến.
Hôm nay cậu có tiết trống nên được về sớm, đang trên đường trở về bệnh viện thì lại mắc mưa, đúng là xui tận mạng mà. Cả người Hoàng Hùng ướt nhẹp, đến nơi cũng chỉ dùng khăn lau qua loa cho có.
Trước khi đến đây cậu đã gọi điện cho Quang Anh trước bảo anh có thể về rồi. Thời gian của Quang Anh cũng không có nhiều, anh còn phải đi làm và cậu cũng không muốn làm phiền đến anh.
"Hôm nay rất mệt luôn, em phải vừa học vừa chạy deadline cả tập thuyết trình nữa, mọi thứ đều vỏn vẹn trong 3 tiếng. Anh thấy em giỏi không? Tất cả chỉ để quay về với anh thật nhanh thôi đó, nên là mau tỉnh lại đi" Hoàng Hùng cảm thấy hơi mệt lại còn buồn ngủ nữa nên ngủ một chút, tất nhiên là vẫn ngồi cạnh hắn, nửa bước cũng không rời.
Nếu được thay thế chỗ của hắn thì cậu sẵn sàng.
Đau thì đau thật, tội cũng tội thật nhưng những điều này ai là gây ra. Trên đời này ở hậu thì gặp hậu , ở bạc thì gặp bạc nếu hôm đó người bị đâm phải là Hoàng Hùng có phải là hắn hận bản thân đến chết luôn không, bởi chính Đỗ Hải Đăng là ngọn nguồn của tất cả mọi thứ mà. Ngay từ đầu mà hắn không trêu đùa tình cảm của mọi người nhất là với cậu thì mọi chuyện đâu có thành ra như vậy.
1230
________
Hết động lực ra chap rồi, drop nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro