Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

laviu.

lưu ý: vui lòng không áp đặt bất kỳ chi tiết nào trong fanfic lên đời thật. nhân vật hoàn toàn không thuộc về mình.

; fic này ngọt nhất trong những cái đã tồn tại. có smut nhưng giống che rèm.

xung quanh trường quay gần như yên tĩnh, mọi tiếng la hét và tiếng trò chuyện khi nãy thay thế bằng sự tĩnh lặng của giờ muộn. hầu hết mọi người ở lễ trao giải này đều mệt mỏi hoặc thậm chí đắm chìm trong thói quen của riêng họ, tìm thấy sự an ủi trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi được nghỉ ngơi. tuy nhiên, người ảnh đế họ đỗ kia lại có những kế hoạch khác.

tim đỗ hải đăng đập thình thịch khi gã nhớ lại cảnh tượng trước mắt mình mấy phút trước, các ngón tay nắm chặt lấy nhau. mắt gã dán chặt vào hình bóng anh người yêu mình, huỳnh hoàng hùng, main dancer của LAVIU, đang choàng tay ôm eo và mỉm cười trò chuyện với trần đăng dương, em út cùng nhóm với em, trên sân khấu, và ngay trước mặt gã. phong thái ngượng ngùng của hoàng hùng trái ngược hoàn toàn với năng lương của trần đăng dương, thành ra có một sự tương tác tinh tế giữa hai người họ mà đỗ hải đăng không thể bỏ qua.

khi lễ trao giải tiếp tục, gã không thể thoát khỏi cảm giác chiếm hữu đang gặm nhấm gã từ bên trong. đỗ hải đăng biết em là của gã, rằng họ đang trong một mối quan hệ nghiêm túc, nhưng khi thấy em tương tác với thằng em út của nhóm, cũng biết rằng trần đăng dương cứ thích dính lấy anh lớn, người đã cùng thực tập cùng mình như thế nào, và rõ ràng điều gì đó đã khơi dậy bên trong đỗ hải đăng.

đó là sự pha trộn giữa ghen tuông và tham lam, một mong muốn mãnh liệt muốn giành lấy những thứ chỉ có thể là của gã.

trong suốt mối quan hệ của họ, huỳnh hoàng hùng chưa bao giờ chủ động bất kỳ hình thức skinship nào với gã, một sự thật chỉ làm tăng thêm sự thất vọng trong đỗ hải đăng. gã khao khát được cảm nhận sự đụng chạm của em, để biết rằng những mong muốn của em để có thể đáp lại. dù thế thì, hoàng hùng vẫn giữ khoảng cách, nhưng sự chú ý của em dường như luôn bị thu hút bởi những trò hề của trần đăng dương.

"người ảnh đế của chúng ta làm sao đấy?" một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của gã, và đỗ hải đăng ngước lên nhìn khuôn mặt lo lắng của những người ngồi xung quanh gã; phạm đình thái ngân và trần phong hào.

"vâng, em ổn." gã lẩm bẩm, cố gắng mỉm cười nhất có thể. nhưng sâu bên trong, gã sôi sục những cảm xúc mà gã không thể diễn đạt hết. làm sao mà huỳnh hoàng hùng có thể quên lãng đi một gã ảnh đế luôn quan sát em để tương tác với người em út thân mật đến vậy chứ?

lễ trao giải cuối cùng cũng kết thúc, và trái tim đỗ hải đăng chùng xuống khi gã lại chứng kiến em nắm tay người em út và để đầu lên vai hắn. nó giống như một con dao xoáy trong lồng ngực gã, một lời nhắc nhở đau đớn về mối quan hệ giữa anh người yêu gã và trần đăng dương.

cuộc đối đầu.

sau khi sân khấu dần dần ít người, đỗ hải đăng rảo bước qua hành lang sau trường quay, suy nghĩ của gã hỗn loạn giữa cơn ghen tuông và thất vọng. ánh mắt hướng về một mục tiêu duy nhất: huỳnh hoàng hùng, hoặc để nhắc lại, người yêu của ảnh đế đỗ. những tương tác gần đây giữa chiếc main dancer và em út của nhóm LAVIU, gần như dễ dàng để nhìn thấy và nó đủ để đẩy gã đến bờ vực.

dừng lại trước căn phòng thay đồ của nhóm em. đỗ hải đăng do dự một lúc, hít một hơi thật sâu trước khi trực tiếp đẩy cửa vào. căn phòng giờ chỉ còn một một bóng người, ánh sáng dịu nhẹ trên chiếc lưng trắng nõn kia làm nó nổi bật hơn giữa đêm khuya, mắt gã khoá chặt vào hoàng hùng, người đang cởi ra cái áo cuồi cùng trên người. thái độ dễ chịu thường ngày của đỗ hải đăng đã bị thay thế bằng vẻ căng thẳng, gần như là săn mồi. miệng gã mím chặt khi tiến đến gần, bước chân nhẹ nhàng nhưng thận trọng.

huỳnh hoàng hùng quay đầu lại khi nghe tiếng bước chân, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt thiên thần của em trước khi nó biến mất trong sự bối rối.

"đăng á? em có chuyện gì hả?"

hoàng hùng nói, hơi bối rối trước sự thay đổi đột ngột trong thái độ của em người yêu mình. sự lấp lánh, vui tươi thường ngày thấy trong đôi mắt đỗ hải đăng đã mờ đi, thay vào đó là sự mãnh liệt âm ỉ mà em hiếm khi thấy được.

gã không trả lời ngay lập tức. thay vào đó, gã di chuyển nhanh chóng, những bước dài của gã thu hẹp lại khoảng cách giữa họ trong tích tắc. đỗ hải đăng ấn em vào tường, lưng trần run lên khi cảm nhận được sự lạnh lẽo của bức tường, đôi mắt gã tối sầm lại và dữ tợn hơn trong khi tay nắm chặt cổ tay em và để chúng lên đầu. cúi xuống, môi chạm vào dái tai của huỳnh hoàng hùng trước khi trực tiếp để nó vào miệng.

căn phòng giờ đây tràn ngập trong sự căng thẳng đầy khó chịu.

hoàng hùng thở hổn hển, giật mùnh khi cơ thế gã ghì chặt em tại chỗ. cổ tay em bị giữ chặt và giữ trên đầu, dù vậy thì lực giữ của gã không gây tổn thương gì cho em. môi đỗ hải đăng lơ lửng nguy hiểm gần tai em, hơi thở đầy nóng bỏng.

"sao cứ phải là nó chứ?" giọng gã trầm đi, trái ngược hoàn toàn với thái độ vui vẻ thường ngày của gã.

"t-từ từ! làm sao đấy? này, đỗ hải đăng!"

gã dùng sức nặng cơ thể để giữ em lại, nghiêng người về trước sao cho ngực họ như chạm vào nhau, hơi thở ấm áp phả vào cổ hoàng hùng.

"đăng, đang làm gì đấy.." giọng huỳnh hoàng hùng đứt hơi, gần như không nghe thấy được vì tiếng thở của hai người. một hỗn hợp của sự ngạc nhiên và sự mong đợi.

môi đỗ hải đăng cong lên thành một nụ cười ranh mãnh, nhưng không có sự thích thú trong mắt gã. thay vào đó, chúng bùng cháy với sự ghen tị và chiếm hữu. gã nghiêng người lần nữa, môi lướt nhẹ trên tai của em một cách nhẹ nhàng.

"tôi đã thấy anh cùng trần đăng dương khi nãy."

"hai người có vẻ thân nhỉ?"

gã cắn vào tai người anh người yêu, cảm giác châm chích hoà lẫn với một cảm giác dâng trào không thể phủ nhận, khiến một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể người kia.

hoàng hùng run rẩy trước cảm giác hơi thở của đỗ hải đăng trên làn da mình, tim em đập nhanh, vừa vì sự gần gũi của gã và vừa vì sự chiếm hữu đột ngột trong giọng nói của gã.

"chả có gì giữa anh và.." giọng em hơi run rẩy.

"gần đây anh dành nhiều thời gian với tên khốn đó lắm chứ."

gã ngắt lời em, ép chặt hơn vào em, cơ thể gần như không có một khe hở. huỳnh hoàng hùng rùng mình, lời nói của em ngắt quãng khi cảm giác ngạc nhiên và ham muốn dâng lên trong em. hơi thở gã nóng hổi, giọng khàn đi hẳn. sức nặng cơ thể gã, kết hợp với cường độ cảm xúc của em, khiến hoàng hùng nín thở.

môi đỗ hải đăng di chuyển từ tai em đến làn da nhạy cảm ngay bên dưới, đặt một nụ hôn chiếm hữu vào đó. "tôi không thích cái cách thằng kia đến gần anh."

"nó khiến tôi khá bất an đấy, tình yêu à.." mắt gã nheo lại, sự ghen tuông làm lu mờ ánh mắt trong trẻo.

gã thả một cổ tay của hoàng hùng ra, chỉ để giữ chặt hàm em, buộc em phải nhìn vào mắt mình. "chỉ là một thành viên trong nhóm mà cũng muốn cướp đi người yêu của tôi à? tương tác thì cũng phải biết giới hạn của tương tác chứ."

"anh có biết mình đang làm gì với tôi không hả?" đỗ hải đăng thì thầm, giọng điệu của gã pha lần giữa trêu chọc nhưng đa phần là sự chiếm hữu mãnh liệt.

"nhìn thấy anh ở bên thằng đó, cười đùa, chạm vào. nó khiến tôi phát điên."

hoàng hùng nuốt nước bọt, thực tế về sự ghen tuông của gã ập đến với em. sự tuyệt vọng trong giọng nói em người yêu đã chạm đến em.

"anh và em ấy chỉ là nói chuyện thôi mà.." em lên tiếng phản đối, cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh.

đỗ hải đăng cười khúc khích, một âm thanh đen tối, khiến em càng bất an hơn. "tất nhiên rồi. anh nghĩ tôi không để ý cách thằng kia nhìn anh sao? giống như hắn ta muốn cướp anh khỏi tôi vậy." gã nói ra như một sự mỉa mai.

"đó là cách mọi chuyện bắt đầu, đúng không? và rồi đột nhiên, anh sẽ dành toàn bộ thời gian của mình cho thằng kia. thế lúc đó, anh để tôi ở đâu?"

"đăng à, không phải vậy mà. anh và dương chỉ là anh lớn và em út thôi." hoàng hùng bắt đầu, nhưng gã đã làm em im lặng bằng một cú cắn mạnh vào tai.

"anh lớn và em út? chỉ vậy thôi sao? sao anh có thể ngây thơ đến vậy chứ?" tiếng cười của đỗ hải đăng cay đắng, không hề có sự ấm áp thường thấy ở gã.

"đừng nói dối tôi, huỳnh hoàng hùng. tôi có thể thấy nó đấy. cách anh mỉm cười với hắn ta, cách anh để hắn ta đến gần mình. nó khiến tôi cảm thấy như mình đang dần dần mất anh vậy.."

trái tim của huỳnh hoàng hùng đập thình thịch trong lồng ngực. em chưa bao giờ thấy đỗ hải đăng như vậy; thật dễ bị tổn thương. em cố gắng di chuyển, để giảm bớt căng thẳng, nhưng gã siết chặt lấy tay em, không cho em nhúc nhích.

"nó không bình thường khi hai người gần như vậy. tôi thấy cái cách hắn ta nhìn em, hùng ạ. cái cách thằng đó nhìn em lên xuống giống như cố gắng chen vào giữa hai người chúng ta."

"đăng không mất anh đâu mà.." huỳnh hoàng hùng nhẹ nhàng nói.

"trần đăng dương chỉ là một người em thôi. không gì hơn cả."

"nó là một người em không thể rời mắt khỏi anh đấy." đỗ hải đăng nghiến răng, cơn nóng giận bùng phát.

"không phải đâu.." em dịu dàng đáp lại, bàn tay còn lại của em đưa lên trên ngực gã trong một cử chỉ trấn an. "em rõ ràng biết là anh chỉ để mắt đến em mà."

biểu cảm của đỗ hải đăng dịu lại, những đường nét dữ dội trên khuôn mặt tuấn tú của gã mất đi khi gã nhìn vào mắt em. nới lỏng tay một chút, nhưng đôi mắt ấy vẫn đỏ lên. "nhưng nếu hắn ta làm gì đó thì sao? nếu hắn ta không chấp nhận câu trả lời không của anh thì sao?"

"anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra, đăng biết anh mà." hoàng hùng vuốt má gã.

đôi mắt gã nhìn thẳng vào em, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu lừa dối nào đó. "anh có biết em quan tâm anh nhiều đến mức nào không? em đã đau đớn đến mức nào khi nghĩ rằng có người sẽ cướp mất anh đi."

gục đầu vào vai hoàng hùng, hơi thở gã thở ra trong sự bực bội. "chỉ..chỉ là em không thể chịu đựng được ý nghĩ mất anh." giọng đỗ hải đăng giờ đã nhẹ nhàng hơn, nhuốm màu yếu đuối.

hơi thở huỳnh hoàng hùng nghẹn lại. em có thể cảm nhận được chiều sâu cảm xúc của gã, cường độ cảm xúc của chính mình. thật choáng ngợp, say đắm. "đăng à, em không cần phải lo lắng về điều đó. anh là của em. chỉ của mình em thôi."

biểu cảm của gã hoàn toàn bình thường lại, gã cúi xuống gần hơn, môi lướt qua tai em khi nói chuyện. "chứng minh cho anh thấy đi. cho em thấy rằng em là người duy nhất mà anh muốn."

cơ thể của hoàng hùng run rẩy vì mong đợi. em cảm nhận được hơi ấm toả ra từ đỗ hải đăng, sự kết hợp không thể phủ nhận giữa họ. "l-làm bằng cách nào cơ?" em thì thầm.

môi gã cong lên thành một nụ cười. "hôn em đi. ngay tại đây, ngay bây giờ. cho em thấy rằng anh là của em đi."

huỳnh hoàng hùng không chần chừ. em nghiêng người về phía trước, chiếm lấy đôi môi gã bằng chính đôi môi của mình. nụ hôn mãnh liệt, nồng nàn, một biểu hiện hữu hình của mối liên kết không lời của họ. đỗ hải đăng hoàn toàn nới lỏng tay em, cánh tay của em buông thõng xuống hai bên, di chuyển lên quấn quanh cổ gã. sự mãnh liệt trong mối liên kết này dâng trào trong cả hai người, sự ghen tuông và sợ hãi chuyển thành một nhu cầu tuyệt vọng khẳng định lại mối quan hệ.

môi họ chuyển động cùng nhau trong một điệu nhảy điên cuồng, mỗi nụ hôn sâu hơn, tuyệt vọng hơn nụ hôn trước. đôi tay gã lướt trên cơ thể hoàng hùng, kéo em lại gần hơn, gã cần cảm nhận em, để tự trấn an rằng huỳnh hoàng hùng thực sự là của gã.

đỗ hải đăng ôm chặt em bằng sự kiên trì sinh ra từ tuyệt vọng, hai tay quấn chặt quanh eo anh người yêu khi họ dùng tường như một điểm tựa. kết thúc nụ hôn, hoàng hùng quằn quại bên dưới gã, cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng gã giống như một con chó con cứng đầu mà bám vào chủ nhân của mình.

"đăng ơi, thả anh ra." em phàn nàn, giọng em có chút bực bội. "em muốn ép anh chết luôn à?"

nhưng đỗ hải đăng, vẫn luôn bướng bỉnh, chỉ giữ chặt hơn thôi, một nụ cười nhếch mép hiện trên môi. "không thích đấy. anh không dễ dàng thoát khỏi em thế đâu."

hoàng hùng rên rỉ trong sự bối rối, nhưng gã không để ý. gã quá bận rộn tận hưởng cảm giác ấm áp của anh người yêu khi áp vào người mình, sức nặng an ủi của cơ thể em áp vào của gã.

sau một lúc, sự mệt mỏi bắt đầu ập đến, và sự chống cự của hoàng hùng yếu dần. với một tiếng thở dài cam chịu, cuối cùng em cũng đầu hàng, rúc vào người đỗ hải đăng, đầu tựa vào ngực gã.

đỗ hải đăng nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác anh người yêu trụ vào mình, nghe nhịp tim đều đặn của em. gã đắm chìm trong khoảnh khắc thân mật này, hơi thở ấm áp phả vào tai hoàng hùng khi gã thì thậm những lời mật ngọt. với mỗi từ, gã cảm thấy em tan chảy thêm một chút trong vòng tay mùnh, sự căng thằng thoát ra khỏi cơ thể cho đến khi em không còn gì ngoài sự mềm dẻo trong vòng tay hải đăng.

"đăng.." giọng nói em hầu như chỉ là một lời thì thầm, một lời cầu xin nhẹ nhàng để có thêm khi đỗ hải đăng áp môi vào dái tai em, khiến người em run lên.

gã ngân nga đáp lại, cánh tay siết chặt lấy em khi gã kéo người nhỏ bé lại gần. cơ thể họ hoà quyện vào nhau như thể họ được tạo ra là để dành cho nhau, vừa khít như hai mảnh ghép của một câu đố.

huỳnh hoàng hùng rên rỉ thoả mãn, những ngón tay em vẽ những hoạ tiết dọc theo lưng đỗ hải đăng, khiến những cơn khoái cảm chạy dọc cơ thể gã. và gã tận hưởng cảm giác đó, những ngón tay của gã đan vào tóc của em khi tiếp tục dành cho em những điều tốt đẹp.

nhưng đỗ hải đăng không dừng lại ở đó. với ánh mắt tinh nghịch, gã hơi ngã người ra sau, để môi mình lướt dọc theo đường viền hàm của hoàng hùng. đặt những nụ hôn nhẹ nhàng, nhẹ như lông vũ dọc theo góc hàm sắc nhọn của em, mỗi nụ hôn là một lời hứa về tình yêu và sự tận tụy.

em rên lên khe khẽ. đầu ngửa ra sau đụng vào tường khi đôi môi của gã di chuyển xuống thấp hơn, để lại một vệt lửa trên đường đi. gã cắn và liếm cổ em, thưởng thức hương vị làn da em cùng mùi nước hoa ngọt ngào và mồ hôi.

bàn tay nhỏ bé siết chặt tóc đỗ hải đăng, thúc giục gã gần hơn như thể em không thể chịu đựng được việc họ xa nhau dù chỉ một khoảnh khắc. gã tuân lệnh, áp môi vào mạch đập của huỳnh hoàng hùng, cảm nhận nhịp đập đều đặn của nhịp tim bên dưới đôi môi mình.

với mỗi nụ hôn, sự kiểm soát của hoàng hùng ngày càng xa dần, cho đến khi em chẳng còn gì ngoài một ham muốn thô sơ, đau đớn, hơi thở em trở nên hỗn loạn. gã chìm đắm trong sức mạnh mà gã nắm giữ đối với anh người yêu, cách gã có thể biến huỳnh hoàng hùng thành một mớ hỗn độn run ray chỉ bằng một cái chạm môi. lùi lại, đôi mắt gã tối sầm vì ham muốn khi nhìn vào ánh mắt của em.

"anh là của em."

"mọi thứ về anh là của em."

mắt em mở ra, đờ đẫn vì dục vọng khi em nhìn lên đỗ hải đăng, trái tim em đập mạnh trong lồng ngực.

"ừm, của em tất."

phong thái nghịch ngợm của hoàng hùng trở lại khi em nhấc đầu gối lên, trêu chọc mà ấn nó vào đũng quần đang phồng lên của gã. hơi thở gã nghẹn lại trước sự tiếp xúc đột ngột, một tiếng thở dộc nhỏ thoát ra khỏi môi gã khi ham muốn dâng trào bên trong.

"huỳnh hoàng hùng."

giọng đỗ hải đăng như một lời cảnh báo, nhưng dường như nó chỉ thúc đẩy em tiến xa hơn. với ánh mắt đầy tinh nghịch, em tiếp tục trêu chọc, xoa ngón tay quanh chỗ phình ra trước khi cuối cùng nắm chặt lấy nó.

gã như ngừng thở khi cái chạm của hoàng hùng khiến cái khoái cảm chạy khắp người gã. cong người vào tay em, hông gã chuyển động theo ý muốn khi gã tìm kiếm thêm sự ma sát ngon lành đó. em mỉm cười, cái chạm của em trở nên táo bạo hơn khi em lần theo đường viền của sự kích thích của gã qua lớp quần. em có thể cảm thấy hơi ấm toả ra từ cơ thể nóng hổi của đỗ hải đăng, sự căng thẳng giữa họ như một chiếc lò xo cuộn sẵn sàng đứt.

bàn tay gã nắm chặt lấy nhau, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch vì cố gắng kiếm soát bản thân. nhưng huỳnh hoàng hùng có những kế hoạch của riêng mình, những ngón tay em nhảy múa dọc theo chiều dài của gã, khiến đôi môi gã thoát ra tiếng rên rỉ từ khoái cảm nhẹ nhàng.

"hùng ơi.." hải đăng thở hổn hển, giọng gã khàn khàn. "làm ơn."

hoàng hùng cười toe toét trước lời cầu xin, sự kích thích của em hiện rõ khi em nhướng lên để chiếm lấy môi của gã trong một nụ hôn nồng cháy. miệng họ chạm nhau trong cơn cuồng nhiệt, lưỡi quấn lấy nhau khi họ đắm chìm trong nhau. bàn tay gã lang thang trên cơ thể em, lần theo đường nét cơ bắp khi chúng chuyển động cùng nhau trong một bản giao hưởng của ham muốn. gã có thể cảm nhận được đũng quần của em đè lên mình, một sự ma sát tuyệt vời khiến gã rùng mình.

với tiếng rên rỉ bối rối, đỗ hải đăng kết thúc nụ hôn, hơi thở gã đứt quãng khi nhìn vào hoàng hùng. "em cần anh."

ham muốn của hoàng hùng cũng giống như hải đăng, đôi tay em chuyển động có chủ đích khi cố gắng giải thoát cả hai khỏi sự ràng buộc của quần áo. với mỗi lần chạm, mỗi lần vuốt vè, sự căng thẳng giữa họ ngày càng tăng, cho đến khi nó gần như không thể chịu đựng được. và rồi, cuối cùng, da kề da, cơ thể họ ép chặt vào nhau trong mớ hỗn độn của tứ chi và dục vọng. sự đụng chạm của em như điện giật, gửi những cơn khoái cảm chạy dọc cơ thể gã khi em khám phá từng tấc da thịt. đỗ hải đăng rên rỉ, hông di chuyển mà chà sát vào hoàng hùng, tìm kiếm nhiều ma sát hơn khi cơ thể họ chuyển động đồng bộ một cách hoàn hảo.

dục vọng của gã bùng cháy hơn bao giờ hết khi gã tuyên bố huỳnh hoàng hùng là của riêng mình, hai cơ thể chuyển động cùng nhau trong một điệu nhảy đầy đam mê, và hoang dã. tiếng rên rỉ của em ngày càng lớn hơn với mỗi cú thúc, giọng nói là một bản giao hưởng khoái cảm vang vọng khắp các bức tường của phòng thay đồ.

chuyển động của gã trở nên mạnh mẽ hơn, thô bạo hơn khi gã lao vào em với cường độ khiến cả hai đều nghẹt thở. đỗ hải đăng đắm chìm trong cái cảm giác cơ thể hoàng hùng bên dưới mình, cách các cơ bắp của em siết chặt và thả lỏng với mỗi cú thúc, đưa cả hai đến gần bờ vực của sự sung sướng.

khi họ đã đạt đến đỉnh cao của sự sung sướng, cơ thể họ run rẩy vì sức mạnh của sự giải thoát. tên của đỗ hải đăng rơi ra từ đôi môi của hoàng hùng như một lời cầu nguyện, một lời cầu xin không thở được nữa khi em hoàn toàn đầu hàng trước cái khoái cảm. mặc khác, gã ôm chặt em. cơ thể họ vẫn quấn lấy nhau khi họ đắm chìm trong dư âm sau cuộc ân ái. gã hôn nhẹ lên làn da của hoàng hùng, trái tim tràn ngập tình yêu và sự ngưỡng mộ dành cho anh người yêu trong vòng tay gã.

và rồi, với một nụ cười đắc thắng, gã nói. "thấy chưa! em rõ ràng tốt hơn trần đăng dương nhiều."

mẹ, đúng là nhỏ mọn mà.

huỳnh hoàng hùng khẽ cười khúc khích, sự căng thẳng giữa họ tan biến. "ừ, ừ. đúng rồi đó, tất nhiên là tốt hơn rồi." em thừa nhận, giọng điệu đầy trìu mến.

"không ai có thể so sánh với em đâu, đăng à."

"hùng ới?"

"làm sao?"

"em yêu anh hùng rất nhiều nhá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro